Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

Chương 2: Không gian ổn định trang bị

**Chương 2: Trang bị ổn định không gian**
Trang bị ổn định không gian trên đỉnh đầu là thứ mà mọi người dựa vào để sinh tồn, là vũ khí mạnh nhất để bảo vệ nơi tụ tập.
Nhưng rõ ràng, hiện tại cỗ máy này đang gặp sự cố, người thường mắt thường căn bản không thể nhìn thấy những dao động không gian ổn định đang biến mất.
Hầu như tất cả những người phát hiện ra sự cố này đều kinh hoảng, sau đó là sợ hãi!
"Trang bị ổn định không gian làm sao vậy? Lẽ nào bị tổn hại?" Chu Hạo khiếp sợ nói.
"Vậy chẳng phải là nói..." Trần Minh chưa kịp nói hết, chiếc đồng hồ trên tay ba người đột nhiên phát ra tiếng báo động kịch liệt.
*(Cảnh báo! Cảnh báo! Trong vòng trăm mét xuất hiện vết nứt không gian, sinh vật lạ sắp xuất hiện!)*
*(Tít! Tít! Tít!)*
Vết nứt không gian!
Đây là nguyên nhân khiến cho nhân loại từ vị thế bá chủ trên mảnh đất này, biến thành mắt xích thấp nhất trong chuỗi thức ăn.
Ánh mắt Tần Phong vô cùng sâu thẳm, thiếu niên có vóc dáng gầy yếu nhưng lưng thẳng tắp, thậm chí toàn thân cậu đều trong trạng thái cảnh giác cao độ, chứ không phải khiếp sợ hay hoảng loạn.
Bởi vì cậu đã sớm chuẩn bị cho việc này.
Ở kiếp trước, chuyện này đã xảy ra vào thời điểm này.
Khi Tần Phong hôn mê bất tỉnh, Chu Hạo kiên quyết đưa cậu đi tiêm, sau khi mình cũng tiêm xong dược tề giác tỉnh, liền cõng Tần Phong đi ra.
Tần Phong tỉnh lại khi rời khỏi viện nghiên cứu, nhưng lại gặp sự cố trang bị ổn định không gian bị hư hỏng, vết nứt mở ra, Hung Thú xâm lấn, Chu Hạo vì cứu Tần Phong mà chết.
Còn Trần Minh lúc đó ở đâu…
Tần Phong chưa kịp hồi tưởng, Trần Minh đã nói cho họ biết đáp án.
"Chạy mau! Nhanh chóng chạy trốn!"
Trần Minh nổi giận gầm lên một tiếng, như mũi tên rời cung lao ra ngoài.
Bọn họ đều là học sinh trung học đã qua giáo dục, mỗi người đều có thân thể cường tráng, giá trị vũ lực cao, Trần Minh lao ra ngoài, dù chỉ hai giây, cũng đủ để vượt qua mười mấy mét!
Vẻ mặt Tần Phong vô cùng lạnh lùng.
Nếu đây là những gì mình đã trải qua ở kiếp trước, vậy khi đó mình thật nực cười!
Chu Hạo vì mình mà chết, Trần Minh chỉ buông một câu hời hợt rồi bỏ chạy, vứt bỏ huynh đệ của mình, thật giả tạo.
Tên tiểu nhân này!
Lúc này, Chu Hạo vẫn còn ngơ ngác, dù sao cậu vẫn còn là thiếu niên, bị Trần Minh kéo theo tâm trạng hoảng loạn, cũng vô thức bỏ chạy.
"Mau, chúng ta cũng chạy!" Cậu nắm lấy cánh tay Tần Phong, muốn kéo cậu cùng nhau chạy.
Nhưng Tần Phong không nhúc nhích.
Chu Hạo phát hiện mình không kéo được Tần Phong, vội quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ hoảng loạn và lo lắng, trán đã toát mồ hôi lạnh.
"Tần Phong, có phải cậu vẫn còn khó chịu không, có chạy được không? Nhanh lên, chúng ta phải đi thôi, nếu không tớ cõng cậu!" Chu Hạo nói liên hồi, gần như không cần Tần Phong trả lời, đã muốn dẫn cậu bỏ chạy!
Đó là chuyện đương nhiên, bọn họ là huynh đệ.
Tần Phong chỉ cảm thấy ngực mình như núi lửa bộc phát, một dòng nước ấm nóng chảy xuống, khiến ngực cậu đau nhói và chua xót.
"Tớ không sao, tớ rất khỏe, khỏe đến không thể khỏe hơn!"
Thật may ông trời cho mình một cơ hội nữa, để mình có thể cứu vãn tất cả, mất đi một tên ngụy quân tử, ít nhất mình vẫn còn một người huynh đệ thật sự!
"Không thể đi bên kia, bây giờ vết nứt không biết xuất hiện ở đâu, nhưng nơi an toàn nhất chắc chắn là viện nghiên cứu!" Tần Phong nhanh chóng phân tích.
Chu Hạo ngẩn người, rồi biến sắc, "Vẫn còn bạn học chưa ra, mau, chúng ta quay lại!"
Chu Hạo luôn như vậy, nhiệt huyết, tươi sáng và cởi mở với tất cả mọi người.
Điều này quá quý giá đối với Tần Phong, người đã phải chật vật giãy giụa mười năm trong cuộc sống liếm máu trên lưỡi dao.
"Đi!"
Tần Phong cũng chạy, cảm nhận được thân thể nhỏ bé nhưng tràn đầy tinh thần phấn chấn và sinh mệnh lực.
Rẽ qua ngõ nhỏ,
Vào đến đường chính, tiếng xe inh tai vang lên, tất cả đều điên cuồng bỏ chạy, nhưng trong lúc vội vàng đã mắc lỗi, ngược lại đâm vào nhau, khiến giao thông tê liệt hoàn toàn.
Đúng lúc này, trên bầu trời con đường chính, ở độ cao ba thước, dần hình thành một vết nứt.
Vết nứt đen kịt, có thể thấy rõ ràng những luồng sáng bạc xung quanh, đó là dao động vật chất hóa của các nguyên tố không gian.
"Vết nứt!!!" Trong mắt Chu Hạo tràn ngập kinh hoàng.
Dù có học tập ở trường như thế nào, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này vẫn luôn sợ hãi tột độ, vì không ai biết trong vết nứt sẽ xuất hiện sinh vật gì, có lẽ là Ma Thần hủy diệt thế giới.
Tốc độ mở rộng của vết nứt không nhanh, chỉ dài hơn nửa thước, rộng cũng chỉ khoảng ba mươi centimet, nhưng vì nó, con đường chính trở nên kinh khủng, tiếng thét chói tai vang lên, mọi người bỏ cả xe chạy tán loạn.
Vết nứt không dừng lại, bỗng lóe lên một bóng người.
Nhìn qua đó là một đứa trẻ sơ sinh da dẻ non nớt, hơi phù thũng, chỉ là màu sắc có chút kỳ dị, hiện ra màu xanh lục, một đầu tóc xơ xác bốc mùi thúi.
Đứa trẻ gian nan bò qua vết nứt, rơi xuống từ độ cao ba thước.
Với độ cao như vậy, dù không chết, lực va chạm mạnh cũng đủ khiến nó bị thương.
Nhưng đứa trẻ lại động đậy tay chân, đứng dậy, cái đầu to lớn ngẩng cao, lúc này mọi người mới nhìn rõ tướng mạo của nó.
Đó đâu phải là một đứa trẻ, rõ ràng là một con quái vật.
Đôi mắt lồi ra thật lớn, màu đỏ tươi, cái miệng rộng ngoác đến tận mang tai, lộ ra một hàm răng sắc nhọn.
Hàm răng không phải loại răng bằng phẳng của con người, mà là những chiếc răng nanh sắc nhọn, có thể xé nát thịt tươi.
Loại sinh vật này, là để ăn thịt người!
"Là Răng Nanh Con!!!" Xung quanh có người kêu lên.
Răng Nanh Con, trong sách giáo khoa của liên bang chỉ là ma vật cấp G3 thấp nhất, nhưng loài sinh vật này có một đặc điểm—sống theo đàn!
Quả nhiên, con Răng Nanh Con đầu tiên rơi xuống đất, con thứ hai, thứ ba cũng xuất hiện, bọn Răng Nanh Con này dù bò ra ngoài có vẻ lúng túng, nhưng khi chúng nhìn thấy con mồi, lại đột ngột lao tới bằng cả tứ chi, hàm răng sắc nhọn xé nát cổ họng con mồi!
"A!!!" Một người đàn ông kêu thảm một tiếng, anh ta nhanh chóng rút vũ khí bên hông ra, bắn thẳng vào đầu Răng Nanh Con!
"Đoàng!"
Tiếng súng vang lên, con đường chính hỗn loạn biến thành địa ngục trần gian.
Bốn năm con Răng Nanh Con như sói vào bầy cừu, tùy ý tàn sát.
Một con Răng Nanh Con đột nhiên lao về phía Chu Hạo.
Chu Hạo trợn to mắt, đầu óc cậu trống rỗng trong giây lát, tựa hồ đang suy nghĩ xem nên dùng phương pháp gì để ngăn cản, tư liệu trong sách giáo khoa quá đơn bạc, những kỹ năng cận chiến họ học được không thể đối phó với tốc độ nhanh như vậy của sinh vật gầy gò này.
Đương nhiên, đây cũng là sự nghiền ép về thực lực, dù những thiếu niên 16 tuổi có thức tỉnh dị năng và vũ lực, cũng chỉ là cấp G1 mà thôi.
Nhưng ngay lúc đó, một đôi tay gầy gò nhưng rắn chắc đẩy Chu Hạo ra ngoài.
Trong ánh mắt của Chu Hạo, bóng dáng người kia, cậu sẽ không bao giờ nhận nhầm!
Là Tần Phong!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận