Một Giây 1 Điểm Kỹ Năng, Ngươi Nói Ta Phàm Giai Thiên Phú Tu Luyện Chậm?

Chương 66: Võ thi thứ nhất

**Chương 66: Trạng nguyên Võ thi**
Trên một vùng phế tích, một con heo rừng một sừng toàn thân đầy vết thương nằm trên mặt đất, giãy giụa trong vô vọng.
"Bạch Hạo Nhiên, ngươi muốn làm gì!"
Bàng Hạo Vũ, thân hình mập mạp, trên người có mấy vết máu, bò dậy từ dưới đất, khóe mắt hằn rõ vẻ phẫn nộ.
"Làm gì?" Bạch Hạo Nhiên cười lớn ha hả, để lộ hàm răng trắng như ngọc. "Cướp quái thú của ngươi chứ sao, ngươi nhìn không ra à, đúng là đồ con lợn."
Đây chính là vận khí, ta chính là thiên mệnh chi tử! Bạch Hạo Nhiên dương dương tự đắc.
"Trong cuộc thi cấm chỉ tự tàn sát lẫn nhau, ngươi cũng dám..."
"Ai, dừng lại dừng lại." Trong mắt Bạch Hạo Nhiên lộ vẻ khinh thường, khóe miệng hiện lên một tia đùa cợt.
"Ta thật không nghĩ g·iết c·hết ngươi, Bàng Bàn tử, ta đây là đang cứu ngươi, nếu không phải ta, chỉ sợ ngươi sớm bị heo rừng một sừng g·iết c·hết rồi."
"Ha ha! Tiểu nhân hèn hạ" Bàng Hạo Vũ giận quá mà cười.
Hắn vốn dĩ đã cùng con hung thú Linh Giai heo rừng một sừng này giao đấu rất lâu.
Vốn đã bỏ ra cái giá rất lớn, sắp sửa đánh chết được nó, nào ngờ Bạch Hạo Nhiên lại đột nhiên từ một góc xông tới.
Muốn ngư ông đắc lợi.
Bất ngờ không kịp, hắn tung ra một kích tất sát nhưng heo rừng một sừng đã né được, còn bị con heo rừng một sừng này húc bay.
"Ha ha... heo rừng một sừng, ta liền nhận lấy, chờ ta thi đậu tứ đại Võ giáo, ta nhất định sẽ nhớ kỹ cống hiến của ngươi."
Bạch Hạo Nhiên nhíu mày, rút ra đoản đao chém về phía heo rừng một sừng.
"Xong..." Bàng Hạo Vũ muốn ngăn cản, nhưng bản thân bị trọng thương, căn bản không chạy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Hạo Vũ chém đoản đao về phía heo rừng một sừng.
Tứ đại Võ giáo, ta tới rồi.
Bạch Hạo Nhiên ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý, chỉ cần đánh giết được một đầu heo rừng một sừng này, hắn có thể tiến vào Top 100, đến lúc đó trực tiếp tiến vào tứ đại Võ giáo. Coi như đoạt hung thú của hắn thì sao chứ?
Đừng nói hắn Bàng Bàn tử, dựa vào thiên phú Huyền giai của hắn, tiến vào tứ đại Võ giáo, coi như Từ Thiên cũng phải quỳ xuống hát chinh phục.
Chờ hắn trở thành cường giả một phương, tên mập này chỉ sợ ngay cả tư cách xách giày cho hắn cũng không có.
Vèo!
Bỗng nhiên — một bóng đen từ đâu bay nhanh tới gần.
Sau đó, bốp!
Bạch Hạo Nhiên mặt lộ vẻ kinh ngạc, hàm răng trắng vừa mới lắp đã bị đánh nát, rơi lả tả trên đất.
Cơn đau đớn kịch liệt trên mặt thậm chí làm hắn sắp ngất đi.
Máu, nước mũi, nước mắt hòa lẫn trên mặt thành một đoàn.
"Ô ô ô... Là ai!"
Lúc này Bạch Hạo Nhiên đã không còn dáng vẻ hăng hái vừa rồi, hắn quỳ trên mặt đất, trên mặt có một dấu quyền thật lớn hiện rõ, miệng đầy máu tươi, kêu thảm.
"Từ... Từ Thiên, tại sao ngươi lại ở chỗ này."
Khi thấy rõ tướng mạo của người đến, Bạch Hạo Nhiên mặt lộ vẻ hoảng sợ, dùng cả tay chân bò lùi về phía sau.
Ta đáng sợ như vậy sao? Từ Thiên sờ sờ mặt, sau đó nhìn thấy Bàng Hạo Vũ đang miễn cưỡng đứng yên, nhíu mày.
"Thiên ca." Bàng Hạo Vũ mặt lộ vẻ kinh hỉ.
Khi quay đầu nhìn về phía Bạch Hạo Nhiên, trong mắt hắn lập tức hằn thêm mấy tia sát ý.
"Từ... Từ Thiên, đây chính là đang thi, ngươi không thể g·iết ta, còn nữa ngươi động thủ với ta, ta muốn tố cáo với võ đạo liên minh,
Không sai —— ta muốn tố cáo với võ đạo liên minh."
Bạch Hạo Nhiên mặt lộ vẻ hoảng sợ, liên tục mở miệng.
"Ta cũng không muốn ở chỗ này g·iết c·hết ngươi, đánh một quyền này, là đang cứu ngươi, có thể không tính là tự tàn sát lẫn nhau." Từ Thiên cười lạnh nói.
Hiện tại mà g·iết Bạch Hạo Nhiên, tuy nói là dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà sẽ vi phạm quy tắc võ thi, nhẹ thì phái đến tiền tuyến đi cùng hung thú tử chiến.
Nặng, thậm chí còn có thể trực tiếp xử bắn.
Từ Thiên tự nhiên không muốn ở chỗ này g·iết hắn.
"Thiên ca, thời gian võ thi sắp kết thúc rồi." Bàng Hạo Vũ bên cạnh lo lắng hô.
"Mập mạp, con mãnh thú kia là của ngươi, ta thấy ngươi còn kém chút điểm tích lũy nữa để có thể lọt vào một trăm người đứng đầu, mau chém nó để thu hoạch điểm tích lũy đi." Từ Thiên tùy ý nói.
"Thiên ca." Bàng Hạo Vũ rất là cảm động.
"Đừng lề mề." Nhìn vết thương chằng chịt trên thân Bàng Hạo Vũ, Từ Thiên nhướng mày.
Một bước tiến đến bên cạnh heo rừng một sừng, chân khí từ trong người phóng ra, quấn quanh heo rừng một sừng.
Sau đó nhấc bổng nó lên.
"Còn không thành thật?" Cảm nhận được con heo rừng một sừng lơ lửng trước người đang giãy dụa kịch liệt, Từ Thiên tung một quyền đánh vào lưng heo.
Heo rừng một sừng toàn thân run rẩy, cảm nhận được khí tức trên người Từ Thiên, hai mắt heo tràn đầy hoảng sợ.
Từ Thiên một bước đi được mấy trượng.
Bàng Hạo Vũ chỉ thấy hoa mắt, Từ Thiên đã nâng heo rừng một sừng, ném nó tới trước mặt hắn.
"Không..." Bạch Hạo Nhiên kêu to, "đó là của ta, heo rừng một sừng của ta."
"Ta thấy ngươi là lại muốn bị đánh!"
Ánh mắt Từ Thiên quét qua, Bạch Hạo Nhiên sợ đến mức run lẩy bẩy, co người thành một cục.
Phập!
Mập mạp nhận lấy đao nhọn Từ Thiên đưa cho hắn, đâm một đao vào cổ họng heo rừng một sừng.
Heo rừng một sừng hai mắt trợn to, gào thét muốn giãy dụa.
Nhưng lại bị xiềng xích chân khí của Từ Thiên khóa chặt, không thể động đậy, theo máu tươi trào ra, nó giãy dụa càng ngày càng yếu ớt.
Cuối cùng, c·hết đi.
"230 điểm tích lũy! Ha ha ha, ta cũng có thể trực tiếp vào tứ đại Võ giáo rồi." Mập mạp kích động kêu to, phát tiết cảm xúc trong lòng.
"Thiên ca, ngươi chính là cha mẹ tái sinh của ta!" Hai chân hắn cong lại, còn muốn trực tiếp quỳ xuống.
"Ách..." Bàng Hạo Vũ quỳ được một nửa, lại phát hiện có một cỗ lực lượng vô hình kéo hắn lên, khiến hắn phải đứng dậy.
"Nam nhi dưới gối có hoàng kim, quỳ cái gì mà quỳ! Muốn thật lòng cảm ơn ta, thì đợi cuộc thi kết thúc mời ta đến Thiên Hương Lâu, hai anh em ta uống một trận thật đã." Từ Thiên tán đi chân khí.
Thiên Hương Lâu, tửu quán nổi tiếng Thương Hải Thị, không chỉ có hương vị tuyệt hảo, còn có mỹ nữ ở bên cạnh gõ đàn thổi tiêu, được khen là vô cùng hoàn mỹ.
"Thiên ca, về sau mạng này của ta, chính là của ngươi!" Bàng Hạo Vũ ánh mắt kiên định, nhìn về phía Từ Thiên.
"Đợi ta đem tiền riêng của cha ta lấy ra, ở trên Thiên Hương Lâu uống ba ngày ba đêm." Bàng Hạo Vũ gãi đầu, cười hắc hắc nói.
Ngươi thật đúng là đứa con chí hiếu, Từ Thiên khẽ nhếch miệng.
Bạch Hạo Nhiên co quắp ở trong góc nhìn hai người nói cười vui vẻ, trong mắt hằn rõ sát cơ.
Nội tâm gầm thét: "Từ Thiên, Bàng Hạo Vũ, các ngươi cứ chờ đấy cho ta!
Mặc cho ngươi có là thiên tài, thì làm sao chống đỡ được sát thủ của Huyết Nhận?"
Từ Thiên khẽ nheo mắt, làm Tướng Cấp võ giả, giác quan cỡ nào nhạy bén.
Bạch Hạo Nhiên vừa mới lộ ra sát cơ, liền bị phát giác.
"Xem ra, không thể để hắn sống..."
Trong lòng Từ Thiên đã tuyên án tử hình cho Bạch Hạo Nhiên.
Tít... Tít... Tít.
Trên cổ tay, vòng tay trí năng phát ra âm thanh nhắc nhở.
Các vị thí sinh xin chú ý, khảo hạch thực chiến kết thúc, mời các vị thí sinh theo thứ tự rời sân, tập trung lên xe buýt ban đầu...
Trên cổ tay, âm thanh nhắc nhở liên tiếp vang lên ba lần, mới yên tĩnh trở lại.
Giờ phút này, khi hạng mục thi cuối cùng của kỳ thi đại học võ đạo kết thúc, tất cả thành tích của các thí sinh thông qua quang não trí năng tính toán, cấp tốc tổng hợp thành bảng xếp hạng.
Sau đó, xuất hiện trên vòng tay của mỗi thí sinh, và trên màn hình lớn của mỗi phòng họp võ thi.
"Thiên ca mau nhìn vòng tay, tổng điểm của ngươi xếp ở vị trí thứ nhất! Ta cũng đứng thứ 95." Đi trên đường, Bàng Hạo Vũ trực tiếp kích động kêu to.
"Trạng nguyên Võ thi!" Tuy nói đã mười phần chắc chín, nhưng nhìn thấy tin tức trên vòng tay, Từ Thiên vẫn có chút kích động.
Đệ nhất võ thi, ngoài lượng lớn tiền thưởng và pháp bảo, thì điểm quan trọng nhất là.
Có thể được gặp mặt trực tiếp một trong tứ đại võ thánh, được đích thân truyền pháp.
Đây chính là bốn vị chiến lực trần nhà của nhân tộc, như là Định Hải Thần Châm phù hộ nhân tộc.
Không biết, ta sẽ được gặp vị võ thánh nào đây.
Từ Thiên trong lòng thầm mong chờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận