Mười Ngày Một Thiên Phú, Trở Thành Hấp Huyết Quỷ Ta Quá Bug

Chương 150: vị trí đầu não nhân viên là đầu gấu

**Chương 150: Vị trí đầu não nhân viên là đầu gấu**
Norah cùng Hùng Đạt luận bàn vẫn còn tiếp tục.
Tuy Hùng Đạt bị thương, nhưng hắn dù sao cũng là con hoang lớn lên ở dã ngoại, bị thương không thể làm hắn hoảng sợ, ngược lại sẽ kích phát dã tính trong cơ thể.
Hắn kéo dài khoảng cách, sau đó nắm một con heo rừng bị đóng băng, đột nhiên ném về phía Norah.
Lần này Norah kịp phản ứng, lập tức nã năm phát súng vào con heo rừng giữa không trung, con heo rừng bị đóng băng nổ tung tại chỗ, hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống.
"Uy lực lớn thật!"
Hùng Đạt thấy cảnh này, sợ tới mức tranh thủ thời gian trốn sau một con voi lớn.
Tuy hắn có thiên phú đao thương bất nhập và mình đồng da sắt, nhưng đối mặt loại đạn nổ này, vẫn cần phải cẩn thận chú ý. Kỳ thật Chung Vô Lượng chính là ví dụ tốt nhất, phòng ngự mạnh hơn nữa, vẫn bị Dư Hiền dùng b·o·m mài c·hết.
Nói cho cùng, Siêu Phàm giả luyện thể cũng chỉ là thân thể m·á·u thịt, chẳng qua là có lực phòng ngự tương đối mạnh mà thôi.
Tiếp đó Norah nhắm chuẩn con voi bị đóng băng, liên tục nổ súng, tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, đảo mắt con voi đã bị đạn nổ tung thành hai đoạn, Hùng Đạt nắm lấy cơ hội lập tức đẩy một nửa th·i t·hể con voi về phía trước.
Bởi vì mặt đất đóng băng, một nửa th·i t·hể con voi này giống như Băng Hồ, nhanh chóng trượt về phía Norah.
Norah lấy ra một hộp đạn mới, vừa thay băng đạn vừa chạy, nhưng Hùng Đạt có sức lực rất lớn, bởi vậy hắn thúc đẩy một nửa th·i t·hể con voi trượt đi với tốc độ cực nhanh.
Tuy Norah đã cố gắng hết sức né tránh, nhưng vẫn bị một cái chân voi vấp ngã xuống đất.
Nàng một tay cầm súng lục, một tay chống đỡ mặt băng, dùng lực đẩy chính mình nhanh chóng đứng dậy, nhưng lúc này một cái ngà voi trong nháy mắt bay tới, nàng đành phải dùng hai tay cản phía trước.
Oanh!
Ngà voi đập trúng nàng, phát ra tiếng nổ lớn, vô số bột phấn ngà voi vỡ nát bay tứ phía.
Hùng Đạt dừng bước ở ngoài mấy trăm mét, nắm một con gà rừng một miệng nuốt vào, đồng thời quan sát tình huống của Norah trong đám bụi phấn.
Phanh phanh phanh!
Ba tiếng súng vang lên từ trong đám bụi phấn, lỗ đạn xuyên qua bụi, nhanh chóng bắn ra.
Đồng thời, tiếng súng dẫn phát bụi nổ tung, ngọn lửa thôn phệ Norah hoàn toàn, hơi nước tuôn ra không ngừng rồi lại hóa thành băng vụ rơi xuống.
"Thật dữ dội!"
Hùng Đạt vừa tránh được viên đạn liền bị chấn kinh trước tình cảnh này.
Nhưng một giây sau, Norah từ trong ngọn lửa xông ra, nã súng liên tục vào hắn, Hùng Đạt đành phải co cẳng bỏ chạy.
Norah không buông tha, nhưng Hùng Đạt nhìn có vẻ béo, thực tế tốc độ lại rất nhanh, luôn có thể tránh được đạn của nàng.
"Kỹ xảo, phải suy nghĩ nhiều lên!"
Lúc này Norah nhớ tới lời Vương Tinh Nặc lão sư nói.
Nàng dùng vũ khí quá thô ráp, cho nên điểm thực chiến mới thấp như vậy.
Nếu muốn đạt điểm cao, vậy thì phải học cách dùng đầu óc, dùng kỹ xảo, tốt nhất là có thể quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát huy ưu thế của mình đến cực hạn.
Hiện tại hắc phong đã ngừng, xung quanh có rất nhiều động vật bị đóng băng, đa số là heo rừng, còn có khỉ, chó hoang, mèo, hươu, trâu các loại, mặt băng vô cùng nhẵn bóng có thể phản chiếu những chấm nhỏ trên bầu trời.
Chính vì có quá nhiều chướng ngại vật, còn có việc Hùng Đạt chạy rất nhanh, cho nên nàng mới khó nhắm chuẩn Hùng Đạt.
Norah bắn một phát súng vào mặt đất xa xa, vụ nổ trong nháy mắt làm mặt đất nổ ra một cái hố to, tiếp đó nàng quan sát được hố to bị gió lạnh thổi qua, đảo mắt hố to bị băng khối bao trùm lại.
Khó trách mặt băng ở đây nhẵn bóng như vậy, hóa ra sẽ tự động chữa lành.
Nàng lấy một loại đạn đầu đỏ từ trong trữ vật giới chỉ, bắt đầu không ngừng bắn về bốn phía, loại đạn này sẽ không nổ tung, nhưng lại sẽ kéo dài thiêu đốt, đảo mắt vây quanh Hùng Đạt, hình thành một vòng lửa lớn.
Đây là muốn lợi dụng đặc tính mặt băng kết băng trong nháy mắt, chế tạo bẫy rập khống chế Hùng Đạt.
Hùng Đạt có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, lập tức nhìn ra ý đồ của Norah, hắn tranh thủ thời gian mở tay gấu vung lên, hắc phong lần nữa hình thành, ngọn lửa xung quanh ào ào bị hắc gió dập tắt.
"Có ý tưởng, nhưng rất dễ bị nhìn thấu!"
Hùng Đạt thừa dịp Norah bị hắc phong cản trở tầm mắt, nhanh chóng ném toàn bộ động vật xung quanh về phía Norah.
Trong nháy mắt, Norah liền bị các loại động vật đập trúng, một con voi lớn từ trên cao rơi xuống đè ép nàng, tuy nàng có đồ phòng ngự Chân Ngã Thường Tịnh bảo hộ, nhưng lại bị ép không thể cử động.
Cuối cùng nàng chỉ còn lại một cái đầu ở bên ngoài, nhìn qua giống như Tề Thiên Đại Thánh bị đè dưới Ngũ Chỉ sơn.
"Ha ha ha ha, ta thắng!"
Hùng Đạt nhìn Norah không ngừng giãy dụa nhưng không có cách nào thoát ra, tiến lên cười nói đắc ý.
Bất quá Norah lúc này đột nhiên bóp cò, tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, chính nàng có đủ đồ phòng ngự, có thể miễn dịch sát thương do vụ nổ gây ra, nhưng những động vật bị đóng băng lại vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.
Hùng Đạt ý thức được đại sự không ổn, vừa định chạy thì sau lưng trúng liền tám phát đạn, đau đến mức hắn gào lên một trận.
"Tốt, dừng luận bàn ở đây!" Dư Hiền thấy hai người đã dùng gần hết thủ đoạn, bèn cười kêu dừng.
Hùng Đạt nghe được giọng nói của Dư Hiền, quả thực giống như nghe được âm thanh tự nhiên, hắn thở phào nhẹ nhõm, dứt khoát nằm rạp trên mặt đất giả chết. Norah đứng dậy từ trên mặt băng, phủi băng vụn trên người, trong lòng thầm tổng kết kinh nghiệm so tài lần này.
"Có hứng thú làm thuê không? Bao ăn bao ở, mà lại có thể có được thân phận nhân loại." Dư Hiền đi đến bên cạnh Hùng Đạt, hỏi Hùng Đạt đang chổng mông lên.
Hùng Đạt trợn to mắt, hỏi: "Thật có thể lấy được chứng minh thân phận sao?"
"Bảo đảm thật, bất quá nếu ngươi phạm pháp..." Dư Hiền nghiêm túc nói.
Hùng Đạt tranh thủ thời gian đứng dậy, không đợi Dư Hiền nói hết, vội đáp: "Ta Hùng Đạt tuyệt đối tuân thủ pháp luật, nếu ta vi phạm, ngươi cứ vặn đầu ta xuống."
"Tốt, vậy một lời đã định!" Dư Hiền cười nói.
Hùng Đạt ngồi bệt trên mặt băng, lộ ra vẻ mặt con buôn, hỏi: "Vậy... Ta nên gọi ngươi là lão bản, hay là lão đại, hay lão gia, còn có đãi ngộ của ta... Có năm hiểm một kim không?"
(Chú thích: "Năm hiểm một kim" là chế độ bảo hiểm xã hội và quỹ nhà ở tại Trung Quốc)
"Năm hiểm một kim? Đó là kiến thức cổ lỗ sĩ nào vậy, bây giờ là mười hiểm hai kim rồi." Dư Hiền trêu đùa nói.
Tiếp đó Dư Hiền suy nghĩ một chút, nói: "Về sau ngươi cứ gọi ta là ông chủ đi, còn đãi ngộ của ngươi, một tháng tiền lương là 5 triệu, có chiến đấu, sau khi chiến đấu kết thúc căn cứ biểu hiện, sẽ có từ 10 triệu đến 50 triệu tiền thưởng, đây là giá thị trường của Hổ cấp, không có vấn đề gì chứ?"
Trước kia hắn đến xưởng của cha mình chơi, nhân viên đều gọi hắn là ông chủ nhỏ, cho nên hắn có một loại cảm tình khó nói với xưng hô ông chủ này.
Đó có lẽ cũng là tuổi thanh xuân đã mất của hắn...
"Không có, tuyệt đối phục tùng sự sắp xếp của ông chủ!" Hùng Đạt hiểu rõ đãi ngộ của mình, cao hứng gật đầu nói.
Dư Hiền gật gật đầu, nói: "Đến, trước chụp kiểu ảnh, đứng vững, trên mặt tươi cười lên một chút, đừng có lộ răng ra."
Nói rồi, hắn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Hùng Đạt, sau đó gửi thông tin của Hùng Đạt đến Kỳ Lân, có hắn đảm bảo, Hùng Đạt thực sự có thể có được thân phận nhân loại.
Kỳ thật hắn nguyện ý đảm bảo cho Hùng Đạt, đó là bởi vì hắn biết Hùng Đạt có tính cách lương thiện.
Ngoại trừ có lúc hù dọa Siêu Phàm giả, phần lớn thời gian, hắn đều một mình tu hành trong thâm sơn, cũng chỉ trong khoảng thời gian này trên núi xuất hiện một con dã thú Long cấp, hắn mới không thể không chạy đến vùng lân cận Băng Thành kiếm ăn.
Nhưng hắn không làm tổn thương bất kỳ ai, ngược lại đã từng cứu trộm mấy người suýt chút nữa lạc vào hiểm cảnh.
Dư Hiền cảm thấy nếu mặc kệ hắn ở dã ngoại, về sau sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra bi kịch, thậm chí có một ngày, hắn sẽ bị bức đến mặt đối lập với nhân loại, rồi bị Kỳ Lân trấn áp.
Hiện tại đã gặp, Dư Hiền căn cứ vào ý nghĩ có thể giúp đỡ, mới có cuộc tiếp xúc lần này.
"Ông chủ, ta phát hiện một bí mật, không biết ngài có hứng thú không?" Sau khi chụp ảnh xong, Hùng Đạt khúm núm cúi đầu, nhỏ giọng nói với Dư Hiền.
Dư Hiền liếc nhìn Norah một chút, cười nói với Hùng Đạt: "Nói nghe thử xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận