Lục Linh: Đoàn Sủng Thật Thiên Kim Lại Ném Lại Kiều
Lục Linh: Đoàn Sủng Thật Thiên Kim Lại Ném Lại Kiều - Chương 219: Cả nước oanh động (length: 8409)
"Ngoan ngoãn, vợ của ta." Cảnh Tử Khiên cười ngây ngô.
Hoàn toàn không có dáng vẻ mặt lạnh khi huấn luyện tân binh.
"Tức phụ, đây là phòng của hai ta, nàng xem có thích hợp không? Còn cần cải tiến gì không?"
"Ta muốn ở trong này thêm một phòng tắm, đến lúc mùa đông tắm rửa sẽ không cần phải chạy xa như vậy. Còn lạnh nữa."
"Được, ngày mai ta sẽ cho người tới thêm, còn gì nữa không?"
Diệp Vi Lương chỉ vào một chỗ nói: "Nơi này thông với vách bên cạnh, làm phòng để quần áo đi."
"Được."
"Nơi này ta muốn đổi thành phòng bào chế thuốc."
"Sửa."
"Chỗ này..."
Diệp Vi Lương líu ríu như một con chim nhỏ, nói không ngừng, miệng không lúc nào ngớt.
Nàng chốc lát nói thứ này nên để ở đâu thì tương đối tốt, chốc lát lại nói màu sắc kia phối không hợp, cần phải điều chỉnh lại một chút.
Mà Cảnh Tử Khiên vẫn luôn mỉm cười nghe nàng nói, thường thường gật đầu tỏ vẻ tán thành và đồng ý.
Cuối cùng, Diệp Vi Lương dường như ý thức được mình nói quá nhiều, nàng có chút ngượng ngùng nhìn Cảnh Tử Khiên, hỏi: "A Khiên, ta giày vò như thế, làm nhiều như vậy, sao chàng không tức giận?"
Cảnh Tử Khiên cười ôn nhu, nhẹ nhàng sờ tóc Diệp Vi Lương, nói: "Đồ ngốc, ta tại sao phải tức giận? Nàng có ý tưởng, có yêu thích là chuyện rất bình thường. Nếu nơi này bố trí không phải dáng vẻ nàng thích, ở không thoải mái chút nào. Cho nên, chỉ cần là nơi nàng cảm thấy không hài lòng, cứ việc sửa là được rồi, việc này không tính là làm khó. Dù sao căn phòng này là nhà của hai chúng ta, đương nhiên muốn chúng ta đều ở thoải mái dễ chịu mới đúng! Nàng sửa nó thành bộ dạng nàng thích, như vậy mỗi ngày chúng ta về đến nhà, tâm tình đều sẽ rất tốt."
"A Khiên, chàng thật là đối tượng tốt nhất."
"Không phải đối tượng, là lão công." Cảnh Tử Khiên kéo nàng vào trong ngực: "Ngoan ngoãn, tức phụ, gọi lão công."
"Lão công ~" một tiếng gọi lão công kiều mị, khiến Cảnh Tử Khiên khí huyết dâng lên.
Cảnh Tử Khiên cúi đầu, nhanh chóng bắt lấy cánh môi của nàng.
Một lúc lâu sau, Diệp Vi Lương khó chịu không thở nổi.
"Sao còn chưa học được cách hô hấp khi hôn vậy?"
"Chàng lợi hại như vậy, là tìm người chuyên môn luyện tập qua sao?" Diệp Vi Lương hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn.
Cảnh Tử Khiên kêu oan: "Trời đất chứng giám, ta đây rõ ràng là vô sư tự thông."
Hai người cười đùa một hồi, liền trở lại quân khu đại viện.
Kỳ thật hai người đã nhận chứng, lúc này cho dù có làm chút gì, cũng không có ai nói.
Thế nhưng Cảnh Tử Khiên không muốn để tiểu cô nương vì chuyện này mà bị người công kích.
Bất quá chỉ là mấy tháng mà thôi, hắn nhịn được.
Trở lại quân khu đại viện, Diệp Vi Lương lại vùi đầu vào công cuộc nghiên cứu thuốc.
Nàng cả ngày ở trong phòng thí nghiệm, mệt mỏi thì nằm nghỉ ngơi một lát ở trên giường nhỏ bên cạnh.
Cảnh Tử Khiên yêu thương nàng, nhưng cũng biết ý nghĩa của nghiên cứu này vô cùng trọng đại.
Hôm nay, Cảnh Tử Khiên mang theo bát canh nấu xong, đi đến bên ngoài phòng thí nghiệm.
Xuyên thấu qua lớp thủy tinh, nhìn thấy Diệp Vi Lương ánh mắt chuyên chú, trong lòng hắn tràn đầy kiêu ngạo.
Mở cửa đi vào, "Tức phụ, húp miếng canh bồi bổ thân thể."
Diệp Vi Lương nhận lấy bát canh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm số liệu thực nghiệm.
"A Khiên, ta cảm thấy sắp thành công rồi. Nếu quả thật nghiên cứu ra được loại thuốc này, vậy thì những bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu có hy vọng rồi."
Cảnh Tử Khiên sờ đầu nàng, "Ta tin tưởng nàng nhất định có thể. Nhưng mà phải chú ý đến thân thể, đừng quá mệt mỏi."
Thời gian lặng yên trôi qua, cuối cùng đã đến trước đêm giao thừa.
Trải qua vô số ngày đêm không ngừng cố gắng và dốc lòng nghiên cứu, Diệp Vi Lương, thiên tài trong lĩnh vực y học này, đã thành công công khắc được bệnh bạch cầu, một căn bệnh nan y, đồng thời nghiên cứu ra một loại thuốc chữa bệnh mới, hiệu quả cao!
Khi tin tức làm chấn động lòng người này lan truyền nhanh chóng, nó như một quả bom hạng nặng nổ tung toàn bộ Hoa quốc.
Mọi người chạy đua báo tin, các cơ quan truyền thông lớn tranh nhau đưa tin, toàn quốc trên dưới đều đắm chìm trong niềm vui và hạnh phúc.
Thế nhưng, đối mặt với thành quả nghiên cứu khoa học trọng đại này, Diệp Vi Lương không lựa chọn giữ làm của riêng hoặc trục lợi.
Ngược lại, nàng không chút do dự, đem phần thuốc quý giá này giao cho bệnh viện quân khu tổng ở Kinh Đô. Tinh thần cống hiến vô tư này khiến cho tất cả mọi người đều cảm động.
Theo việc chuyển giao phương thuốc, ngày càng có nhiều bệnh nhân và người nhà đang bị bệnh bạch cầu dày vò, đã sôi nổi đổ về bệnh viện quân khu, khẩn cầu có thể có được loại thuốc cứu mạng này.
Đối với việc này, bệnh viện quân khu tuân theo nguyên tắc chủ nghĩa nhân đạo, bán thuốc với giá cực kỳ rẻ cho những người cần giúp đỡ.
Việc thiện này không chỉ cứu vớt rất nhiều sinh mạng, mà còn sưởi ấm trái tim của mỗi người.
Hành vi cao thượng của Diệp Vi Lương đã được xã hội và các tầng lớp chú ý, thừa nhận rộng rãi, thậm chí lãnh đạo quốc gia còn đích thân biểu dương.
Trong một cuộc họp quan trọng, vị lãnh đạo này đã đầy xúc động nói: "Những cống hiến xuất sắc của đồng chí Diệp Vi Lương không chỉ ở việc nghiên cứu ra phương thuốc chữa bệnh bạch cầu, mà còn thể hiện phẩm đức cao thượng và trách nhiệm xã hội của một nhà khoa học. Sự nghiệp của cô ấy xứng đáng để mỗi chúng ta học tập và noi theo!"
Những lời này chắc chắn là sự khẳng định và khích lệ lớn nhất đối với Diệp Vi Lương.
Nhận được sự khen ngợi của lãnh đạo, Diệp Vi Lương lập tức trở thành nhân vật tiêu điểm, được mọi người chú ý.
Kể từ đó, người đến xin thuốc nhiều không kể xiết, dường như ngưỡng cửa nhà nàng sắp bị đạp đổ.
Trong số những người này, có người tràn đầy mong đợi, lời lẽ khẩn thiết; có người nóng lòng như lửa đốt, khổ sở cầu xin.
Thế nhưng, những cuộc viếng thăm thường xuyên và liên tục này, đã khiến cho Diệp Vi Lương, người vốn thích yên tĩnh, cảm thấy phiền phức. Nàng cả ngày bị bao vây bởi tiếng đập cửa và tiếng ồn ào, tâm tình càng thêm khó chịu, bất an.
Cuối cùng, Diệp Vi Lương không thể chịu đựng thêm được nữa, quyết định tạm thời trốn khỏi nơi ồn ào này, đến Tứ Hợp Viện tìm kiếm sự yên tĩnh và thanh bình.
Lúc này, Tứ Hợp Viện có vẻ đặc biệt vắng vẻ, bởi vì Cảnh Tử Khiên vừa ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, trong viện lớn như vậy chỉ còn lại một mình Diệp Vi Lương cư trú.
Điều đáng mừng là, những hạng mục cải tạo trong kế hoạch trước đó đều đã hoàn thành thuận lợi, khiến cho toàn bộ Tứ Hợp Viện trông rực rỡ hẳn lên.
Bước vào phòng tắm của Tứ Hợp Viện, Diệp Vi Lương ngạc nhiên phát hiện bên trong có đặt một cái bồn tắm siêu lớn.
Hãy tưởng tượng mà xem, vào những ngày đông lạnh giá, hoặc khi cơ thể và tinh thần mệt mỏi, có thể thoải mái ngâm mình trong làn nước nóng hổi, tận hưởng sự ấm áp và thư giãn kia, đó là một chuyện thoải mái biết bao!
Vì vậy, mỗi khi màn đêm buông xuống, Diệp Vi Lương đều thích thú đắm mình trong niềm sung sướng do việc ngâm tắm mang lại, để cho cơ thể và tâm hồn được thư thái, an ủi.
Ngày cứ thế trôi qua, cho đến một đêm khuya, khi Diệp Vi Lương đã chìm vào giấc mộng đẹp, Cảnh Tử Khiên cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bước những bước chân thật khẽ đến bên giường, lặng lẽ nhìn người đang say ngủ.
Chỉ thấy Diệp Vi Lương nằm yên tĩnh trên giường, cuộn tròn như một con mèo nhỏ đáng yêu, ngoan ngoãn.
Hơi thở của nàng đều đặn, khóe miệng hơi cong lên, dường như đang có một giấc mơ ngọt ngào.
Nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ say trên giường, trong lòng Cảnh Tử Khiên dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cảm giác đó giống như có một thứ gì đó lấp đầy trái tim hắn, khiến cho hắn trở nên dồi dào, thỏa mãn, thậm chí có chút phình trướng.
Giờ phút này, hắn chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh Diệp Vi Lương, cùng nàng trải qua mỗi một đêm tốt đẹp...
Hoàn toàn không có dáng vẻ mặt lạnh khi huấn luyện tân binh.
"Tức phụ, đây là phòng của hai ta, nàng xem có thích hợp không? Còn cần cải tiến gì không?"
"Ta muốn ở trong này thêm một phòng tắm, đến lúc mùa đông tắm rửa sẽ không cần phải chạy xa như vậy. Còn lạnh nữa."
"Được, ngày mai ta sẽ cho người tới thêm, còn gì nữa không?"
Diệp Vi Lương chỉ vào một chỗ nói: "Nơi này thông với vách bên cạnh, làm phòng để quần áo đi."
"Được."
"Nơi này ta muốn đổi thành phòng bào chế thuốc."
"Sửa."
"Chỗ này..."
Diệp Vi Lương líu ríu như một con chim nhỏ, nói không ngừng, miệng không lúc nào ngớt.
Nàng chốc lát nói thứ này nên để ở đâu thì tương đối tốt, chốc lát lại nói màu sắc kia phối không hợp, cần phải điều chỉnh lại một chút.
Mà Cảnh Tử Khiên vẫn luôn mỉm cười nghe nàng nói, thường thường gật đầu tỏ vẻ tán thành và đồng ý.
Cuối cùng, Diệp Vi Lương dường như ý thức được mình nói quá nhiều, nàng có chút ngượng ngùng nhìn Cảnh Tử Khiên, hỏi: "A Khiên, ta giày vò như thế, làm nhiều như vậy, sao chàng không tức giận?"
Cảnh Tử Khiên cười ôn nhu, nhẹ nhàng sờ tóc Diệp Vi Lương, nói: "Đồ ngốc, ta tại sao phải tức giận? Nàng có ý tưởng, có yêu thích là chuyện rất bình thường. Nếu nơi này bố trí không phải dáng vẻ nàng thích, ở không thoải mái chút nào. Cho nên, chỉ cần là nơi nàng cảm thấy không hài lòng, cứ việc sửa là được rồi, việc này không tính là làm khó. Dù sao căn phòng này là nhà của hai chúng ta, đương nhiên muốn chúng ta đều ở thoải mái dễ chịu mới đúng! Nàng sửa nó thành bộ dạng nàng thích, như vậy mỗi ngày chúng ta về đến nhà, tâm tình đều sẽ rất tốt."
"A Khiên, chàng thật là đối tượng tốt nhất."
"Không phải đối tượng, là lão công." Cảnh Tử Khiên kéo nàng vào trong ngực: "Ngoan ngoãn, tức phụ, gọi lão công."
"Lão công ~" một tiếng gọi lão công kiều mị, khiến Cảnh Tử Khiên khí huyết dâng lên.
Cảnh Tử Khiên cúi đầu, nhanh chóng bắt lấy cánh môi của nàng.
Một lúc lâu sau, Diệp Vi Lương khó chịu không thở nổi.
"Sao còn chưa học được cách hô hấp khi hôn vậy?"
"Chàng lợi hại như vậy, là tìm người chuyên môn luyện tập qua sao?" Diệp Vi Lương hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn.
Cảnh Tử Khiên kêu oan: "Trời đất chứng giám, ta đây rõ ràng là vô sư tự thông."
Hai người cười đùa một hồi, liền trở lại quân khu đại viện.
Kỳ thật hai người đã nhận chứng, lúc này cho dù có làm chút gì, cũng không có ai nói.
Thế nhưng Cảnh Tử Khiên không muốn để tiểu cô nương vì chuyện này mà bị người công kích.
Bất quá chỉ là mấy tháng mà thôi, hắn nhịn được.
Trở lại quân khu đại viện, Diệp Vi Lương lại vùi đầu vào công cuộc nghiên cứu thuốc.
Nàng cả ngày ở trong phòng thí nghiệm, mệt mỏi thì nằm nghỉ ngơi một lát ở trên giường nhỏ bên cạnh.
Cảnh Tử Khiên yêu thương nàng, nhưng cũng biết ý nghĩa của nghiên cứu này vô cùng trọng đại.
Hôm nay, Cảnh Tử Khiên mang theo bát canh nấu xong, đi đến bên ngoài phòng thí nghiệm.
Xuyên thấu qua lớp thủy tinh, nhìn thấy Diệp Vi Lương ánh mắt chuyên chú, trong lòng hắn tràn đầy kiêu ngạo.
Mở cửa đi vào, "Tức phụ, húp miếng canh bồi bổ thân thể."
Diệp Vi Lương nhận lấy bát canh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm số liệu thực nghiệm.
"A Khiên, ta cảm thấy sắp thành công rồi. Nếu quả thật nghiên cứu ra được loại thuốc này, vậy thì những bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu có hy vọng rồi."
Cảnh Tử Khiên sờ đầu nàng, "Ta tin tưởng nàng nhất định có thể. Nhưng mà phải chú ý đến thân thể, đừng quá mệt mỏi."
Thời gian lặng yên trôi qua, cuối cùng đã đến trước đêm giao thừa.
Trải qua vô số ngày đêm không ngừng cố gắng và dốc lòng nghiên cứu, Diệp Vi Lương, thiên tài trong lĩnh vực y học này, đã thành công công khắc được bệnh bạch cầu, một căn bệnh nan y, đồng thời nghiên cứu ra một loại thuốc chữa bệnh mới, hiệu quả cao!
Khi tin tức làm chấn động lòng người này lan truyền nhanh chóng, nó như một quả bom hạng nặng nổ tung toàn bộ Hoa quốc.
Mọi người chạy đua báo tin, các cơ quan truyền thông lớn tranh nhau đưa tin, toàn quốc trên dưới đều đắm chìm trong niềm vui và hạnh phúc.
Thế nhưng, đối mặt với thành quả nghiên cứu khoa học trọng đại này, Diệp Vi Lương không lựa chọn giữ làm của riêng hoặc trục lợi.
Ngược lại, nàng không chút do dự, đem phần thuốc quý giá này giao cho bệnh viện quân khu tổng ở Kinh Đô. Tinh thần cống hiến vô tư này khiến cho tất cả mọi người đều cảm động.
Theo việc chuyển giao phương thuốc, ngày càng có nhiều bệnh nhân và người nhà đang bị bệnh bạch cầu dày vò, đã sôi nổi đổ về bệnh viện quân khu, khẩn cầu có thể có được loại thuốc cứu mạng này.
Đối với việc này, bệnh viện quân khu tuân theo nguyên tắc chủ nghĩa nhân đạo, bán thuốc với giá cực kỳ rẻ cho những người cần giúp đỡ.
Việc thiện này không chỉ cứu vớt rất nhiều sinh mạng, mà còn sưởi ấm trái tim của mỗi người.
Hành vi cao thượng của Diệp Vi Lương đã được xã hội và các tầng lớp chú ý, thừa nhận rộng rãi, thậm chí lãnh đạo quốc gia còn đích thân biểu dương.
Trong một cuộc họp quan trọng, vị lãnh đạo này đã đầy xúc động nói: "Những cống hiến xuất sắc của đồng chí Diệp Vi Lương không chỉ ở việc nghiên cứu ra phương thuốc chữa bệnh bạch cầu, mà còn thể hiện phẩm đức cao thượng và trách nhiệm xã hội của một nhà khoa học. Sự nghiệp của cô ấy xứng đáng để mỗi chúng ta học tập và noi theo!"
Những lời này chắc chắn là sự khẳng định và khích lệ lớn nhất đối với Diệp Vi Lương.
Nhận được sự khen ngợi của lãnh đạo, Diệp Vi Lương lập tức trở thành nhân vật tiêu điểm, được mọi người chú ý.
Kể từ đó, người đến xin thuốc nhiều không kể xiết, dường như ngưỡng cửa nhà nàng sắp bị đạp đổ.
Trong số những người này, có người tràn đầy mong đợi, lời lẽ khẩn thiết; có người nóng lòng như lửa đốt, khổ sở cầu xin.
Thế nhưng, những cuộc viếng thăm thường xuyên và liên tục này, đã khiến cho Diệp Vi Lương, người vốn thích yên tĩnh, cảm thấy phiền phức. Nàng cả ngày bị bao vây bởi tiếng đập cửa và tiếng ồn ào, tâm tình càng thêm khó chịu, bất an.
Cuối cùng, Diệp Vi Lương không thể chịu đựng thêm được nữa, quyết định tạm thời trốn khỏi nơi ồn ào này, đến Tứ Hợp Viện tìm kiếm sự yên tĩnh và thanh bình.
Lúc này, Tứ Hợp Viện có vẻ đặc biệt vắng vẻ, bởi vì Cảnh Tử Khiên vừa ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, trong viện lớn như vậy chỉ còn lại một mình Diệp Vi Lương cư trú.
Điều đáng mừng là, những hạng mục cải tạo trong kế hoạch trước đó đều đã hoàn thành thuận lợi, khiến cho toàn bộ Tứ Hợp Viện trông rực rỡ hẳn lên.
Bước vào phòng tắm của Tứ Hợp Viện, Diệp Vi Lương ngạc nhiên phát hiện bên trong có đặt một cái bồn tắm siêu lớn.
Hãy tưởng tượng mà xem, vào những ngày đông lạnh giá, hoặc khi cơ thể và tinh thần mệt mỏi, có thể thoải mái ngâm mình trong làn nước nóng hổi, tận hưởng sự ấm áp và thư giãn kia, đó là một chuyện thoải mái biết bao!
Vì vậy, mỗi khi màn đêm buông xuống, Diệp Vi Lương đều thích thú đắm mình trong niềm sung sướng do việc ngâm tắm mang lại, để cho cơ thể và tâm hồn được thư thái, an ủi.
Ngày cứ thế trôi qua, cho đến một đêm khuya, khi Diệp Vi Lương đã chìm vào giấc mộng đẹp, Cảnh Tử Khiên cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bước những bước chân thật khẽ đến bên giường, lặng lẽ nhìn người đang say ngủ.
Chỉ thấy Diệp Vi Lương nằm yên tĩnh trên giường, cuộn tròn như một con mèo nhỏ đáng yêu, ngoan ngoãn.
Hơi thở của nàng đều đặn, khóe miệng hơi cong lên, dường như đang có một giấc mơ ngọt ngào.
Nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ say trên giường, trong lòng Cảnh Tử Khiên dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cảm giác đó giống như có một thứ gì đó lấp đầy trái tim hắn, khiến cho hắn trở nên dồi dào, thỏa mãn, thậm chí có chút phình trướng.
Giờ phút này, hắn chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh Diệp Vi Lương, cùng nàng trải qua mỗi một đêm tốt đẹp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận