Chương 136: Thiên Vị (5)
Truyện: Nghiện cực độ
———
Lê Ảnh đứng dậy, nhìn thấy bảo mẫu đang dọn dẹp trong phòng khách cạnh đó, cô không mang theo quần áo, chỉ mang theo Tiểu Hô đi châu Âu.
Sau khi ăn tối, cô đang ngồi trong khu vườn vẽ tranh, chờ Tiểu Lý đến đón.
Đêm dần buông, điện thoại reo, không phải là Tiểu Lý mà là Lý Đình, giọng cô say khướt, nói năng lộn xộn, không rõ lời.
“Người lái xe đâu rồi, sao mãi chưa đến?”
“Mạnh Tu Viễn, đồ khốn, ông Vương Tổng hói đầu bắt tôi uống rượu trắng, nguyên cả chai, nồng độ đến mức bật lửa là cháy ngay, ôi… mạnh thật.”
Cô ấy còn có tâm trạng để khen rượu.
“Khụ khụ, cổ họng tôi như đang bốc lửa, khốn nạn thật.”
“Mạnh Tu Viễn, về đây mà đón tôi, nhìn rõ cổ họng tôi này, nghe rõ không.”
Lê Ảnh nhìn đồng hồ trên điện thoại: “Đừng mắng nữa, anh ấy ở Thượng Hải rồi, để tớ đến đón cậu.”
Kẻ say rượu cười khúc khích: “Ảnh Ảnh của tôi sao?”
Lê Ảnh giao lại vài việc, nhưng phía bên kia không hiểu gì, cô cũng không trông đợi một kẻ say rượu biết nghe lời, bèn tự mình đi lấy xe ở gara.
Cô lái xe của Hứa Cảnh Tây, kỹ thuật lái xe không phải là tốt nhất, vừa lái vừa cẩn thận khám phá cách điều khiển vô lăng và cần số, mơ hồ đến trước sảnh khách sạn ở phía Đông thành phố.
Vừa xuống xe, cô đã thấy Lý Đình đang ngồi xổm bên bồn hoa, nôn thốc nôn tháo, may mà có bảo vệ khách sạn đứng bên cạnh giúp cô gọi người đến đón.
Lê Ảnh ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, nhìn mái tóc dài rối bù của Lý Đình: “Hợp đồng trị giá bao nhiêu?”
Lý Đình quay lại, híp mắt nhìn: “Chưa thỏa thuận xong, chẳng may uống say quá rồi.”
Thà thấy cô ấy say xỉn trong quán bar còn hơn là thấy cô ấy bị ép rượu tại một bữa tiệc.
Lê Ảnh không hỏi nhiều, nhờ bảo vệ giúp đỡ, đưa người vào xe, rồi chở cô về chỗ ở.
Trên đường đi, cả hai đều im lặng.
Lý Đình nằm gục trên ghế, ngủ say, điện thoại vẫn reo mà cô ấy không nghe máy, cho đến khi về đến nhà.
Đây là lần đầu tiên cô đến khu căn hộ Đông thành, đã nghe nói đây là căn hộ do cha mẹ Mạnh Tu Viễn mua, để đôi trẻ yên tâm khởi nghiệp.
Vừa đỡ Lý Đình vào cửa, cô ấy lập tức lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Tiếng nước xối và tiếng nôn mửa liên tục vang lên.
Lê Ảnh chuẩn bị nước ấm, lục tìm thuốc giải rượu trong ngăn kéo, một lúc lâu sau, Lý Đình mới lảo đảo từ nhà vệ sinh bước ra.
Tinh thần kiệt quệ, bước đi loạng choạng, ngã nhào lên ghế sofa.
Điện thoại vẫn đang reo, Lê Ảnh cầm lên, thấy là Mạnh Tu Viễn gọi, cô nhấn nút trả lời: “Mạnh Tu Viễn, cậu trả cho cô ấy bao nhiêu tiền một tháng?”
Mạnh Tu Viễn không trả lời câu hỏi, mà hỏi ngược lại: “Tình hình của Đình Đình thế nào?”
Lê Ảnh không còn kiên nhẫn: “Cô ấy say rồi.”
Cô vốn dĩ luôn có ý kiến lớn với Mạnh Tu Viễn, nhưng anh ta không muốn cãi nhau với cô, bèn nói: “Làm phiền cậu rồi, tôi đang ở Thượng Hải.”
Lê Ảnh cúp máy, ngồi bên cạnh Lý Đình: “Uống thuốc giải rượu đi.”
Lý Đình úp mặt vào gối, giọng nghẹn ngào: “Tôi có tửu lượng tốt, không cần đâu.”
Lê Ảnh không chấp nhặt với kẻ say, bèn bóc vỏ viên thuốc, kiên nhẫn đưa đến gần miệng cô ấy, rồi đưa nước cho cô ấy uống.
Cô ấy uống xong, liền nằm vật ra ghế sofa.
Lê Ảnh đặt cốc nước xuống, lau mặt cho cô ấy: “Anh ta không nói sẽ về.”
Lý Đình ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy hiện rõ: “Ai? Ai không về?”
Lê Ảnh chọn cách im lặng.
Sau khi dỗ dành Lý Đình, Lê Ảnh mở cửa ra về, vừa lúc gặp Kha Thừa Ẩn đến.
Có lẽ là Mạnh Tu Viễn nhờ anh ta đến xem tình hình.
Thấy cô đang chăm sóc Lý Đình, Kha Thừa Ẩn nghĩ rằng dù sao cô ấy cũng là bạn gái chính thức của anh em mình, không đến lượt anh chăm sóc, bèn quay ra ngoài.
Cùng đi thang máy với Lê Ảnh.
Cô chỉ mỉm cười chào anh, không nói thêm lời nào, cúi đầu xem điện thoại.
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
“Lâu rồi không gặp em.” Kha Thừa Ẩn dừng lại một chút, rồi hỏi tiếp: “Nghe nói em đang làm việc ở Đức Viên?”
Lê Ảnh thừa nhận: “Đúng vậy.”
Cô thực sự làm việc ở Đức Viên, không phải nói dối.
“Em hình như không còn sống ở Hoa Gia Địa nữa.” Kha Thừa Ẩn nghiêng người nhìn cô, “Anh đã đi qua vài lần, nhưng không thấy đèn sáng.”
Lê Ảnh khách sáo đáp: “Em không có thời gian về.”
Thấy cô bận rộn nhắn tin, Kha Thừa Ẩn im lặng.
Vừa ra khỏi thang máy, cô đi thẳng đến chiếc Mercedes-Benz E màu trắng, Kha Thừa Ẩn nhíu mày, đây chắc không phải là xe của cô.
“Để anh đưa em về…” Kha Thừa Ẩn đề nghị.
Gần như cùng lúc đó, điện thoại của Lê Ảnh đột ngột reo lên, cô vội vàng nhấn nút nghe, cuộc gọi là từ Hứa Cảnh Tây, cô định nói chuyện thì bên kia đã cúp máy.
Có lẽ là vô tình bấm nhầm, Lê Ảnh gọi lại, nhưng vừa áp vào tai thì nghe giọng máy móc báo:
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Lê Ảnh thở dài, chắc cô đã làm mất thời gian của anh rồi.
Kha Thừa Ẩn phía sau rút chìa khóa xe ra: “Để anh đưa em về, xe anh đỗ ngay cạnh xe em.”
Lê Ảnh quay đầu: “Em đi xe bạn đến.”
Kha Thừa Ẩn nhìn xe cô, tò mò nhìn biển số xe, không phải biển số thông thường, hình như anh đã từng thấy chiếc Mercedes-Benz E màu trắng này ở đâu đó.
Anh không dám chắc, lại hỏi: “Bạn em?”
Lê Ảnh gật đầu, không nấn ná thêm, ngồi vào xe và lái đi.
Kha Thừa Ẩn đứng lại trong bãi đỗ xe, suy nghĩ hồi lâu không thể tỉnh táo lại. Tại ngã tư Hoa Gia Địa, anh đã từng vô tình gặp chiếc xe này, lẽ nào cô thực sự có bạn trai rồi? Anh từng vô tình hỏi Lý Đình, Lý Đình rõ ràng nói rằng cô không có bạn trai.
Lý Đình không biết nói dối, nhưng anh cảm thấy người đứng sau chiếc xe đó không phải là người đơn giản.
Kha Thừa Ẩn rút ánh mắt trở lại, ngồi vào xe, không kìm được gửi tin nhắn.
“Ảnh Ảnh, ngày mai mời em ăn cơm nhé.”
Cô không trả lời, có lẽ đang lái xe, dạo này cô thật sự rất bận, cũng khó có cơ hội gặp Lê Ảnh.
Về đến Đông Sơn Thự, Lê Ảnh vội vàng bước vào cửa, không thấy Hứa Cảnh Tây, chỉ có Tiểu Lý đang ngồi thất thần, tay cầm túi xách của cô.
Lê Ảnh nhận lại túi, bảo Tiểu Lý: “Đi sân bay.”
Tiểu Lý không biểu lộ cảm xúc, lặng lẽ đi theo, cô đã trễ hẳn một giờ.
May mà anh bên kia không nổi giận, cũng không thúc giục, hoàn toàn im lặng.
Nhưng Tiểu Lý cảm thấy sự im lặng của ông chủ không phải là dấu hiệu tốt, may mà là chuyến bay riêng, không phải thương mại, nếu không thì Hứa Cảnh Tây tuyệt đối sẽ không chờ cô.
Vội vàng đến sân bay, lên máy bay.
Cô đeo máy ảnh, ôm Tiểu Hô trong lòng, xách túi đựng những chiếc váy xinh xắn và kẹp tóc cho Tiểu Hô.
Đi cùng Hứa Cảnh Tây ra nước ngoài, điều anh quan tâm trước tiên luôn là công việc, chuyến đi này cô biết chắc sẽ buồn chán.
Cô đưa đồ cho tiếp viên hàng không, rồi chậm rãi bước vào phòng nghỉ trong khoang máy bay, bầu không khí yên tĩnh và nghiêm túc đến kỳ lạ.
Nụ cười trên mặt Lê Ảnh ngay lập tức tan biến, trái tim như bị kéo xuống, nặng nề.
Nhìn thấy trong ghế sofa nhẹ nhàng xa hoa màu trắng, Hứa Cảnh Tây đang thanh lịch vắt chân, trước mặt đặt một ly whisky và một bữa tối tinh tế, nhưng anh không động đến, chỉ cúi đầu đọc hợp đồng, tay dài, gầy guộc lật từng trang, im lặng không nói một lời.
Thậm chí, ngay cả khi cô đến gần, anh cũng không ngẩng lên nhìn.
Buổi sáng trước khi ra cửa anh còn hôn cô, dỗ dành cô rằng sẽ đưa cô ra nước ngoài chơi, trời vừa tối, đã hoàn toàn thay đổi.
Không thể đoán được tâm trạng của người đàn ông này, cô lặng lẽ quay đi, không dám nhìn anh.
Nhưng suy nghĩ một chút, Hứa Cảnh Tây luôn giống như một vị hoàng đế cao cao tại thượng, đừng tưởng rằng chỉ vì được anh cưng chiều một chút mà cô có thể thoải mái.
Lê Ảnh ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa bên kia, mở máy tính bảng ra vẽ, không dám làm phiền anh.
Tiếp viên hàng không mang cho cô nước ép trái cây và đồ ăn nhẹ, chúc cô một chuyến đi vui vẻ.
Lê Ảnh hút một ngụm nước ép, hoàn toàn không ngọt, cô không biết sự im lặng này sẽ kéo dài bao lâu, làm cô cảm thấy hoảng loạn, cầm lấy bút cảm ứng, cúi đầu vẽ, vô thức thốt lên lời tủi thân: “Bạn quân như bạn hổ.” (Ý nói sống cạnh người có quyền lực cao như sống cạnh hổ dữ, luôn phải cảnh giác)
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011