Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

Chương 130: Hoàn hảo Trần Minh

Chương 130: Hoàn hảo Trần Minh
"Lớp trưởng, đừng sợ mà, thực lực của ngươi đã đạt đến yêu cầu của Năng Lực Giả cấp G rồi, lần này thành tích nếu tốt thì không cần săn g·iết dị thú vẫn có huy chương Năng Lực Giả đó!"
"Đúng vậy!"
"Không nên so sánh với yêu nghiệt! Huống chi hắn căn bản không dùng dị năng!"
Nghe vậy, Triệu Ngọc cũng thấy trong lòng cân bằng hơn một chút.
Tiếp theo là kiểm tra của hệ Cổ Võ, vì có đến ba lớp Cổ Võ Giả nên việc kiểm tra không phải năm người cùng lúc mà là mười người, điều này làm tiến độ chậm lại.
Thành tích của Chu Hạo đương nhiên rất nổi bật.
Nhờ Chu Hạo và Lục Manh lập nhiều chiến công trong Hủ T·h·i Quân Đoàn, không chỉ k·i·ế·m được bộn tiền mà còn đổi được đ·ạ·n dược nội lực và dược tề cường hóa thân thể. Thực lực của Chu Hạo hiện tại đã vững vàng ở cấp G6!
Mấy con dị thú cao su bị Chu Hạo đ·á·n·h đến biến dạng.
Cổ võ đệ nhất niên khoá, Chu Hạo, sức chiến đấu: 3190.
Nhiều người bên dị năng ban bắt đầu mong muốn được vào đội của Chu Hạo.
Sau đó là Thương Giới Giả ra sân.
Thương Giới Giả so với Cổ Võ Giả và Dị Năng Giả còn đặc sắc hơn, lúc này ai có tiền người đó liều m·ạ·n·g.
Kẻ có tiền thì mang pháo tay, súng máy hạng nặng, đ·ạ·n năng lượng ra.
Người không có tiền thì chỉ có thể dùng súng lục phô trương độ chính x·á·c, nhưng chẳng ai thèm để ý tới bọn hắn.
Ánh mắt hờ hững của Tần Phong bỗng khựng lại, lộ vẻ kinh ngạc.
"Trần Minh!"
Sao lại là hắn!
Tần Phong nhìn chằm chằm màn biểu diễn trên quảng trường, đối phương dùng song súng, thân súng màu xám bạc vô cùng hoa lệ, đó là súng năng lượng.
Tần Phong không phải xem thực lực đối phương mà là nhìn chân của Trần Minh.
Trần Minh mặc quần dài che chân, thoạt nhìn không có gì khác thường.
"Chu Hạo, ngươi có biết chuyện gì xảy ra với Trần Minh không? Không phải đã qua thời gian báo danh rồi sao? Sao Trần Minh lại vào được cao đẳng học viện?"
Chu Hạo trong máy truyền tin liền đáp lời Tần Phong.
"Biết chứ, từ sau khi giác tỉnh quan hệ chúng ta cũng không tốt lắm nên ta không liên lạc thường xuyên. Nghe nói hắn nịnh bợ con trai của phó khu trưởng Lâm Tăng là Lâm Khải, nhờ phó khu trưởng giúp hắn vào súng ban, nói là thư đồng của Lâm Khải!"
Nói là thư đồng, chẳng bằng nói là bảo tiêu hoặc là c·h·ó săn.
Tần Phong không ngờ lại là như vậy!
"Được, ta biết rồi!"
"Tần Phong, đừng để ý tới Trần Minh, lần trước bạn học tụ hội b·ắt c·óc chúng ta có lẽ do hắn mà ra. Ai biết hắn có tham gia hay không, dù quan hệ trước đây tốt đến đâu, hiện tại cũng không được liên hệ với hắn, nhớ chưa?"
Chu Hạo biết Tần Phong luôn ôn hòa với Trần Minh, dù sau khi giác tỉnh không để ý đến đối phương nhưng Tần Phong đã hỏi thì Chu Hạo liền cảnh cáo một tiếng.
"Ừ, ta hiểu."
Tần Phong c·ắ·t liên lạc, tiếp tục xem Trần Minh phô diễn kỹ xảo.
Tần Phong dồn sự chú ý vào chân của Trần Minh, nhíu mày chặt hơn.
Cần biết rằng, sau khi chân Trần Minh bị hắn chặt đứt thì đã bị đốt cháy, dĩ nhiên không thể nào nối lại được. Nhưng Tần Phong quan s·á·t hồi lâu thì p·h·át hiện chân của Trần Minh căn bản không phải là chân giả.
Dù khoa học kỹ t·h·u·ậ·t hiện nay p·h·át triển đến đâu thì chân giả cũng không thể mềm mại được.
Vừa rồi Trần Minh còn làm động tác nhón gót rất tự nhiên.
Không chỉ vậy, Tần Phong còn p·h·át hiện hai chân Trần Minh rất linh hoạt, khí tức trên người cũng mạnh hơn.
Với ý thức lực mạnh mẽ, Tần Phong không thể nhầm lẫn được khi Trần Minh còn kém đẳng cấp của mình.
Rốt cuộc Trần Minh đã trải qua chuyện gì trong thời gian ngắn này?
Có lẽ vì ánh mắt Tần Phong quá nóng rực, hoặc do Trần Minh đã chú ý đến Tần Phong từ trước, khi Trần Minh xuống đài thì ánh mắt lướt qua khán đài, thoáng thấy Tần Phong.
Ánh mắt lóe lên sự cừu h·ậ·n.
Tần Phong cũng nhìn chằm chằm lại.
Có lẽ lúc này, đối phương đã đoán được ai đã c·hặt chân hắn!
Nhưng có hề gì, giữa bọn họ vốn đã ở hai chiến tuyến!
Tổng cộng có sáu lớp Thương Giới Giả, đến khi biểu diễn xong thì đã qua hai canh giờ!
Trong thời gian này, đám người dị năng ban đã sốt ruột chờ đợi!
Trong bảng xếp hạng Thương Giới Giả, ai có v·ũ k·hí tốt hơn thì thứ hạng cao hơn, đương nhiên kỹ xảo cũng rất quan trọng, Trần Minh đứng thứ mười, đó đã là một thành tích vô cùng c·h·ói mắt!
"Tần Phong, chúng ta nghiên cứu đội hình trước đi, lớp trưởng Triệu Ngọc lớp các cậu có thể k·é·o vào đội không?" Chu Hạo hỏi.
"Để ta hỏi xem."
Triệu Ngọc ngồi ngay phía trước Tần Phong.
"Lớp trưởng, cậu có đội chưa?"
Triệu Ngọc là đối tượng được mọi người trong lớp tìm cách nương tựa.
Trong một đội tối đa có hai Dị Năng Giả, Cổ Võ Giả và Thương Giới Giả thì không giới hạn.
Một số người không quen Tần Phong nên muốn cùng tổ với Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc không vội đồng ý với ai vì còn ôm hy vọng được cùng tổ với Tần Phong. Trình Siêu cũng dặn mọi người nên liên kết mạnh mẽ, khi đến lúc lập đội sẽ nói giúp Triệu Ngọc nói với Tần Phong một tiếng.
Không ngờ Tần Phong lại hỏi Triệu Ngọc trước cả Trình Siêu.
"Chưa, chưa có." Triệu Ngọc vội lắc đầu.
"Vậy vào đội của bọn mình đi."
"Không thành vấn đề, Tần Phong, còn phải cảm ơn cậu mời mình đó." Triệu Ngọc nhanh nhảu đáp.
Tần Phong cười, xin số học sinh của Triệu Ngọc. "Đội chúng ta còn có một người của Cổ Võ nhất ban, những người khác vẫn chưa quyết định."
"Là Chu Hạo hả?"
"Ừ."
"Hô, áp lực quá lớn, hai cậu đều lợi h·ạ·i cả."
Triệu Ngọc cho rằng người có t·h·i·ê·n phú nhất lớp, luôn đứng nhất trước khi Tần Phong đến. Dù lần này Tần Phong xếp thứ nhất từ dưới lên thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng Tần Phong là cường giả!
"Không sao đâu, Xuân Liệp Viên rất đơn giản."
Sau đó Tần Phong lại liên lạc với Chu Hạo.
"Xong rồi."
"Vậy chúng ta còn thiếu hai người. Lớp chúng ta có một Cổ Võ Giả đặc b·iệ·t, ta thấy có thể thu nạp thử xem!"
"Đặc b·iệ·t thế nào?" Tần Phong hỏi.
"Nội lực của hắn có thể chữa trị nội thương, nghe nói là người ngoài dòng của một gia tộc cổ võ y đạo. Hắn còn kiêm học chữa b·ệ·n·h hệ!"
"Nhận hắn đi!" Tần Phong nói.
Trong cao đẳng học viện ngoài ba lớp chính còn có một số hệ khác như ban bồi huấn, không cần nhập học nhưng vẫn có thể giảng bài và giáo trình nhanh c·h·óng.
Ví dụ như trù nghệ, trồng trọt,... Các lớp học cấp tốc này giúp mọi người sinh tồn.
Như lớp trù nghệ, tối đa ba tháng là hoàn thành, trồng trọt cũng chỉ một năm.
Chương trình chữa b·ệ·n·h tương đối dài hơn, nhưng việc trị liệu khẩn cấp thì nhanh chóng hơn, ví dụ như băng bó, khâu vá ngoài dã ngoại đều cần học.
Có một người như vậy trong đội, Chu Hạo và Triệu Ngọc bị thương cũng sẽ có bảo đảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận