Ngự Thú Tu Tiên: Ta Thu Được Linh Sủng Thiên Phú
Chương 13: Có cừu báo cừu! ( cầu truy đọc! )
Chương 13: Có cừu báo cừu! (cầu theo dõi!)
Thế nhưng ngoài dự liệu, Cố Viễn không hề kinh hoảng mà ngược lại cười lạnh một tiếng: "Trả thù Tiền thiếu gia ư, ta đây không dám đâu."
"Còn nói ta làm chuyện gì ám muội khuất tất, ta cả ngày ngoài lên núi đốn củi săn bắn, thì còn có thể làm gì khác?"
"Ngược lại là hai tên cẩu vật các ngươi, ỷ thế hiếp người, mượn danh Tiền phủ làm đủ chuyện xấu xa, bôi nhọ Tiền phủ, bây giờ còn vu khống ta. Hai ngươi mới thật sự lợi hại đó!"
"Có tin chuyện này mà Tiền phủ biết được, người đầu tiên bị thu thập không phải ta, mà chính là hai ngươi không?"
Nghe đến hai chữ "cẩu vật", sắc mặt hai người xanh mét. Tôn Nhị đã đứng dậy, chuẩn bị cho Cố Viễn một trận nên thân.
"Ngươi… Ngươi ăn nói hàm hồ!"
Nhưng sau khi nghe Cố Viễn nói, Tôn Nhị thân thể run lên, hoảng sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, ngồi phịch xuống ghế, tỉnh rượu quá nửa.
Về phần Đổng Quý, sắc mặt cũng chẳng khá hơn.
Vốn định hù dọa thằng nhãi này, ai ngờ nó mồm mép lanh lợi, ngược lại đẩy mình vào thế khó.
Nếu thật sự để Ngô quản gia biết chuyện này, tính toán của hắn chẳng những đổ sông đổ biển, nói không chừng hai người còn gặp họa lớn!
Hắn từng giao tiếp với những nhà quyền quý này, hiểu rõ quy tắc trong đó. Nếu Ngô quản gia biết bọn họ mượn danh Tiền phủ làm càn bên ngoài, dù có bôi nhọ Tiền phủ hay không, chắc chắn sẽ không tha cho bọn hắn.
"Đi!"
Đổng Quý gõ ngón tay xuống bàn, không theo lời Cố Viễn, tiếp tục hỏi: "Nhãi ranh, nói đi, ngươi đến đây rốt cuộc muốn làm gì?"
"Muốn ta làm gì?"
Cố Viễn nhìn hắn một cách kỳ quái, như đang nhìn kẻ ngốc: "Ngươi đây là ăn phân chó hỏi có thối không — biết rõ còn cố hỏi à!"
"Hôm nay hai tên cẩu vật các ngươi đến nhà ta làm gì, trong lòng các ngươi rõ như ban ngày, ta đến đây là để báo thù."
"Bây giờ, mỗi người tự phế một tay, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi."
"Mẹ kiếp mày!"
Đổng Quý bị Cố Viễn mở miệng mắng "cẩu vật" tức đến mặt mày tái mét, nghe vậy thì không thể nhịn được nữa, đứng dậy vơ lấy cái ghế bên cạnh, định lao vào đánh.
Nhưng hắn vừa tóm được cái ghế, liền bị Cố Viễn đá mạnh vào ngực.
Ầm!
Đổng Quý cả người bay ngược ra ngoài, lưng và đầu đập mạnh vào tường, khiến hắn choáng váng đầu óc, còn cảm thấy đầu ẩm ướt. Sờ tay lên thì ra là máu.
Cố Viễn thản nhiên thu chân về, tiếp đó đấm thẳng vào mặt Tôn Nhị đang xông tới.
Tôn Nhị lập tức bị đấm cho mặt mũi tèm lem, mũi bị đánh thành bánh, dính sát vào mặt. Lực trùng kích lớn khiến hắn kêu thảm một tiếng, mắt trợn trắng lên rồi ngất xỉu.
Cố Viễn mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết:
"Biết ngay là ngươi không đồng ý, nhưng không sao, ta có thể giúp các ngươi."
"Giúp chúng ta?"
Đầu óc có chút choáng váng, Đổng Quý lập tức có dự cảm chẳng lành:
"Khoan đã, ngươi muốn làm gì? !"
Vừa nói, tay phải hắn lặng lẽ dò ra sau eo, rút một con dao găm.
Vừa định rút ra, Cố Viễn dường như đã phát giác, tiến lên vài bước, tát mạnh vào mặt hắn.
Bốp!
Cái tát này vang dội như sấm, Cố Viễn không hề nương tay, Đổng Quý trực tiếp lăn sang một bên, miệng mũi bê bết máu, một bên mặt sưng lên thấy rõ.
Thậm chí mấy cái răng còn lẫn với bọt máu bị hắn phun ra.
"Cái tát này, là cái tát ngươi đánh cha ta, bây giờ, ta trả lại cho ngươi!"
Sắc mặt Cố Viễn bình tĩnh, ánh mắt dưới ánh đèn có vẻ hơi ảm đạm, u tĩnh, lại khiến Đổng Quý càng thêm bất an, thậm chí sinh ra một tia sợ hãi từ đâu kéo đến.
"Khục… Khụ khụ! Không, chờ chút!"
Đổng Quý ho khan vài tiếng, vô ý thức giải thích: "Không phải ta làm, là Tôn Nhị, hắn ra tay, hắn..."
Bốp!
Nhưng hắn chưa nói hết câu, Cố Viễn giơ tay tát thêm một cái, chặn hết lời hắn lại, nói tiếp:
"Cái tát này là tiền lãi!"
"Về phần ai làm, không quan trọng, dù sao với ta mà nói cũng chẳng khác gì nhau."
Ăn trọn cái tát này, Đổng Quý lại phun ra một ngụm máu, răng long lay, hai chiếc răng bị hắn phun ra, đủ thấy Cố Viễn ra tay tàn bạo cỡ nào.
Nói xong, Cố Viễn nhặt chân bàn trên đất, tiến lên một bước, nhìn đôi mắt sưng húp của Đổng Quý lóe lên vẻ oán độc, thản nhiên nói: "Bây giờ, là lúc nên tính toán những chuyện khác."
"Ta và các ngươi không thù không oán, kết quả hai người các ngươi không những giám sát ta, còn đến nhà ta đánh đập quấy rối, đổ tội lên người ta, dồn cả nhà ta vào đường cùng. Các ngươi đây không phải là bắt nạt kẻ lương thiện sao?"
Giọng Cố Viễn mang theo một tia lạnh lẽo:
"Vậy nên, ta bẻ gãy của ngươi một tay, một chân, cũng không quá đáng chứ?"
"Không, dừng tay! Tha mạng a..."
Đổng Quý biến sắc, dự cảm được chuyện gì đó, mặt mày hoảng sợ muốn trốn tránh, nhưng lúc này hắn toàn thân đau nhức dữ dội, đầu óc choáng váng, căn bản không có sức chống cự.
Cố Viễn vung chân bàn, không chút do dự đập mạnh vào một chân của Đổng Quý.
Ầm!
Răng rắc!
Theo tiếng xương vỡ giòn tan đến rợn người vang lên, đùi phải của Đổng Quý lập tức biến dạng, vặn vẹo.
"A! ! !"
Đổng Quý gào thét thê lương, tràn đầy đau khổ.
Cố Viễn không hề nương tay, lại đập mạnh vào tay Đổng Quý.
Theo tiếng răng rắc, một đoạn xương trắng hớ hên đâm rách thịt của Đổng Quý, lộ ra ngoài.
Tiếng thét của Đổng Quý đột nhiên tăng lên một quãng, chắc chắn đã kinh động đến hơn nửa Cố gia thôn.
Làm xong những việc này, Cố Viễn cầm gậy gỗ đi về phía Tôn Nhị.
Ầm ầm hai tiếng, Tôn Nhị cũng chịu chung số phận, bị Cố Viễn đánh tỉnh tại chỗ, đau đớn lăn lộn trên đất, tru tréo không ngừng, khỏi phải nói.
"Ta biết hai ngươi hiện tại hận ta thấu xương, hận không thể lột da xẻ thịt ta ra đốt đèn."
Cố Viễn tiện tay vứt gậy gỗ dính máu, ngữ khí lạnh lẽo:
"Nhưng ta không quan tâm, nếu các ngươi muốn trả thù… không, dù chỉ để ta cảm thấy các ngươi có ý định trả thù, lần sau ta sẽ giết thẳng các ngươi. Không tin, các ngươi có thể thử xem."
Lời hắn nói hời hợt, nhưng ẩn chứa sát khí khiến sắc mặt hai người kịch biến, trong lòng hiện lên nỗi sợ hãi.
Nếu là trước kia, hai người đương nhiên sẽ không coi Cố Viễn ra gì, càng không tin hắn chỉ là một thằng nhãi ranh còn dám giết người.
Nhưng sau khi trải qua đau đớn thê thảm vừa rồi, hai người đã tin lời Cố Viễn không chút nghi ngờ!
Thằng nhãi này thật sự dám giết người!
Nhất là khi nhìn thấy Cố Viễn vừa bẻ gãy tay chân bọn hắn mà vẫn bình tĩnh, không hề khó chịu, hai người đáy lòng dâng lên một tia lạnh lẽo.
Sau khi oán hận, Đổng Quý cũng có chút khóc không ra nước mắt, sinh ra hối hận.
Hắn thật sự sợ rồi!
Sớm biết thằng nhãi này ra tay tàn ác như vậy, khó chơi như vậy, hắn có chết cũng không đến nhà gây sự.
Bây giờ thì hay rồi, chẳng được lợi lộc gì còn bị Cố Viễn bẻ gãy tay chân, mấy tháng tới chắc chắn còn phải chịu khổ dài dài!
Thế nhưng ngoài dự liệu, Cố Viễn không hề kinh hoảng mà ngược lại cười lạnh một tiếng: "Trả thù Tiền thiếu gia ư, ta đây không dám đâu."
"Còn nói ta làm chuyện gì ám muội khuất tất, ta cả ngày ngoài lên núi đốn củi săn bắn, thì còn có thể làm gì khác?"
"Ngược lại là hai tên cẩu vật các ngươi, ỷ thế hiếp người, mượn danh Tiền phủ làm đủ chuyện xấu xa, bôi nhọ Tiền phủ, bây giờ còn vu khống ta. Hai ngươi mới thật sự lợi hại đó!"
"Có tin chuyện này mà Tiền phủ biết được, người đầu tiên bị thu thập không phải ta, mà chính là hai ngươi không?"
Nghe đến hai chữ "cẩu vật", sắc mặt hai người xanh mét. Tôn Nhị đã đứng dậy, chuẩn bị cho Cố Viễn một trận nên thân.
"Ngươi… Ngươi ăn nói hàm hồ!"
Nhưng sau khi nghe Cố Viễn nói, Tôn Nhị thân thể run lên, hoảng sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, ngồi phịch xuống ghế, tỉnh rượu quá nửa.
Về phần Đổng Quý, sắc mặt cũng chẳng khá hơn.
Vốn định hù dọa thằng nhãi này, ai ngờ nó mồm mép lanh lợi, ngược lại đẩy mình vào thế khó.
Nếu thật sự để Ngô quản gia biết chuyện này, tính toán của hắn chẳng những đổ sông đổ biển, nói không chừng hai người còn gặp họa lớn!
Hắn từng giao tiếp với những nhà quyền quý này, hiểu rõ quy tắc trong đó. Nếu Ngô quản gia biết bọn họ mượn danh Tiền phủ làm càn bên ngoài, dù có bôi nhọ Tiền phủ hay không, chắc chắn sẽ không tha cho bọn hắn.
"Đi!"
Đổng Quý gõ ngón tay xuống bàn, không theo lời Cố Viễn, tiếp tục hỏi: "Nhãi ranh, nói đi, ngươi đến đây rốt cuộc muốn làm gì?"
"Muốn ta làm gì?"
Cố Viễn nhìn hắn một cách kỳ quái, như đang nhìn kẻ ngốc: "Ngươi đây là ăn phân chó hỏi có thối không — biết rõ còn cố hỏi à!"
"Hôm nay hai tên cẩu vật các ngươi đến nhà ta làm gì, trong lòng các ngươi rõ như ban ngày, ta đến đây là để báo thù."
"Bây giờ, mỗi người tự phế một tay, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi."
"Mẹ kiếp mày!"
Đổng Quý bị Cố Viễn mở miệng mắng "cẩu vật" tức đến mặt mày tái mét, nghe vậy thì không thể nhịn được nữa, đứng dậy vơ lấy cái ghế bên cạnh, định lao vào đánh.
Nhưng hắn vừa tóm được cái ghế, liền bị Cố Viễn đá mạnh vào ngực.
Ầm!
Đổng Quý cả người bay ngược ra ngoài, lưng và đầu đập mạnh vào tường, khiến hắn choáng váng đầu óc, còn cảm thấy đầu ẩm ướt. Sờ tay lên thì ra là máu.
Cố Viễn thản nhiên thu chân về, tiếp đó đấm thẳng vào mặt Tôn Nhị đang xông tới.
Tôn Nhị lập tức bị đấm cho mặt mũi tèm lem, mũi bị đánh thành bánh, dính sát vào mặt. Lực trùng kích lớn khiến hắn kêu thảm một tiếng, mắt trợn trắng lên rồi ngất xỉu.
Cố Viễn mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết:
"Biết ngay là ngươi không đồng ý, nhưng không sao, ta có thể giúp các ngươi."
"Giúp chúng ta?"
Đầu óc có chút choáng váng, Đổng Quý lập tức có dự cảm chẳng lành:
"Khoan đã, ngươi muốn làm gì? !"
Vừa nói, tay phải hắn lặng lẽ dò ra sau eo, rút một con dao găm.
Vừa định rút ra, Cố Viễn dường như đã phát giác, tiến lên vài bước, tát mạnh vào mặt hắn.
Bốp!
Cái tát này vang dội như sấm, Cố Viễn không hề nương tay, Đổng Quý trực tiếp lăn sang một bên, miệng mũi bê bết máu, một bên mặt sưng lên thấy rõ.
Thậm chí mấy cái răng còn lẫn với bọt máu bị hắn phun ra.
"Cái tát này, là cái tát ngươi đánh cha ta, bây giờ, ta trả lại cho ngươi!"
Sắc mặt Cố Viễn bình tĩnh, ánh mắt dưới ánh đèn có vẻ hơi ảm đạm, u tĩnh, lại khiến Đổng Quý càng thêm bất an, thậm chí sinh ra một tia sợ hãi từ đâu kéo đến.
"Khục… Khụ khụ! Không, chờ chút!"
Đổng Quý ho khan vài tiếng, vô ý thức giải thích: "Không phải ta làm, là Tôn Nhị, hắn ra tay, hắn..."
Bốp!
Nhưng hắn chưa nói hết câu, Cố Viễn giơ tay tát thêm một cái, chặn hết lời hắn lại, nói tiếp:
"Cái tát này là tiền lãi!"
"Về phần ai làm, không quan trọng, dù sao với ta mà nói cũng chẳng khác gì nhau."
Ăn trọn cái tát này, Đổng Quý lại phun ra một ngụm máu, răng long lay, hai chiếc răng bị hắn phun ra, đủ thấy Cố Viễn ra tay tàn bạo cỡ nào.
Nói xong, Cố Viễn nhặt chân bàn trên đất, tiến lên một bước, nhìn đôi mắt sưng húp của Đổng Quý lóe lên vẻ oán độc, thản nhiên nói: "Bây giờ, là lúc nên tính toán những chuyện khác."
"Ta và các ngươi không thù không oán, kết quả hai người các ngươi không những giám sát ta, còn đến nhà ta đánh đập quấy rối, đổ tội lên người ta, dồn cả nhà ta vào đường cùng. Các ngươi đây không phải là bắt nạt kẻ lương thiện sao?"
Giọng Cố Viễn mang theo một tia lạnh lẽo:
"Vậy nên, ta bẻ gãy của ngươi một tay, một chân, cũng không quá đáng chứ?"
"Không, dừng tay! Tha mạng a..."
Đổng Quý biến sắc, dự cảm được chuyện gì đó, mặt mày hoảng sợ muốn trốn tránh, nhưng lúc này hắn toàn thân đau nhức dữ dội, đầu óc choáng váng, căn bản không có sức chống cự.
Cố Viễn vung chân bàn, không chút do dự đập mạnh vào một chân của Đổng Quý.
Ầm!
Răng rắc!
Theo tiếng xương vỡ giòn tan đến rợn người vang lên, đùi phải của Đổng Quý lập tức biến dạng, vặn vẹo.
"A! ! !"
Đổng Quý gào thét thê lương, tràn đầy đau khổ.
Cố Viễn không hề nương tay, lại đập mạnh vào tay Đổng Quý.
Theo tiếng răng rắc, một đoạn xương trắng hớ hên đâm rách thịt của Đổng Quý, lộ ra ngoài.
Tiếng thét của Đổng Quý đột nhiên tăng lên một quãng, chắc chắn đã kinh động đến hơn nửa Cố gia thôn.
Làm xong những việc này, Cố Viễn cầm gậy gỗ đi về phía Tôn Nhị.
Ầm ầm hai tiếng, Tôn Nhị cũng chịu chung số phận, bị Cố Viễn đánh tỉnh tại chỗ, đau đớn lăn lộn trên đất, tru tréo không ngừng, khỏi phải nói.
"Ta biết hai ngươi hiện tại hận ta thấu xương, hận không thể lột da xẻ thịt ta ra đốt đèn."
Cố Viễn tiện tay vứt gậy gỗ dính máu, ngữ khí lạnh lẽo:
"Nhưng ta không quan tâm, nếu các ngươi muốn trả thù… không, dù chỉ để ta cảm thấy các ngươi có ý định trả thù, lần sau ta sẽ giết thẳng các ngươi. Không tin, các ngươi có thể thử xem."
Lời hắn nói hời hợt, nhưng ẩn chứa sát khí khiến sắc mặt hai người kịch biến, trong lòng hiện lên nỗi sợ hãi.
Nếu là trước kia, hai người đương nhiên sẽ không coi Cố Viễn ra gì, càng không tin hắn chỉ là một thằng nhãi ranh còn dám giết người.
Nhưng sau khi trải qua đau đớn thê thảm vừa rồi, hai người đã tin lời Cố Viễn không chút nghi ngờ!
Thằng nhãi này thật sự dám giết người!
Nhất là khi nhìn thấy Cố Viễn vừa bẻ gãy tay chân bọn hắn mà vẫn bình tĩnh, không hề khó chịu, hai người đáy lòng dâng lên một tia lạnh lẽo.
Sau khi oán hận, Đổng Quý cũng có chút khóc không ra nước mắt, sinh ra hối hận.
Hắn thật sự sợ rồi!
Sớm biết thằng nhãi này ra tay tàn ác như vậy, khó chơi như vậy, hắn có chết cũng không đến nhà gây sự.
Bây giờ thì hay rồi, chẳng được lợi lộc gì còn bị Cố Viễn bẻ gãy tay chân, mấy tháng tới chắc chắn còn phải chịu khổ dài dài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận