Chương 138: Thiên Vị (7)
Truyện: Nghiện cực độ
———
Chỉ trong nháy mắt, Lê Ảnh giơ máy ảnh lên, mải mê chú ý đến những bức tượng thần thoại trên tường. Cô thực sự chỉ đến để chiêm ngưỡng văn hóa nghệ thuật phương Tây.
Schreyer bước theo nhịp chân của cô, ngước nhìn nền văn minh cổ xưa.
Bất chợt, anh hiểu tại sao Hứa tiên sinh lại chọn đến Rome.
Nhìn lại cô tình nhân nhỏ, hôm nay cô ấy thật sự rất vui vẻ.
Tòa nhà ngân hàng UniCredit ở quận chín của Milan, một biểu tượng mới của thành phố Milan.
“Chỉ số PMI của châu Âu dự đoán có thể sẽ ấm lên, ngân hàng chúng tôi sẽ giảm mức lãi suất, và đường cong lợi tức của trái phiếu châu Âu sẽ tăng.” Ông Adams nhìn người đàn ông ngồi bên trái, “Hứa tiên sinh, ngài thấy thế nào, liệu bên ngài có hài lòng không?”
Hứa Cảnh Tây vẫn chơi điện thoại, nhưng dường như có thể nghe từng chữ của đối phương, anh đưa ra đề xuất của mình: “Chuẩn bị tiến hành tái cơ cấu vốn 300 tỷ Euro đối với công ty công nghệ Raydyn, thứ hai, đầu tư 190 tỷ Euro để thực hiện dự án hủy niêm yết của StellarTech, bên tôi sẽ đưa ra đề nghị mua lại không ràng buộc.”
Ông Adams bổ sung: “Phía Mỹ cũng đang cạnh tranh, và có cả ngân hàng tư nhân của Tứ Cửu Thành muốn tham gia vào miếng bánh béo bở này.”
Hứa Cảnh Tây nhìn ông Adams: “5 ngày, bên tôi đưa ra 300 tỷ Euro đủ để các đối thủ cạnh tranh khác rút lui.”
Ông Adams suy nghĩ một chút: “Tôi nghĩ 200 tỷ là đủ.”
“300 tỷ là nhiều sao?”
Một câu nói mà anh ta thốt ra nhẹ nhàng.
Ông Adams mỉm cười: “Với ngài tất nhiên là không nhiều.”
Hứa Cảnh Tây đặt điện thoại xuống, nhìn thẳng vào ông Adams, bình tĩnh nói: “Tôi nghe nói, tổng giám đốc của Raydyn vẫn muốn giữ cổ phần hiện tại của mình, tôi sẽ đá ông ta ra ngoài, một trăm tỷ vẫn là quá nhiều sao.”
Không chỉ có ‘ông ta’, bất kỳ ai muốn tranh giành chiếc bánh với Hứa Cảnh Tây đều phải bị loại bỏ.
Ngân hàng châu Âu, nơi anh có cổ phần, sẽ tiến hành tái cơ cấu tài sản của Raydyn, và Hứa Cảnh Tây cũng sẽ tự mình tranh giành cổ phần sau tái cơ cấu.
300 tỷ thực sự không nhiều.
Quyền quyết định nằm trong tay anh, và những gì anh có trong tay cũng sẽ thuộc về anh.
Các nhà đầu tư đều tranh giành trong cuộc đua tái cơ cấu vốn cho công ty công nghệ Raydyn, một lĩnh vực mới nổi, toàn diện về dự án robot tương lai.
Ông Adams bừng tỉnh hiểu ra, cười và nhấp một ngụm cà phê đá: “Không phải ngài nghe nói, mà ngài đã biết từ lâu rồi, đúng không?”
Hứa Cảnh Tây cười nhạt mà không nói gì.
“Chuyến đi này, ngài sẽ có kẻ thù ở Tứ Cửu Thành đấy.” Ông Adams bổ sung.
Hứa Cảnh Tây lật mở bản hợp đồng đầu tư, từ tốn: “Tôi biết.”
Anh không nói tên, và ông Adams tất nhiên không dám hỏi rốt cuộc là ai.
Ai thì có lẽ chỉ Hứa Cảnh Tây mới rõ.
Người đó có thể là ai nữa, chẳng phải là Lưu Hoài Phong ra tay sao?
Hứa Cảnh Tây chẳng cần phải điều tra.
Buổi chiều tối.
Rời khỏi Milan, quay về Rome.
Trong cuộc gọi, bên kia báo rằng cô gái nhỏ không ở trong biệt thự.
Hứa Cảnh Tây mở cửa xe, nhận chìa khóa từ tay bảo vệ, bước đến một chiếc Lamborghini đen, đạp ga, phóng như một mũi tên rời khỏi sảnh hội nghị.
Anh lái xe qua những con đường cổ kính.
Người đàn ông trên ghế lái đã cởi bỏ áo vest, cũng không còn thắt cà vạt, dừng xe bên đường cạnh đài phun nước, cánh tay lười biếng chống cằm, gương mặt đầy mệt mỏi.
Anh im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt trời lặn, quảng trường nhà thờ vào thời điểm này gần như vắng bóng người.
Cô gái nhỏ ngồi xổm trên quảng trường cho chim bồ câu ăn, dáng vẻ ngây thơ khiến lũ chim bồ câu rất yêu thích, chúng vây quanh cô, cúi đầu tranh nhau thức ăn.
Khuôn mặt dữ tợn, râu ria xồm xoàm của Schreyer vừa lại gần, đám chim bồ câu sợ hãi bay đi hết.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Lê Ảnh đứng dậy quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Hứa Cảnh Tây trong chiếc Lamborghini, cô mỉm cười dịu dàng với anh.
Trong đám chim bồ câu trắng đang bay lên, với chiếc váy trắng và mái tóc dài tung bay, cô trông thật dịu dàng và thanh nhã, giống như một mỹ nhân thần thoại bước ra từ trong tranh.
Hứa Cảnh Tây bất giác mỉm cười, vẫy tay ra ngoài cửa xe.
Cô lập tức ngoan ngoãn chạy về phía anh, rõ ràng là chạy chậm, nhưng vẫn thở hổn hển.
Khi cô ngồi vào ghế phụ, Hứa Cảnh Tây khởi động xe rời đi, cả hai không ai nói một lời.
Lái xe dọc theo con đường ven hồ của Rome, Lê Ảnh ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, nhìn lại những bức ảnh trong máy ảnh của mình.
Cô muốn chia sẻ điều gì đó, nhưng phát hiện rằng Schreyer không còn là người luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô nữa.
Lê Ảnh cất máy ảnh, cẩn thận quan sát người đàn ông đang lái xe bên cạnh.
Ánh sáng hoàng hôn chiếu vào trong xe, trong chùm ánh sáng vàng lơ lửng, xương hàm sắc nhọn của anh, sống mũi cao thẳng, anh vẫn ấm áp nhưng cũng cao quý đến mức khiến người ta cảm thấy nhỏ bé không dám đến gần.
Lê Ảnh mở lời phá vỡ sự im lặng: “Rome trong hoàng hôn thật đẹp, rất giống với cảnh thần thoại trong những bộ phim cũ.”
Cuối cùng, Hứa Cảnh Tây ‘ừ’ một tiếng.
Lê Ảnh thở phào nhẹ nhõm: “Thật ra cũng không cần chỉ vì em mà đặt điểm đến là Ý, muốn đến Thụy Sĩ thì cứ đi thôi, em cũng chưa từng đến Thụy Sĩ.”
Cô không hiểu, Hứa Cảnh Tây là người như thế nào, anh muốn đến đâu thì sẽ đến đó, quyền chủ động nằm trong tay anh, thậm chí nếu anh không đến cũng chẳng ai dám phản đối.
Nhưng trong hợp tác với thị trường tài chính châu Âu lần này, có rất nhiều ngân hàng và nguồn vốn từ nhiều quốc gia tham gia cạnh tranh, anh cần phải đích thân đến để ổn định tình hình.
Hứa Cảnh Tây không nói gì, chỉ nhạt giọng hỏi: “Em đã ăn tối chưa?”
Cô lập tức gật đầu: “Em đã ăn rồi, lo rằng anh bận quá muộn, nên không đợi anh.”
Lại một lần nữa chìm vào im lặng.
Chiếc xe chạy vào khu rừng ngoại ô Rome, xung quanh yên tĩnh âm u, trong khu vườn cổ kính chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi với vẻ mặt nhân từ.
Anh ta bước tới gần chiếc xe, tự tay mở cửa: “Hứa tiên sinh, chào mừng ngài đến Rome.”
Hứa Cảnh Tây chỉ gật đầu, không đáp lại.
Cảm thấy tâm trạng của anh không tốt, Lê Ảnh nhìn bóng lưng anh rời đi trước, rồi mới lặng lẽ bước theo. Vừa bước vào trang viên, đột nhiên nghe thấy một tiếng tru đầy man rợ và dữ tợn.
‘Gào…’
Lê Ảnh cảm thấy lạnh sống lưng, theo hướng âm thanh nhìn về phía khu rừng sâu thẳm, dường như có một đôi mắt sắc bén đang nhìn cô, một thân hình khổng lồ từ từ bước ra từ bóng tối.
“Đó là gì vậy?” Chỉ trong chớp mắt, Lê Ảnh lập tức nhìn rõ, ngạc nhiên thốt lên, “Wow… là sói rừng.”
Loài sói lớn nhất trong các loài sói Bắc Mỹ, lông xám trắng dày đặc, thân hình to lớn, hàm răng nhọn hoắt, mở miệng sói gầm gừ, để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn rõ ràng, trông như sẵn sàng lao tới cắn đứt cổ cô.
Tim Lê Ảnh đập mạnh, vội vàng chạy đến sau lưng Hứa Cảnh Tây, bàn tay vô thức siết chặt chiếc áo sơ mi đen mỏng trước mắt: “Nó… nó hung dữ lắm.”
Hứa Cảnh Tây quay đầu nhìn cô một cái, cô vẫn không chịu thua mà tò mò nhô đầu ra, vừa muốn nhìn con sói lại vừa sợ nó.
Cô chính là như vậy.
Nhìn cô vẻ mặt căng thẳng nhưng lại không biết điều, Hứa Cảnh Tây bật cười: “Vị vua sói chiến thắng trong đấu trường La Mã đấy.”
Ở bên Hứa Cảnh Tây, cô cảm thấy an toàn hơn, Lê Ảnh nghiêng đầu, mạnh dạn nhìn con sói vương: “Thật hùng dũng và dữ tợn, không ngạc nhiên khi nó giành chiến thắng cuối cùng.”
Hứa Cảnh Tây giải thích: “Đấu qua mười lăm trận, trận nào nó cũng là kẻ chiến thắng, em nghĩ sao?”
Nhìn con sói xám rừng Bắc Mỹ to lớn, oai phong và mạnh mẽ, mắt Lê Ảnh chợt sáng lên: “Nó rất giống với anh.”
Nụ cười trên môi Hứa Cảnh Tây lập tức cứng lại, anh lạnh lùng bước về phía trước.
Toàn nói những điều vô lý, anh có đối xử không tốt với cô sao?
Chủ trang trại không hiểu tiếng Trung, tiếp tục giới thiệu món ăn tối với Hứa Cảnh Tây.
Anh không chú ý lắm, chỉ nhạt giọng nói với Schreyer đứng phía sau: “Đưa con sói qua đây.”
Schreyer nhìn vào dáng người nhỏ bé của Lê Ảnh, cân nhắc kỹ lưỡng: “Ngài có chắc chắn là cô Lê sẽ không sợ không? Con sói này đã từng làm bị thương người, lúc đó… gần như đã gây ra án mạng.”
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011