Một Giây 1 Điểm Kỹ Năng, Ngươi Nói Ta Phàm Giai Thiên Phú Tu Luyện Chậm?

Chương 69: Hắc Toàn Phong

Chương 69: Hắc Toàn Phong
Bóng tối và sự tĩnh mịch bao trùm lấy Từ Thiêm.
"Đây là đâu, không phải ta đang ngủ ở nhà sao?"
Từ Thiêm chọn một hướng, thử bước về phía trước.
Một phút, hai phút trôi qua.
Không biết đã bao lâu, vẫn chỉ có bóng tối mịt mù, cùng tiếng bước chân của chính hắn quanh quẩn.
"Bình tĩnh!" Từ Thiêm sắc mặt khó coi.
"Phía trước hình như có ánh sáng?" Ánh mắt Từ Thiêm ngưng tụ, cách đó không xa có một đốm sáng yếu ớt, hơi nhấp nháy.
"Qua đó xem thử!" Từ Thiêm hạ quyết tâm, men theo bóng tối chầm chậm lần mò.
Không biết đã đi bao lâu, một căn phòng quen thuộc xuất hiện trước mặt Từ Thiêm, đốm sáng yếu ớt kia hắt ra từ khung cửa sổ khép hờ, một mảng sáng tối xen kẽ.
"Đây là..." Ký ức quen thuộc ùa về, Vũ Dạ, nhà của thẩm thẩm.
"Từ Thiêm ~ Từ Thiêm ~"
Âm thanh quen thuộc mà xa lạ như gọi hồn bay vào tai Từ Thiêm.
Xoạt... xoạt.
Cánh cửa sổ từ từ mở ra, một sinh vật quái dị thò đầu ra, tứ chi dài ngoằng màu đen cắm vào thân hình gầy trơ xương, vô cùng quái dị, tựa như bị cưỡng ép chắp vá lại.
Càng thêm k·inh h·oàng chính là, cái đầu lâu phát sáng hình dạng xòe ô của con quái vật, lại đội một khuôn mặt quen thuộc tái nhợt vô cùng.
Chính là Lưu Diễm bị hắn tự tay g·iết c·hết!
"Ha ha ha... Từ Thiêm ~ ta c·hết thật thê thảm a ~" Con quái vật vặn vẹo thân thể, há rộng miệng thét lên chói tai.
Một cái lưỡi dài màu nâu đen, hướng về phía Từ Thiêm cuốn tới.
"Thì ra là mày giở trò quỷ quái, c·hết rồi mà không yên, trả tiền lại cho lão tử!"
Từ Thiêm nổi giận lôi đình, khi còn sống đã không phải đối thủ của hắn, sau khi c·hết còn có thể làm phản sao?
Hắn trở tay bắt lấy lưỡi của quái vật, dùng sức kéo một cái, liền đem con quái vật từ sau cửa sổ kéo ra ngoài.
"Lúc nãy nhốt ta nửa ngày, chơi vui lắm đúng không."
Từ Thiêm vung quyền liền đ·á·n·h.
Bình bịch bịch!
"Bây giờ bị ta bắt được, ta sẽ đ·á·n·h cho mày ói cả phân ra."
Từ Thiêm xắn tay áo, tay năm tay mười, đấm vào khuôn mặt to phát sáng kia, quyền nào ra quyền nấy.
Theo công kích của Từ Thiêm, thân thể ngưng thực của con quái vật bắt đầu trở nên hư ảo.
"Đừng, đừng đ·á·n·h nữa."
Con quái vật liên tục kêu rên, ban đầu vẫn là âm thanh của Lưu Diễm.
Về sau lại biến thành giọng của một người đàn ông.
Từ Thiêm sửng sốt một chút, "Ta dựa vào, Lưu Diễm, mày chuyển giới rồi à."
Sau đó, hắn ra tay càng nặng hơn.
"Dù mày có chuyển giới cũng vô ích, hôm nay ta nhất định phải đ·á·n·h c·hết mày." Từ Thiêm vung nắm đấm, đấm mạnh lên người con quái vật.
"Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng a, ta không phải Lưu Diễm."
"Ngươi là ai, dám đưa gia gia ngươi tới nơi này?" Từ Thiêm bồi thêm hai cú, cảm nhận được con quái vật dưới thân có dấu hiệu tan rã, lúc này mới dừng tay.
"Đều là Bạch Hạo Nhiên, là hắn mời ta dùng Vu Cổ chi thuật đối phó ngươi. Sớm biết ngươi lợi hại như vậy, hắn có cho thêm hai triệu ta cũng không làm."
Vu Cổ chi thuật!
Từ Thiêm trong lòng giật mình, đây không phải đã diệt tuyệt truyền thừa sao, làm sao còn có người biết sử dụng?
Vu Cổ chi thuật, điều kiện sử dụng vô cùng hà khắc, không chỉ cần có tóc, hoặc là máu của người bị t·h·i thuật.
Hơn nữa, một khi chú thuật thất bại, bị phản phệ thì thập tử vô sinh.
Hôm qua vừa thi xong, hôm nay Bạch Hạo Nhiên đã mời người đối phó mình, chỉ sợ đã sớm có dự mưu.
Từ Thiêm giơ nắm đấm lên, lại đấm thêm hai cái, "Mày đừng có gạt ta, Vu Cổ chi thuật đã bị tứ đại võ thánh liên thủ tiêu diệt, bị đứt đoạn truyền thừa rồi."
"Ta v·a·n xin ngươi đừng đ·á·n·h nữa." Nhìn thân thể càng thêm hư ảo, con quái vật liên tục c·ầ·u x·i·n tha thứ, "Lúc đầu ta còn nhỏ, may mắn chạy thoát được một mạng."
"Sao ta dám nói dối!"
"Tên Bạch Hạo Nhiên đáng c·hết, chờ ta ra ngoài, nhất định phải xé xác cái tên Bạch Hạo Nhiên kia." Con quái vật kêu gào.
"Ra ngoài? Chọc vào ta, ngươi còn muốn ra ngoài?" Từ Thiêm cười lạnh nói.
Từ Thiêm vung nắm đấm, tiếp tục đấm tới, mặc cho con quái vật chửi mắng, hoặc là c·ầ·u x·i·n tha thứ thế nào, cũng không hề d·a·o động.
Oanh!
Theo cú đấm cuối cùng tung ra, con quái vật lập tức hóa thành tro bụi tan biến.
Trong phòng ngủ, Từ Thiêm đột nhiên mở mắt.
"3 giờ 30 phút" – Từ Thiêm liếc nhìn đồng hồ treo tường.
t·i·ệ·n tay khoác áo lên, Từ Thiêm sắc mặt ngưng trọng, "Vu Cổ chi thuật, Bạch Hạo Nhiên, vốn muốn cho ngươi sống đến tối ngày mai, xem ra, hôm nay không thể để cho ngươi sống nữa."
Chỉ thấy một đạo bóng từ thân Từ Thiêm tách ra, sau đó nằm trên giường tiếp tục ngủ, chính là Thái Hư Huyễn thân.
Mà bản thân Từ Thiêm tâm niệm vừa động, toàn thân gân cốt bắp t·h·ị·t nhúc nhích.
Mấy chục giây sau, một vị đại hán cao một mét tám, tuổi chừng 40, nước da đen kịt, khôi ngô xuất hiện trong phòng.
Đây cũng là hiệu quả thứ hai của địa giai võ kỹ Thái Hư Huyễn thân, khi tu luyện tới cảnh giới tiểu thành – Huyễn Hình!
Từ Thiêm nhìn dung mạo của mình trong gương, hài lòng gật đầu.
"Dù là người quen thuộc đến đâu, cũng tuyệt đối không nghĩ ra, ta chính là Từ Thiêm."
Đại hán nhíu mày, trầm giọng nói.
"Bây giờ, ta gọi là Hắc Toàn Phong!"
Từ Thiêm sờ cằm, nhìn mình trong gương, tùy tiện đặt một cái tên của kiếp trước.
"Bạch Hạo Nhiên, đến lúc tính sổ rồi..."
Từ Thiêm lấy máy định vị từ trong không gian giới chỉ, nhìn hai chấm đỏ bên trong.
Máy định vị siêu nhỏ, Từ Thiêm đã gắn lên người Bạch Hạo Nhiên mấy cái thiết bị định vị khi còn trong võ đạo khảo hạch, bây giờ hai địa điểm đều có máy định vị.
"Đến nhà hắn trước." Từ Thiêm nhìn chằm chằm vào một trong hai chấm đỏ, mặc vào áo khoác, mượn màn đêm, lao thẳng đến mục tiêu.
Ngoại thành, biệt thự.
"Thôi đại sư, Thôi đại sư, ngài sao rồi..."
Ngoài phòng, Bạch Hạo Nhiên nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Thôi đại sư, không khỏi lo lắng đi tới đi lui, nhưng lại không dám tiến vào.
Thôi đại sư đã dặn hắn, bất luận p·h·át sinh chuyện gì, cũng không được phép đi vào.
Nửa canh giờ đã trôi qua, Bạch Hạo Nhiên đã sốt ruột không nhịn nổi.
"Thôi đại sư, ta vào đây." Bạch Hạo Nhiên lại gọi, nhưng trong phòng vẫn không có ai t·r·ả lời.
Bạch Hạo Nhiên không nhịn được đẩy cửa phòng ra, sau đó liền nhìn thấy Thôi đại sư thất khiếu đổ máu, không còn khí tức trong phòng.
Trên bàn, một viên x·ư·ơ·n·g đầu cắm ba cây hương, đã cháy hết, tàn hương lưu lại vết tích trên bàn.
Một con cổ trùng quái dị nằm chỏng chơ, giờ phút này cũng đã mất đi khí tức.
"Cái này... Làm sao có thể?" Bạch Hạo Nhiên toàn thân r·u·n rẩy.
Vị Thôi đại sư này chính là bạn thân của cha hắn, tu hành c·ấ·m thuật Vu Cổ chi thuật nhiều năm.
Hắn tự mình tốn rất nhiều tiền cùng nhân tình, ngay cả cha hắn cũng không thông báo, vất vả lắm mới mời được, chuẩn bị đối phó Từ Thiêm.
Không ngờ rằng, một nhân vật dám mưu hại cả Vương Giai cao thủ, bây giờ lại ngã ngựa ở đây.
Xong rồi, lần này hỏng bét rồi... Bạch Hạo Nhiên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
"Không được, không thể để cha ta biết Thôi đại sư c·hết tại chỗ ta." Bạch Hạo Nhiên hoảng sợ lẩm bẩm.
Nếu cha hắn mà biết, hắn dám ra tay với Từ Thiêm, còn làm h·ạ·i c·hết Thôi đại sư.
E là sẽ đ·á·n·h gãy chân hắn.
Hai tay hắn run rẩy, từ từ lấy ra một cái bao tải, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết.
Bạch Hạo Nhiên đeo bao tay vào, quét tất cả đồ đạc linh t·i·nh tr·ê·n bàn vào túi, sau đó lại lấy một cái bao tải trùm lên đầu Thôi đại sư.
Miệng run rẩy lẩm bẩm, "Thôi đại sư, nếu ngài tài nghệ không bằng người, vậy ta cũng đành đưa ngài xuống sông cho cá ăn."
"Oan có đầu, nợ có chủ, ngài có biến thành quỷ cũng đừng tìm ta."
Rất nhanh, Bạch Hạo Nhiên đã đóng gói xong t·h·i t·h·ể Thôi đại sư, cố hết sức kéo ra khỏi phòng ngủ.
Hướng về phía cửa phòng đi tới.
"Kẽo kẹt... nha."
Cánh cửa lớn bị chậm rãi đẩy ra, một thân hình tráng hán cao lớn như cột điện, tản ra khí thế k·h·ủ·n·g b·ố đập vào mắt, chặn trước mặt hắn.
Khiến cho Bạch Hạo Nhiên hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống.
"Ách... Vị tráng sĩ này, nửa đêm canh ba đứng trước cửa nhà ta, có chuyện gì?"
Bạch Hạo Nhiên cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, đẩy bao tải về phía sau, dùng thân thể cố gắng che chắn.
Từ Thiêm cầm máy định vị to bằng hạt vừng vứt bỏ, nhếch miệng cười to, dưới ánh trăng bao phủ, thoạt nhìn âm trầm k·h·ủ·n·g k·h·i·ế·p.
"Nguyên lai, ngươi ở chỗ này, có thể để ta, Hắc Toàn Phong tìm một trận dễ tìm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận