Mười Ngày Một Thiên Phú, Trở Thành Hấp Huyết Quỷ Ta Quá Bug

Chương 220: thịt của ta a!

Chương 220: Thịt của ta ơi!
Trái cấm không những có thể dùng để ăn, mà còn có thể dùng để cường hóa tinh thần khí.
Hơn nữa sử dụng trái cấm cường hóa tinh thần khí, không hề có bất kỳ tác dụng phụ nào, ngược lại sẽ khiến tinh thần khí được cường hóa, có thể là uy lực trở nên mạnh hơn, hoặc có thể là đạt được một loại năng lực đặc thù nào đó.
Cổ Trụ Long tuyệt đối là hung ác long trong các hung ác long, tinh thần khí của nó vô cùng đặc biệt, đó chính là một thân long lân của nó.
Nó thực sự đem mỗi một chiếc vảy rồng trên người mình gỡ xuống, sau đó kết hợp với tài liệu tự mình thu thập, cuối cùng luyện chế ra tinh thần khí đầu tiên của mình, Cổ Trụ Long Khải.
Tinh thần khí này sẽ hoàn mỹ bao trùm trên người của nó, vì nó cung cấp sự bảo hộ toàn diện, đồng thời cũng cường hóa các loại năng lực của nó, khiến cho nó ở cấp Tinh có được sức tự vệ cực mạnh.
Có thể nói, trừ phi gặp phải cường giả từ đỉnh phong cấp Tinh trở lên, nếu không nó một lòng muốn trốn, cường giả cấp Tinh mạnh hơn nó cũng đừng hòng giữ chân được nó.
Lúc này, vảy trên thân Cổ Trụ Long không ngừng rung động, đột nhiên tất cả đều dừng lại, tiếp đó dán chặt vào trên người của nó, đồng thời nó cũng biết tinh thần khí của mình có được năng lực mới.
Sắc bén!
Mỗi một chiếc vảy rồng ở rìa đều trở nên cực kỳ sắc bén, có thể tùy ý mổ xẻ các loại vật chất, cho dù là tinh thần khí, chỉ cần công kích cùng một vị trí nhiều lần, cũng có thể từ từ mở ra.
Đây chính là cường hóa mà Cổ Trụ Long mong muốn nhất.
Trong mắt nó hỏa diễm nhất thời bùng cháy, không còn cách nào kiềm chế dã tâm tăng vọt trong lòng.
...
...
Ánh sáng mặt trời ngày thứ hai rải xuống trên mặt đất, vô số Điểu Long đứng ở trên cành cây chải chuốt lông vũ của mình.
Lông vũ của những con Điểu Long này vô cùng kỳ lạ, nằm giữa vảy và lông vũ, phần giữa vẫn là vảy, nhưng phần cuối lại là rất nhiều sợi lông vũ mềm mại.
Một mũi kim cương vũ trong nháy mắt bắn trúng một con Điểu Long có hình thể gần giống ngỗng lớn.
Lúc Điểu Long từ trên cây rơi xuống, tiểu Norah hưng phấn xông lên trước tiếp được Điểu Long, nó quay người cao hứng khoe chiến lợi phẩm của mình với Dư Hiền, mở miệng nói: "Lão đại, sáng nay ta muốn ăn rau xào."
Vốn dĩ nó quá béo, quá to lớn, mà lại chỉ có cánh không có tay, cho nên trước kia chỉ có thể ăn sống đồ ăn, cơ bản đều là một ngụm nuốt.
Nhưng từ khi đi theo Dư Hiền, hình thể của nó liền bị thu nhỏ, kết cấu cánh cũng được Dư Hiền dùng năng lực Bàn Cổ hóa sinh thần thông tiến hành điều chỉnh, giữ lại đặc tính của cánh đồng thời thêm vào chức năng của bàn tay, để nó có thể cầm đồ vật.
Hiện tại nó cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc, không những có thể an toàn ở bên cạnh Dư Hiền chơi đùa, hơn nữa còn có thể ăn rất nhiều món ăn trong ký ức.
Cho nên nó thật sự cảm thấy rất vui vẻ.
Dư Hiền lấy ra một cái nồi sắt từ trong nhẫn trữ vật, bắt đầu nấu nước, thỏa mãn nguyện vọng của tiểu Norah, chuẩn bị làm một món thịt Điểu Long xào.
"Tiểu Hoàng Tuyền, ngươi muốn ăn cái gì?" Dư Hiền vừa xử lý Điểu Long, vừa hướng Tiểu Hoàng Tuyền đang học tập ở bên cạnh hỏi.
Tiểu Hoàng Tuyền hoang mang nói: "Đại ca, ta không biết."
"..."
Dư Hiền kịp phản ứng, trong ký ức bày ra trước đó của Tiểu Hoàng Tuyền, hình như Tiểu Hoàng Tuyền thật sự chưa từng ăn qua.
Hắn nhìn về phía Chân Ngã Thường Tịnh ở bên cạnh, không khỏi hỏi: "A di, ngươi biết Tiểu Hoàng Tuyền ăn đồ ăn gì không?"
Mặc dù bây giờ Tiểu Hoàng Tuyền và hắn là một thể tồn tại, cho dù không ăn đồ ăn cũng sẽ không c·hết đói, nhưng nếu như thiếu đi mỹ thực, vậy thật đáng tiếc.
Tỉ như chính hắn, rõ ràng không ăn cái gì cũng không sao, nhưng với kinh nghiệm hơn phân nửa không thể ăn thức ăn bình thường trước kia, hắn hiện tại đặc biệt trân quý năng lực có thể ăn bất kỳ thức ăn nào của mình.
"Hoàng Tuyền là Thánh Linh, đồ ăn của nàng là tín ngưỡng, nếu như ngươi thật sự muốn nàng ăn đồ ăn, không ngại trong đồ ăn rót vào chính niệm." Chân Ngã Thường Tịnh mỉm cười trả lời.
Dư Hiền bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng nấu đồ ăn, sau khi làm xong một nồi lớn thịt Long Điểu, hắn dùng bát nhỏ múc ra một phần, tiếp đó đem chính niệm chậm rãi rót vào trong đồ ăn, trong nháy mắt mùi thơm ban đầu của đồ ăn thêm một mùi hương kỳ lạ.
Mùi thơm này tựa như là ban đêm đi vào một con hẻm nhỏ, vừa vặn mỗi nhà đều đang nấu cơm, các loại mùi thơm của thức ăn hòa quyện vào nhau, tỏa ra một mùi thơm đặc trưng.
"Đại ca, thơm quá!" Tiểu Norah nhìn bát nhỏ trong tay Dư Hiền, nước miếng chảy ròng ròng.
Dư Hiền bất đắc dĩ nói: "Ngươi vẫn chưa được, đây là đồ ăn của Tiểu Hoàng Tuyền."
Nói xong hắn liền đem bát nhỏ đưa cho Tiểu Hoàng Tuyền, bảo Tiểu Hoàng Tuyền thử một chút.
Tiểu Hoàng Tuyền dưới ánh mắt soi mói của Dư Hiền và tiểu Norah, nhận lấy bát, bởi vì nàng không biết dùng đũa, cho nên Dư Hiền vì nàng chuẩn bị một cái muỗng nhỏ, nàng cầm lấy muỗng nhỏ múc một miếng thịt ăn, sau đó lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Nàng vẫn là lần đầu tiên ăn, mùi vị kia khiến cho nàng cảm thấy ấm áp trong lòng, một loại cảm giác khó có thể hình dung dâng lên trong đầu.
"Sao lại khóc, đừng khóc."
Dư Hiền ban đầu thấy Tiểu Hoàng Tuyền lộ ra vẻ chấn kinh, trên mặt còn lộ ra nụ cười.
Ai ngờ ngay sau đó, trong mắt to của Tiểu Hoàng Tuyền xuất hiện nước mắt, cuối cùng ôm bát khóc lên, Dư Hiền đành phải vội vàng ôm nàng, dỗ nàng đừng khóc.
"Đại ca, ta nhớ mụ mụ." Tiểu Hoàng Tuyền khóc một hồi lâu, cuối cùng thương tâm nói.
Dư Hiền tự nhiên không có khả năng đem mụ mụ Vong Xuyên của nàng biến ra, đành phải an ủi: "Không sợ, đại ca ở bên cạnh ngươi."
"Đúng, đừng sợ, nhị ca cũng ở bên cạnh ngươi." Tiểu Norah nuốt nước miếng, cũng ra vẻ trượng nghĩa nói với Tiểu Hoàng Tuyền.
Tiểu Hoàng Tuyền lúc này ngược lại có chút thẹn thùng, bởi vì nàng biết Dư Hiền cũng không có mụ mụ, tiểu Norah cũng chưa từng gặp qua mụ mụ, mọi người kỳ thật đều giống như nàng, cho nên nàng cần phải kiên cường giống như mọi người.
"Đại ca, ăn ngon lắm, các ngươi cũng mau ăn đi." Tiểu Hoàng Tuyền ôm bát tựa như là ôm bảo vật yêu thích, lúc này nhỏ giọng nói với Dư Hiền.
Dư Hiền cười gật đầu, thấy tâm trạng Tiểu Hoàng Tuyền chuyển biến tốt đẹp, mỉm cười nói: "Ừm, chúng ta cũng ăn."
"Đại ca, ngươi nhanh lên, ta sắp c·hết đói." Tiểu Norah lau nước miếng, kích động kêu lên, rốt cục đã đến lượt nó.
Dư Hiền trước tiên dùng bát múc ra một ít thịt cho mình, sau đó mới rót chính niệm vào trong nồi lớn, nhất thời cả nồi thịt đều tỏa ra mùi thơm kỳ lạ, tiểu Norah cao hứng nhìn Dư Hiền, sau khi nhận được sự đồng ý của Dư Hiền, lập tức lấy ra d·a·o nĩa chuẩn bị ăn uống thỏa thích.
Bất quá, khi nó vừa mới chuẩn bị ra tay với một miếng thịt mà mình để mắt tới, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, tiếp đó lấy Dư Hiền làm trung tâm, mặt đất nhanh chóng nổ tung.
Cả một nồi thịt tràn đầy trực tiếp bị nổ bay lên trời.
Hai mắt tiểu Norah trợn tròn, giống như gặp phải sét đánh giữa trời quang, không khỏi tuyệt vọng hô lớn: "Thịt của ta ơi!"
Trong khoảnh khắc, hồng quang trên người Dư Hiền lan tràn đến trên người Tiểu Hoàng Tuyền và tiểu Norah, tiểu Norah vừa phát ra tiếng kêu rên tuyệt vọng, sau đó liền hợp làm một thể với Dư Hiền.
Dư Hiền bay lên không trung, nhíu mày nhìn mặt đất vỡ vụn, giống như là nói một mình, lại như là đang nhẹ giọng nói với ai đó: "Ta không tìm ngươi gây phiền phức, ngươi lại dám tìm ta gây phiền phức!"
Trong khi nói chuyện, anh hùng mặt nạ xuất hiện trong tay hắn.
Hắn chậm rãi đeo lên mặt, trong nháy mắt sau lưng, cánh chim màu vàng kim xuất hiện vô số đường vân màu bạch kim, ngọn lửa màu trắng mãnh liệt bao trùm toàn thân hắn, năng lượng ba động khủng bố khuếch tán dữ dội, tầng mây trên bầu trời trong nháy mắt tan ra, cuồng phong quét ngang tất cả xung quanh.
【 Dư Hiền, sức chiến đấu: 256 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận