Một Giây 1 Điểm Kỹ Năng, Ngươi Nói Ta Phàm Giai Thiên Phú Tu Luyện Chậm?
Chương 87: Hà gia trụ sở
Chương 87: Trụ sở Hà gia
Hà gia, trụ sở chính của gia tộc.
Là một gia tộc sở hữu một võ giả Hoàng giai, Hà gia tại Thái Sơ Thành cũng là thế lực nhất lưu, trụ sở tuy tọa lạc ở ngoại ô Thái Sơ.
Nhưng chiếm diện tích cực lớn.
Ước chừng mấy chục mẫu, bên trong trụ sở gia tộc có vẻ xa hoa, các loại kiến trúc đan xen tinh tế, cành lá tươi tốt của những linh thực quý báu cũng có thể chợt thấy.
“Hây… A!”
Tại diễn võ trường, một gã đàn ông trung niên mũi ưng đang truyền thụ công pháp tôi luyện thân thể cho đám nhỏ.
Cách đó không xa, mấy vị mỹ phụ nhân đang hái lá ngắm hoa, động tác thướt tha, lại thêm trong lúc lơ đãng vặn vẹo thân thể uyển chuyển, khiến đám thị vệ hầu hạ nuốt nước miếng ừng ực.
Toàn bộ trụ sở là một cảnh tượng phái sinh cơ bừng bừng.
Oanh!
Một đạo tiếng nổ vang lên, một tên thanh niên bộ dáng người của Hà gia tộc lộ vẻ mặt bi phẫn, toàn lực tiến lên.
“Hà Minh, ngươi đây là đi đâu?” Một thiếu nữ với vẻ ngoài lanh lợi, tay cầm hoa tươi, nhẹ ngửi một hơi, động tác ưu nhã hào phóng, nghi hoặc hỏi.
Thiếu nữ tên là Hà Mộng, chính là con gái của gia chủ Hà gia.
Ỷ vào quyền thế của cha, nàng có tính cách ác liệt, vô pháp vô thiên.
Thanh niên tên Hà Minh lại không để ý đến nàng, vèo một tiếng xuyên qua người nàng, thẳng đến từ đường gia tộc.
Trong ánh mắt thậm chí không có một chút do dự.
Ba!
Đóa hoa trong tay Hà Mộng lập tức bị bóp nát, sau đó trong mắt nàng lóe lên một tia oán độc.
“Hay cho ngươi, Hà Minh, một kẻ được ban cho họ bên ngoài, cũng dám không nhìn bản tiểu thư.”
Thị nữ bên cạnh cũng hát đệm theo “cái tên Hà Minh này, ngay cả lời nói của tiểu thư mà cũng xem như gió thoảng bên tai, sợ không phải là ăn gan hùm mật báo rồi, nên giáo huấn hắn một trận.”
“Cho hắn biết, ai mới là chủ nhân của Hà gia, hắn chỉ là một kẻ bên ngoài, chính là chó của Hà gia chúng ta.”
“Ngươi nói đúng.” Trong mắt Hà Mộng thoáng qua một tia hứng thú “ta có một ý kiến hay, bất quá cần Tiểu Ngư Nhi ngươi phối hợp một chút.”
Thị nữ nghe vậy, thân thể rùng mình một cái, nàng biết rõ vị tiểu thư này của mình, tuy dáng dấp thanh thuần động lòng người.
Nhưng nội tâm, lại là một kẻ biến thái, tàn nhẫn và ti tiện.......
Bịch.
Hà gia tổ đường, Hà Minh quan sát một lát, xác định không ai chú ý tới nơi này sau đó, cẩn thận đóng cửa lại.
Đông… thùng thùng!
Mang theo tiết tấu, âm thanh vang lên, Hà Minh gõ mấy lần lên vách tường, sau đó xoay chuyển cơ quan.
Kẽo kẹt… Kẽo kẹt!
Âm thanh mang theo tiết tấu vang lên, phía sau tấm bài vị trên sàn nhà, một cánh cửa hang hình vuông chậm rãi hiện ra.
Hắn rùng mình một cái, vội vàng đi xuống theo thang lầu, thân ảnh dần dần biến mất.
Kẽo kẹt… Kẽo kẹt.
Hắn vừa đi xuống thang lầu, cánh cửa lớn phía trên liền chầm chậm đóng lại.
Mượn ánh sáng phát ra từ huỳnh thạch, đi ước chừng mấy chục bước sau, một cánh cửa lớn xuất hiện ở trước mắt, phía trước cửa lớn, hai bóng người gầy gò ngồi xếp bằng hai bên.
Không chờ Hà Minh mở miệng, hai đạo ánh mắt sắc bén trực tiếp đâm tới, âm lãnh vô cùng.
“Ta tìm gia chủ, có chuyện quan trọng bẩm báo.” Hà Minh nhìn hai người, vội vàng nói “nhanh lên!!” Thấy hai người không hề động đậy, Hà Minh lo lắng bổ sung một câu.
“Nôn nóng, còn ra thể thống gì.”
“Đi, đi vào đi.”
Hai đạo thanh âm khàn khàn lần lượt vang lên, ở dưới lòng đất này, nghe có vẻ hơi âm trầm kinh khủng.
Hà Minh không rảnh oán trách, thấy cánh cửa lớn từ từ mở ra, một cái lắc mình liền tiến vào trong đó.
“Thật tươi mới huyết nhục, mùi vị khẳng định không sai.” Ngay lúc này, một lão giả đột nhiên lên tiếng, sắc mặt lạnh lẽo, lộ ra hàm răng nanh đầy miệng.
“Đáng tiếc… Thấy mà không ăn được a.” Một lão giả khác thở dài một tiếng, trong đôi mắt xanh biếc hiện lên một tia bạo ngược.
“Chờ một chút… Đợi đến khi gia chủ luyện thành thần công…”
“Hắc hắc… Đến lúc đó…”
Hà Minh tiến vào bên trong, một cỗ mùi máu tươi đập vào mặt, khiến hắn nhíu chặt mày.
Ước chừng hơn ngàn mét vuông trống rỗng dưới mặt đất.
Trên mặt đất, hài cốt của một đống thịt nát bấy không rõ hình thù, bị chặt như chặt dưa thái thịt, chia ra đủ loại kiểu dáng, tàn chi và huyết nhục bày thành một đồ án kỳ dị.
Đồ án tản ra tà khí, chỉ cần nhìn vào, liền khiến người ta cảm thấy buồn nôn muốn ói.
Bốn phía trống rỗng, ước chừng mấy chục người bị xích sắt đâm xuyên xương tỳ bà, thô bạo nhét vào trong lồng chó, thần sắc chết lặng, Hà Minh đến thậm chí không khiến bọn hắn phát ra một điểm thanh âm.
Những người này… đều là võ giả hung danh bên ngoài, bây giờ lại bị cầm tù ở chỗ này như chó chết.
Hà Minh tuy không phải lần đầu tiên tiến vào nơi này, nhưng vẫn là một trận sinh lý khó chịu, hắn muốn nôn mửa, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
“Hà Minh, nhưng có chuyện quan trọng?”
Bên trong đống huyết nhục, một nam tử trung niên mặc áo bào trắng ngồi trên mặt đất, máu tươi thấm ướt hơn phân nửa quần áo trên người hắn.
Cảm nhận được Hà Minh đến, bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sát khí.
“Gia… Gia chủ.” Hà Minh nuốt nước bọt, nam nhân trước mặt khiến hắn cảm giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm.
Hắn ngăn chặn thân thể muốn bỏ chạy, tiếp tục nói “Hà Soái Doanh đại nhân… bị người giết!”
“Cái gì!”
Hà gia gia chủ kinh hãi, chẳng lẽ là sự tình bại lộ?
Trong chớp nhoáng này, hắn thậm chí còn muốn trực tiếp bỏ trốn.
Nhưng là, ngoại trừ Thái Sơ Thành, nơi nào còn có thể tùy tiện bắt được nhiều võ giả Tướng cấp như vậy.
Hà Soái Doanh thế nhưng là võ giả Vương Giai Bát Trọng Thiên, cho dù đối mặt Vương Giai Cửu Trọng Thiên cũng có sức đánh một trận, trừ phi là Võ Hoàng xuất thủ, nếu không cho dù đánh không lại, hắn cũng có thể toàn thân trở ra.
“Là ai, lại dám giết Hà Soái Doanh của Hà gia ta?” Hà gia gia chủ đè xuống bạo ngược trong lòng, chậm rãi phun ra một câu.
Hà Minh Tâm hoảng sợ trong lòng, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống.
Gia chủ rốt cuộc là thực lực gì, sao lại có uy thế kinh khủng như vậy, cỗ uy thế này, so với lần trước cường đại hơn không chỉ một chút.
Hắn không dám thất lễ, vội vàng nói, “hồi gia chủ, là một thiếu niên mười tám tuổi…”
“Ngươi đang đùa giỡn với ta…!”
Hà Minh còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy hoa mắt, liền bị Hà gia gia chủ bắt lấy trong tay.
Trên cổ thậm chí còn cảm thấy có chút ươn ướt, nhìn kỹ lại, hóa ra bị gia chủ nhô ra đầu lưỡi, tham lam liếm láp.
Gia chủ muốn ăn ta?
Hà Minh thân thể cứng đờ, hắn cũng không cho rằng gia chủ muốn tìm hắn tán tỉnh.
Hắn hoảng sợ kêu to “thiếu niên kia tên là Từ Thiên, là đệ tử mới thu của Huyền Hoàng, Hà Soái Doanh đại nhân chính là bị lệnh bài trong tay hắn hóa thành tro bụi.”
Huyền Hoàng?
Nghe vậy, Hà gia gia chủ run lên, ánh mắt lập tức khôi phục thanh minh.
Đem Hà Minh ném ra ngoài.
“Cút đi!”
“Thông báo một chút đi, trong khoảng thời gian này, ai cũng đừng đi trêu chọc Từ Thiên kia, nếu là chậm trễ chính sự của ta, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!”
“Tạ ơn gia chủ, tạ ơn gia chủ.”
Hà Minh như được đại xá, không lo trên thân dính vết máu, lộn nhào chạy ra ngoài.
“Hà huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hà Minh vừa đi, một nam nhân toàn thân giấu trong áo bào đen từ trong bóng tối đi ra.
Hà gia gia chủ cười ha ha “Tối Huyết trưởng lão yên tâm, chẳng qua là phía dưới có kẻ không có mắt trêu chọc phải đệ tử Huyền Hoàng, chỉ cần không đi gây sự với Từ Thiên kia, ngươi và ta vẫn như cũ kê cao gối mà ngủ.”
Chỉ có ba tên Vương Giai Võ Giả, chết một tên, thậm chí còn không bị Hà gia gia chủ để vào trong lòng.
“Vậy là tốt…”
Người áo đen được xưng là Tối Huyết trưởng lão khẽ thở phào.
Đối với vị Huyền Hoàng này, hắn cũng rất sợ.
Nếu thật sự bị vị kia tìm được nơi đây, cho dù là hắn và Hà gia gia chủ liên thủ, sợ cũng chỉ có thể từ bỏ nơi này.
“Bất quá, người này có thể hay không làm lộ chúng ta.”
“Yên tâm, tính mạng của cả nhà già trẻ của hắn, tất cả đều nằm trong khống chế của Hà gia ta.”
Hà gia, trụ sở chính của gia tộc.
Là một gia tộc sở hữu một võ giả Hoàng giai, Hà gia tại Thái Sơ Thành cũng là thế lực nhất lưu, trụ sở tuy tọa lạc ở ngoại ô Thái Sơ.
Nhưng chiếm diện tích cực lớn.
Ước chừng mấy chục mẫu, bên trong trụ sở gia tộc có vẻ xa hoa, các loại kiến trúc đan xen tinh tế, cành lá tươi tốt của những linh thực quý báu cũng có thể chợt thấy.
“Hây… A!”
Tại diễn võ trường, một gã đàn ông trung niên mũi ưng đang truyền thụ công pháp tôi luyện thân thể cho đám nhỏ.
Cách đó không xa, mấy vị mỹ phụ nhân đang hái lá ngắm hoa, động tác thướt tha, lại thêm trong lúc lơ đãng vặn vẹo thân thể uyển chuyển, khiến đám thị vệ hầu hạ nuốt nước miếng ừng ực.
Toàn bộ trụ sở là một cảnh tượng phái sinh cơ bừng bừng.
Oanh!
Một đạo tiếng nổ vang lên, một tên thanh niên bộ dáng người của Hà gia tộc lộ vẻ mặt bi phẫn, toàn lực tiến lên.
“Hà Minh, ngươi đây là đi đâu?” Một thiếu nữ với vẻ ngoài lanh lợi, tay cầm hoa tươi, nhẹ ngửi một hơi, động tác ưu nhã hào phóng, nghi hoặc hỏi.
Thiếu nữ tên là Hà Mộng, chính là con gái của gia chủ Hà gia.
Ỷ vào quyền thế của cha, nàng có tính cách ác liệt, vô pháp vô thiên.
Thanh niên tên Hà Minh lại không để ý đến nàng, vèo một tiếng xuyên qua người nàng, thẳng đến từ đường gia tộc.
Trong ánh mắt thậm chí không có một chút do dự.
Ba!
Đóa hoa trong tay Hà Mộng lập tức bị bóp nát, sau đó trong mắt nàng lóe lên một tia oán độc.
“Hay cho ngươi, Hà Minh, một kẻ được ban cho họ bên ngoài, cũng dám không nhìn bản tiểu thư.”
Thị nữ bên cạnh cũng hát đệm theo “cái tên Hà Minh này, ngay cả lời nói của tiểu thư mà cũng xem như gió thoảng bên tai, sợ không phải là ăn gan hùm mật báo rồi, nên giáo huấn hắn một trận.”
“Cho hắn biết, ai mới là chủ nhân của Hà gia, hắn chỉ là một kẻ bên ngoài, chính là chó của Hà gia chúng ta.”
“Ngươi nói đúng.” Trong mắt Hà Mộng thoáng qua một tia hứng thú “ta có một ý kiến hay, bất quá cần Tiểu Ngư Nhi ngươi phối hợp một chút.”
Thị nữ nghe vậy, thân thể rùng mình một cái, nàng biết rõ vị tiểu thư này của mình, tuy dáng dấp thanh thuần động lòng người.
Nhưng nội tâm, lại là một kẻ biến thái, tàn nhẫn và ti tiện.......
Bịch.
Hà gia tổ đường, Hà Minh quan sát một lát, xác định không ai chú ý tới nơi này sau đó, cẩn thận đóng cửa lại.
Đông… thùng thùng!
Mang theo tiết tấu, âm thanh vang lên, Hà Minh gõ mấy lần lên vách tường, sau đó xoay chuyển cơ quan.
Kẽo kẹt… Kẽo kẹt!
Âm thanh mang theo tiết tấu vang lên, phía sau tấm bài vị trên sàn nhà, một cánh cửa hang hình vuông chậm rãi hiện ra.
Hắn rùng mình một cái, vội vàng đi xuống theo thang lầu, thân ảnh dần dần biến mất.
Kẽo kẹt… Kẽo kẹt.
Hắn vừa đi xuống thang lầu, cánh cửa lớn phía trên liền chầm chậm đóng lại.
Mượn ánh sáng phát ra từ huỳnh thạch, đi ước chừng mấy chục bước sau, một cánh cửa lớn xuất hiện ở trước mắt, phía trước cửa lớn, hai bóng người gầy gò ngồi xếp bằng hai bên.
Không chờ Hà Minh mở miệng, hai đạo ánh mắt sắc bén trực tiếp đâm tới, âm lãnh vô cùng.
“Ta tìm gia chủ, có chuyện quan trọng bẩm báo.” Hà Minh nhìn hai người, vội vàng nói “nhanh lên!!” Thấy hai người không hề động đậy, Hà Minh lo lắng bổ sung một câu.
“Nôn nóng, còn ra thể thống gì.”
“Đi, đi vào đi.”
Hai đạo thanh âm khàn khàn lần lượt vang lên, ở dưới lòng đất này, nghe có vẻ hơi âm trầm kinh khủng.
Hà Minh không rảnh oán trách, thấy cánh cửa lớn từ từ mở ra, một cái lắc mình liền tiến vào trong đó.
“Thật tươi mới huyết nhục, mùi vị khẳng định không sai.” Ngay lúc này, một lão giả đột nhiên lên tiếng, sắc mặt lạnh lẽo, lộ ra hàm răng nanh đầy miệng.
“Đáng tiếc… Thấy mà không ăn được a.” Một lão giả khác thở dài một tiếng, trong đôi mắt xanh biếc hiện lên một tia bạo ngược.
“Chờ một chút… Đợi đến khi gia chủ luyện thành thần công…”
“Hắc hắc… Đến lúc đó…”
Hà Minh tiến vào bên trong, một cỗ mùi máu tươi đập vào mặt, khiến hắn nhíu chặt mày.
Ước chừng hơn ngàn mét vuông trống rỗng dưới mặt đất.
Trên mặt đất, hài cốt của một đống thịt nát bấy không rõ hình thù, bị chặt như chặt dưa thái thịt, chia ra đủ loại kiểu dáng, tàn chi và huyết nhục bày thành một đồ án kỳ dị.
Đồ án tản ra tà khí, chỉ cần nhìn vào, liền khiến người ta cảm thấy buồn nôn muốn ói.
Bốn phía trống rỗng, ước chừng mấy chục người bị xích sắt đâm xuyên xương tỳ bà, thô bạo nhét vào trong lồng chó, thần sắc chết lặng, Hà Minh đến thậm chí không khiến bọn hắn phát ra một điểm thanh âm.
Những người này… đều là võ giả hung danh bên ngoài, bây giờ lại bị cầm tù ở chỗ này như chó chết.
Hà Minh tuy không phải lần đầu tiên tiến vào nơi này, nhưng vẫn là một trận sinh lý khó chịu, hắn muốn nôn mửa, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
“Hà Minh, nhưng có chuyện quan trọng?”
Bên trong đống huyết nhục, một nam tử trung niên mặc áo bào trắng ngồi trên mặt đất, máu tươi thấm ướt hơn phân nửa quần áo trên người hắn.
Cảm nhận được Hà Minh đến, bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sát khí.
“Gia… Gia chủ.” Hà Minh nuốt nước bọt, nam nhân trước mặt khiến hắn cảm giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm.
Hắn ngăn chặn thân thể muốn bỏ chạy, tiếp tục nói “Hà Soái Doanh đại nhân… bị người giết!”
“Cái gì!”
Hà gia gia chủ kinh hãi, chẳng lẽ là sự tình bại lộ?
Trong chớp nhoáng này, hắn thậm chí còn muốn trực tiếp bỏ trốn.
Nhưng là, ngoại trừ Thái Sơ Thành, nơi nào còn có thể tùy tiện bắt được nhiều võ giả Tướng cấp như vậy.
Hà Soái Doanh thế nhưng là võ giả Vương Giai Bát Trọng Thiên, cho dù đối mặt Vương Giai Cửu Trọng Thiên cũng có sức đánh một trận, trừ phi là Võ Hoàng xuất thủ, nếu không cho dù đánh không lại, hắn cũng có thể toàn thân trở ra.
“Là ai, lại dám giết Hà Soái Doanh của Hà gia ta?” Hà gia gia chủ đè xuống bạo ngược trong lòng, chậm rãi phun ra một câu.
Hà Minh Tâm hoảng sợ trong lòng, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống.
Gia chủ rốt cuộc là thực lực gì, sao lại có uy thế kinh khủng như vậy, cỗ uy thế này, so với lần trước cường đại hơn không chỉ một chút.
Hắn không dám thất lễ, vội vàng nói, “hồi gia chủ, là một thiếu niên mười tám tuổi…”
“Ngươi đang đùa giỡn với ta…!”
Hà Minh còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy hoa mắt, liền bị Hà gia gia chủ bắt lấy trong tay.
Trên cổ thậm chí còn cảm thấy có chút ươn ướt, nhìn kỹ lại, hóa ra bị gia chủ nhô ra đầu lưỡi, tham lam liếm láp.
Gia chủ muốn ăn ta?
Hà Minh thân thể cứng đờ, hắn cũng không cho rằng gia chủ muốn tìm hắn tán tỉnh.
Hắn hoảng sợ kêu to “thiếu niên kia tên là Từ Thiên, là đệ tử mới thu của Huyền Hoàng, Hà Soái Doanh đại nhân chính là bị lệnh bài trong tay hắn hóa thành tro bụi.”
Huyền Hoàng?
Nghe vậy, Hà gia gia chủ run lên, ánh mắt lập tức khôi phục thanh minh.
Đem Hà Minh ném ra ngoài.
“Cút đi!”
“Thông báo một chút đi, trong khoảng thời gian này, ai cũng đừng đi trêu chọc Từ Thiên kia, nếu là chậm trễ chính sự của ta, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!”
“Tạ ơn gia chủ, tạ ơn gia chủ.”
Hà Minh như được đại xá, không lo trên thân dính vết máu, lộn nhào chạy ra ngoài.
“Hà huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hà Minh vừa đi, một nam nhân toàn thân giấu trong áo bào đen từ trong bóng tối đi ra.
Hà gia gia chủ cười ha ha “Tối Huyết trưởng lão yên tâm, chẳng qua là phía dưới có kẻ không có mắt trêu chọc phải đệ tử Huyền Hoàng, chỉ cần không đi gây sự với Từ Thiên kia, ngươi và ta vẫn như cũ kê cao gối mà ngủ.”
Chỉ có ba tên Vương Giai Võ Giả, chết một tên, thậm chí còn không bị Hà gia gia chủ để vào trong lòng.
“Vậy là tốt…”
Người áo đen được xưng là Tối Huyết trưởng lão khẽ thở phào.
Đối với vị Huyền Hoàng này, hắn cũng rất sợ.
Nếu thật sự bị vị kia tìm được nơi đây, cho dù là hắn và Hà gia gia chủ liên thủ, sợ cũng chỉ có thể từ bỏ nơi này.
“Bất quá, người này có thể hay không làm lộ chúng ta.”
“Yên tâm, tính mạng của cả nhà già trẻ của hắn, tất cả đều nằm trong khống chế của Hà gia ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận