Chương 142: Chủ Quyền Chính Thê (1)
Truyện: Nghiện cực độ
———
Hứa Cảnh Tây nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại quý phái của sói vương: “Ngửi mùi của ta trên người ngươi, ngươi có cảm thấy đôi mắt mình đỏ lên không, có muốn liếm không?” Nói đoạn, anh xoa nhẹ tai sói, “Không chịu thu mình lại, hử? Thích tự chuốc lấy đau khổ.”
Nụ cười của anh vẫn hiện hữu, nhưng sự ấm áp đã biến mất.
Vừa lúc đó, Lê Ảnh từ cửa bước ra và tình cờ nghe được câu nói này. Dường như, không ai có thể phá vỡ quy tắc của anh, kể cả một loài động vật không có nhận thức như con người.
Sói vương không còn gầm gừ, trở nên vô cùng ngoan ngoãn. Đôi mắt sáng của nó nhìn chằm chằm vào Hứa Cảnh Tây, dường như chứa đựng chút gì đó không nỡ rời xa và hối lỗi.
Sói vẫn là sói, nó có biết hối lỗi sao? Làm sao một loài động vật có thể có ý thức về cảm xúc? Chỉ là ảo giác thôi.
Nó chỉ sợ không có thịt để ăn, sợ bị người trước mắt bỏ rơi mà thôi.
“Ăn cây táo, rào cây sung, tổn thương người nuôi ngươi?”
Hứa Cảnh Tây không mảy may để ý đến ánh mắt đối diện không lời này, anh ra lệnh cho chủ trang trại: “Tìm xe, thả nó về khu rừng nguyên sinh phía tây.”
Chủ trang trại lập tức gật đầu, thậm chí không cần hỏi thêm gì, quá hiểu tính cách của Hứa Cảnh Tây, những quyết định của anh chưa bao giờ có tiền lệ bị thay đổi.
Anh bước xuống bậc thềm, bình tĩnh nói: “Để nó tự sinh tự diệt, từ nay không quản.”
Đã nuôi nó nhiều năm, chăm sóc sói vương đến khi lông của nó trở nên sáng bóng, mang đầy vẻ quý phái, dù anh chưa bao giờ quan tâm đến nó, không hề ghé thăm. Thế nhưng, khi đã quyết định không quan tâm nữa, anh vẫn nói một cách dứt khoát, chẳng có gì có thể thay đổi được.
Lê Ảnh im lặng quan sát, quả nhiên, những gì không vừa ý thì thật sự không đáng để bận tâm, đối với anh, không hề có chút giá trị nào.
Khi anh tốt, thật sự là sự ân ái nhẹ nhàng, nhưng khi anh rời đi, sự tàn nhẫn vô tình ấy khiến người khác suy sụp.
Lê Ảnh đứng yên nhìn Hứa Cảnh Tây ngồi vào chiếc Maybach vừa đến, Schreyer đóng cửa xe lại.
Cô hít một hơi sâu, đi vòng qua đuôi xe và ngồi vào bên kia.
Xe khởi động, Schreyer lên tiếng: “Cô bé kia đã được đưa đến trại trẻ mồ côi gần đây, và đã được bác sĩ kiểm tra.”
Lê Ảnh tựa vào cửa sổ xe: “Trẻ mồ côi?”
Schreyer lắc đầu: “Không phải, nó nói nó không có nhà, chạy trốn từ một khu tập trung của người vô gia cư, đói quá nên mới vào trang trại tìm đồ ăn.”
Lê Ảnh hỏi: “Nó làm sao vào được trang trại?”
Schreyer đáp: “Chui qua cống thoát nước ngầm. Tôi nghĩ nó giống một đứa trẻ trộm vặt, nhiều người vô gia cư huấn luyện trẻ con chuyên để vào những căn biệt thự sang trọng xin tiền.”
Khi bị đưa đi, cô bé vẫn còn rất muốn gặp Lê Ảnh, đơn giản là vì thấy trang trại quá xa hoa, tưởng rằng nhóm người giàu có này sẽ thương hại mà thu nhận mình.
Thật là tìm nhầm chỗ rồi.
Người kia giàu có thì giàu có, hào phóng thì hào phóng, nhưng không có chút đồng cảm nào.
Đây không phải là nơi cứu trợ, không phải thấy người vô gia cư là phải bố thí.
Schreyer lúc đó không có kiên nhẫn để dạy một đứa trẻ bài học lý lẽ, nên tự mình liên hệ với trại trẻ mồ côi gần đó và đưa đứa trẻ đi.
Schreyer bổ sung: “Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, lưng bị đập vào cọc gỗ, bị bầm tím.”
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Lê Ảnh cảm thấy buồn ngủ, không tiếp tục lắng nghe nữa.
Hứa Cảnh Tây không hỏi, cô cũng không cần biết.
Xe chạy chậm rãi vào khu phố, Maybach lướt qua từng con đường cổ kính, những tòa nhà thấp mang đậm phong cách châu Âu, đi ngang qua đài phun nước Trevi nổi tiếng.
Đường phố hẹp, Schreyer giảm tốc độ.
Lê Ảnh nhìn qua cửa sổ về phía đài phun nước xanh nhạt trong màn đêm: “Thưa ngài, bức tượng thiên thần đằng kia chính là đài phun nước ước nguyện nổi tiếng của Rome sao?”
Hứa Cảnh Tây tắt màn hình điện thoại, giọng trầm trầm đáp: “Ừ.”
Cô quay lại nhìn anh: “Ước nguyện thật sự có tác dụng không?”
“Không phải nó có tác dụng, mà là tôi có tác dụng, em có thể ước với tôi.”
Hứa Cảnh Tây mở hộp để tay, lấy ra một đồng xu và đưa cho cô, ra hiệu cô nhận lấy: “Thử xem.”
Lê Ảnh nhận lấy đồng xu, kéo áo anh, cười tươi tắn: “Vậy em thật sự ước với ngài được chứ?”
Hứa Cảnh Tây cười khẽ gật đầu, chờ đợi cô nói ra điều ước lớn lao nào đó, có điều gì mà anh không thể làm được?
Chỉ là một điều ước, anh sẵn sàng chiều lòng cô.
Cô lặng lẽ nhắm mắt lại, đôi môi mấp máy, nhưng không phát ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Hứa Cảnh Tây lười biếng nhìn thoáng qua môi cô, nhưng không đoán được điều gì.
Một phút sau, cô mở mắt, cười hạnh phúc: “Ước xong rồi, chắc chắn sẽ thành hiện thực.”
Không nói ra, ai biết được điều ước là gì, làm sao có thể giúp cô thực hiện được, anh không có thời gian đoán mò, Hứa Cảnh Tây dựa đầu vào cửa xe, cười mà không nói gì.
Lê Ảnh nghiêng người về phía anh, tay nhẹ nhàng đặt lên đùi anh, khẽ hôn lên má anh, như một cánh chuồn chuồn khẽ chạm vào mặt nước.
“Hứa tiên sinh, ngài rất giỏi, chắc chắn sẽ làm được.”
Hứa Cảnh Tây liếc mắt nhìn cô, cười nhẹ: “Em nghĩ tôi dễ bị lừa vậy sao, chỉ cần chút thủ đoạn là tôi tin?”
Dù sao anh cũng không tin, đây không phải là điều ước mà Lê Ảnh sẽ ước.
Lê Ảnh không chịu nói thật: “Nói ra thì sẽ không linh.”
Hứa Cảnh Tây thu hồi ánh nhìn, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi: “Lần này không nói, nhưng không có lần sau đâu.”
Lê Ảnh không hối hận: “Không sao đâu.”
Cô không cần lần sau.
Bên trong xe trở lại yên tĩnh, mùi hương sang trọng thoang thoảng.
Lê Ảnh đột nhiên thấy một cửa hàng bánh ngọt với phong cách rất độc đáo, biển hiệu được trang trí bằng đèn ngọc trai, ánh sáng dịu nhẹ ấm áp.
“Schreyer, dừng xe lại một chút.”
Schreyer vừa dừng xe.
Cô mở cửa: “Em thấy tấm biển đằng kia, là món sữa chua nướng nổi tiếng của Ý, nhìn có nhiều người xếp hàng lắm, em muốn ăn.”
Nghe vậy, Hứa Cảnh Tây mở mắt, bên cạnh đã trống rỗng.
Cô thật sự thích chạy lung tung, qua đường cũng không thèm nhìn xe cộ.
Hứa Cảnh Tây mở cửa xe bước xuống, nhìn bóng dáng nhỏ bé chậm rãi qua đường, cô hoàn toàn bị biển hiệu của tiệm bánh ngọt thu hút.
Như vừa phát hiện ra một thế giới mới, cô lại yêu thích sữa chua như thế sao?
Quảng trường Navona không quá đông đúc, nổi bật nhất là vài đứa trẻ bán hoa đang ôm những bó hoa hồng đi lại, chờ người mua.
Anh sờ túi không có thuốc, chặn một cậu bé bán hoa lại, nói bằng giọng ngoại ngữ lưu loát: “Nhóc con, đi mua giúp tôi một gói thuốc.”
Người đã quen được phục vụ, lười đi qua đường để mua.
Anh rút ví tiền ra, lấy ra một xấp tiền euro mới cứng, không đếm, thẳng tay nhét vào tay cậu bé, chỉ vào cửa hàng chữ T bên kia đường.
“Loại đen, thuốc hiệu Scuro.”
Loại đắt nhất ở châu Âu.
Cậu bé nhìn xấp tiền euro mới toanh, số tiền này, cậu bán hoa cả nửa năm cũng không kiếm được.
Nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, với gương mặt kiêu hãnh, thậm chí không ai dám nghi ngờ rằng anh đưa tiền giả.
“Cảm ơn ngài.” Cậu bé bỏ lại bó hoa, làm theo lời anh.
Dưới ánh đèn u ám kiểu châu Âu, Hứa Cảnh Tây đứng yên tại chỗ, coi như đang trông hoa giúp cậu bé.
Lê Ảnh vẫn còn đang chọn món tráng miệng trong tiệm bánh, anh nhìn về phía xe, không biết Schreyer đã đi đâu đỗ xe rồi.
Hứa Cảnh Tây lười nhác tựa vào cột đèn, một tay đút vào túi quần, mắt nhìn những bông hoa hồng tươi mới.
Một cô gái tóc vàng mắt xanh đi qua, trên đôi giày cao gót, luôn lắc lư với những đường cong đầy đặn, thỉnh thoảng ném ánh mắt đưa tình về phía anh.
Muốn mua hoa hồng dưới chân anh, muốn làm quen với anh, không thể không muốn biết anh.
Nhưng khi thực sự tiến gần đến Hứa Cảnh Tây, họ phát hiện ra rằng anh không hòa hợp với khung cảnh đường phố, bộ trang phục của anh có giá trị không nhỏ, đặc biệt là chiếc vòng tay cổ Cuba độc nhất vô nhị trên cổ tay, đĩnh đạc kiêu ngạo.
Nói anh là người bán hoa, nhưng lại mang vẻ uy nghiêm như bậc đế vương.
Nói anh không phải người bán hoa, nhưng cánh tay rắn chắc lại bị thương, máu nhuộm đỏ băng gạc một vòng, ánh mắt sâu lắng như biển khơi khiến nhiều cô gái xót xa cho vết thương của anh.
Có một cô gái dừng ánh mắt trên gương mặt của Hứa Cảnh Tây, nở một nụ cười quyến rũ, tiến lên: “Anh đẹp trai, có thể cho em xin cách liên lạc không?”
Hứa Cảnh Tây khẽ nâng đôi mắt khép hờ: “Có việc gì sao?”
Cả hai bắt gặp ánh mắt của nhau, cái nhìn này khiến cô gái ngạc nhiên. Cô nuốt nước bọt, nhìn thân hình cường tráng và cánh tay đang rỉ máu của anh, giọng cô yếu đi một chút: “Có muốn hẹn hò ở khách sạn không?”
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011