Mười Ngày Một Thiên Phú, Trở Thành Hấp Huyết Quỷ Ta Quá Bug

Chương 236: Niman quyết định tranh một chuyến

**Chương 236: Niman quyết định giành một phen**
Một giấc mộng dài đằng đẵng.
Khi tất cả mọi người tỉnh lại từ trong mộng, xung quanh lập tức xuất hiện làn sương mù màu hồng nhàn nhạt.
Đến khi sương mù tan đi, mọi người đã có mặt tại một dòng suối, Thanh Điểu, Trương Thọ, Cung Thiến đều chọn tương lai nấm, ba người lập tức tụ tập lại một chỗ, thảo luận về tương lai mà mỗi người nhìn thấy, kết quả lại phát hiện những gì họ mộng thấy hoàn toàn trái ngược nhau, hoàn toàn là ba dòng thế giới khác biệt.
Trong khi đó, tiểu Norah nằm sấp trên đồng cỏ, vẻ mặt không cam lòng nện xuống mặt đất, thất vọng nói: "Rõ ràng ta còn chưa được ăn no, đáng giận, tỉnh lại nhanh quá."
"Đại ca, ta đốn ngộ 108 loại gia vị thịt nướng." Tiểu Hoàng Tuyền đi tới bên cạnh Dư Hiền ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Dư Hiền, cao hứng nói.
Dư Hiền nhất thời đổ mồ hôi trán, miễn cưỡng cười nói: "Vậy ta sẽ thật sự mong chờ tài nghệ thịt nướng lần sau của Tiểu Hoàng Tuyền!"
Hắn thật không ngờ Tiểu Hoàng Tuyền lại dùng đốn ngộ vào việc này, xem ra dựa vào hắn là không có cách nào dạy Tiểu Hoàng Tuyền nấu nướng, nhất định phải đưa Tiểu Hoàng Tuyền đi trường lớp nấu nướng chính quy.
Chỉ có tại trường học chính quy, mới có thể bồi dưỡng Tiểu Hoàng Tuyền thành đầu bếp thực thụ.
"Hùng Đạt, ngươi chọn cái gì?" Thủy Nguyệt Thiên vừa xoa cái bụng béo mập của Hùng Đạt, vừa hỏi.
Hùng Đạt thò tay vào giới chỉ trữ vật lấy ra một quả táo, chà xát rồi nhét vào miệng, trả lời: "Đương nhiên là đốn ngộ nấm."
Hắn mặc dù ham ăn biếng làm, tuy béo đến mức sắp biến thành một quả bóng, nhưng hắn kỳ thật vẫn luôn nỗ lực tu luyện.
Lần đốn ngộ này, hắn thu hoạch vô cùng lớn, Hỏa Tiễn Hùng Hùng công được hắn thôi diễn đến một tầm cao mới, giờ hắn chỉ cần tu luyện từng bước là được.
"Khách nhân, chúng ta đến rồi!"
"này nọ í é í é" "này nọ í é í é" "này nọ í é í é"..."
"Nặng quá, nấm rắm thối, ngươi có phải là lười biếng hay không?"
"Ta là cây nấm, ta là cây nấm, ta là cây nấm, vui vẻ quá."
Lúc này, người nấm nhóm lại tới, bọn chúng có con cõng hoa quả, có con gánh đồ uống, còn có mấy người nấm cùng nhau hợp tác, vận chuyển bộ đồ ăn.
Chờ chúng nó đem đồ vật bày ra trước mặt Dư Hiền đám người, từng đám người nấm ngồi bệt xuống đồng cỏ nghỉ ngơi, tựa như vừa hoàn thành một việc trọng đại.
"Vất vả rồi."
Thủy Nguyệt Thiên bế lên một cây nấm nhỏ người ở bên cạnh, cười nói với người nấm.
Lúc này, nàng chú ý tới Norah ở bên cạnh, theo ánh mắt Norah, nàng nhìn thấy Dư Hiền đang nói chuyện với Tiểu Hoàng Tuyền, nàng nhất thời len lén cười.
Quả nhiên nội dung trong phim không có sai, hai người này có một chân.
Cái mùi thơm dị hương dễ ngửi kia lần nữa bay tới, Niman mặc bộ trang phục gần giống sườn xám chậm rãi mà đến, mỉm cười nói: "Các vị khách nhân, phục vụ của bản điếm, các ngươi còn hài lòng không?"
Khi nói xong ba chữ cuối cùng, ánh mắt của nàng cố ý dừng ở trên thân Dư Hiền.
Chuẩn xác hơn, là miệng của Dư Hiền.
Nàng là Thần Linh tự nhiên sinh ra, hơn nữa còn là Sáng Thế Thần đặc biệt nhất, đương nhiên không phải ai cũng tùy tiện hôn.
Nếu không phải là vì để Dư Hiền nhanh chóng tiến vào trạng thái đốn ngộ, nàng kỳ thật có thể chầm chậm mưu tính, sử dụng năng lực để từ từ dẫn dắt Dư Hiền, làm cho Dư Hiền dần dần tiến vào trạng thái đốn ngộ.
Vấn đề là việc này cần tốn thời gian, không sai biệt lắm cần nửa giờ mới hoàn thành.
Chân Ngã Thường Tịnh thì ở một bên, nàng tự nhiên không muốn chờ, cho nên mới hôn Dư Hiền, sử dụng thể chất đặc biệt của mình, trực tiếp khiến Dư Hiền tiến vào trạng thái đốn ngộ.
Nói đến, đây là lần đầu tiên nàng hôn nhân loại, trong quá khứ nàng ngược lại từng hôn qua người nấm, ban cho người nấm chúc phúc.
Bất quá cho dù là người nấm do nàng sáng tạo, thực ra số người nấm nhận được chúc phúc của nàng cũng rất ít, huống chi... Người nấm căn bản không có giới tính, cũng giống như nàng thực tế cũng không có giới tính, chỉ đến khi vào Nguyệt Nha vịnh, mới căn cứ bản tâm của mình lựa chọn hình tượng nữ tính để bày ra.
Bởi vì nàng thích sáng tạo sinh mệnh, thích nhìn sinh mệnh mình sáng tạo dần dần trưởng thành, cái này cùng "mẫu thân" không có gì khác biệt.
"Đương nhiên hài lòng, ta rất lâu rồi chưa được làm qua giấc mộng đẹp như vậy." Thủy Nguyệt Thiên lúc này cười đáp lại.
Tiểu Norah rất muốn nói không hài lòng, nhưng trong miệng đã nhét đầy đồ ăn mà người nấm mang tới, cuối cùng đành thôi.
Lúc này, mọi người cũng nhao nhao tỏ ra hài lòng một cách lịch sự, chỉ có Norah là đảo mắt qua lại giữa Dư Hiền và Niman, nàng nhạy bén phát giác ra ánh mắt Niman nhìn Dư Hiền vừa nãy có chút không thích hợp.
Thông qua báo trước mộng, nàng biết Niman chắc chắn sẽ gia nhập đoàn đội của Dư Hiền.
Chỉ sợ, giờ phút này Niman đã để ý tới Dư Hiền.
Norah thậm chí còn hoài nghi, việc Dư Hiền không thể quay lại Địa Cầu, khả năng cũng là bởi vì bên người đã có Niman.
Tình địch!
Norah đột nhiên trong đầu xuất hiện một từ ngữ.
Nàng nắm đấm lặng lẽ siết chặt, đột nhiên có chút mờ mịt, bởi vì trước giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề có tình địch, cho nên nàng không biết bản thân nên làm như thế nào.
Huống hồ, hết thảy cũng chỉ là suy đoán của nàng, vạn nhất đoán sai thì sao?
"Tiểu muội muội, không nên bị báo trước mộng trói buộc, báo trước mộng chỉ phô bày ra một trong vô số khả năng, kỳ thật đây chẳng qua là một loại thôi diễn, độ chính xác không cao như ngươi tưởng tượng đâu, dù sao chúng ta đang ở nơi có nhiều biến số nhất, thâm uyên!" Niman lúc Norah tâm tư rối bời, đã lặng yên đi tới bên cạnh Norah, nàng cúi đầu nói nhỏ vào tai Norah, sau đó đứng dậy đi về phía Dư Hiền.
Dư Hiền thấy Niman tiếp cận, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi cùng Norah nói cái gì rồi?"
Hắn cũng chú ý tới tâm tình Norah không ổn, nhưng Niman tiến lên nói cái gì đó, sắc mặt Norah đã khôi phục.
"Không có gì, chuyện riêng của nữ nhân thôi."
Niman ngồi xuống bên cạnh Dư Hiền, cười thần bí nói.
Sau đó, nàng dựng lên một kết giới không gian vô hình xung quanh, nói: "Chúng ta làm một giao dịch, như thế nào?"
"Giao dịch gì?" Dư Hiền nhìn thoáng qua kết giới không gian, hỏi.
Niman trả lời: "Ta muốn gia nhập đoàn đội của ngươi, bất quá địa vị phải ngang hàng với ngươi, nếu ngươi là đoàn trưởng, vậy ta phải là phó đoàn trưởng, ngươi là bang chủ, ta chính là phó bang chủ, ngươi là tổng tài, ta chính là phó tổng tài, còn ngươi có thể được gì, đó chính là lòng trung thành của ta!"
"A... Cái này, có lẽ ngươi hiểu lầm, kỳ thật ta không có đoàn đội." Dư Hiền há hốc miệng nhìn Niman, một lúc lâu mới lên tiếng giải thích.
Niman cau mày nói: "Không có đoàn đội, vậy bọn hắn là..."
Sau khi nghe đề nghị của Chân Ngã Thường Tịnh, nàng đã đặc biệt điều tra tư liệu của Dư Hiền, thậm chí còn tìm trên mạng các bộ phim của Dư Hiền, sau khi xem xong còn cẩn thận suy đoán tính cách Dư Hiền.
Bởi vì biết Dư Hiền không thích âm mưu quỷ kế, cho nên nàng lần này trực tiếp ngả bài, hơn nữa còn đi thẳng vào vấn đề.
Kết quả Dư Hiền nói với nàng, hắn không có đoàn đội, không có thế lực?
"Bọn hắn là bạn bè của ta a." Dư Hiền liếc mắt nhìn Trương Thọ và những người khác, đương nhiên trả lời.
Niman bó tay, chẳng lẽ ý của Chân Ngã Thường Tịnh là muốn nàng làm bạn với Dư Hiền, thậm chí là loại quan hệ đó?
Nàng vô thức nhìn về phía Chân Ngã Thường Tịnh, nhưng Chân Ngã Thường Tịnh hoàn toàn không có ý định nhìn nàng, vẫn mỉm cười nhìn Dư Hiền, dường như chỉ Dư Hiền mới xứng để nàng đặt ánh mắt vào.
Quả nhiên là vậy!
Ánh mắt Chân Ngã Thường Tịnh làm nàng càng tin chắc vào suy nghĩ của mình.
Nàng nhìn về phía Norah, trong lòng nói tiếng xin lỗi với Norah, cơ duyên đột phá Trụ cấp của nàng ngay trên người Dư Hiền, vậy thì bất luận đối thủ là ai, nàng đều phải tranh giành một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận