Lục Linh: Đoàn Sủng Thật Thiên Kim Lại Ném Lại Kiều

Lục Linh: Đoàn Sủng Thật Thiên Kim Lại Ném Lại Kiều - Chương 17: Ngươi dựa cái gì không cho ta tốt công cụ? (length: 4265)

Đại đội trưởng Lưu Ái Dân dự định giới thiệu sơ qua cho mọi người về những thanh niên trí thức mới đến.
Nhưng nhìn lại thì phát hiện thiếu người.
Lưu Ái Dân nhíu mày nhìn nhóm thanh niên trí thức này: "Y thanh niên trí thức và Thiệu thanh niên trí thức của các ngươi đâu? Sao không thấy người?"
Lê Tinh Tinh nhỏ giọng nói một câu: "Y thanh niên trí thức còn chưa rời giường."
Âm thanh tuy nhỏ nhưng Lưu Ái Dân vẫn nghe được.
Bên kia Ngao Gia Duệ cũng nói một câu: "Thiệu thanh niên trí thức cũng còn chưa dậy."
"Sao các ngươi không gọi bọn họ?" Lưu Ái Dân nói.
"Đội trưởng thúc, Tinh Tinh tỷ đi gọi, Y thanh niên trí thức chẳng những mắng Tinh Tinh tỷ, còn bảo nàng cút đi, đừng ồn ào nàng ngủ. Chúng ta cũng không phải hạng người tiện, cho nên sẽ không một mực chờ nàng."
Lời nói này rất rõ ràng, Lưu Ái Dân cũng gật đầu, không trách tội các nàng.
Ngao Gia Duệ cũng nói: "Đúng vậy ạ, Thiệu thanh niên trí thức cũng không thiếu chút công điểm này, còn mắng chúng ta, bảo chúng ta cút. Ta cũng không phải hạng người tiện."
Bộ dạng cà lơ phất phơ này khiến các cô nương trẻ tuổi trong đội sản xuất đều đỏ bừng hai má.
Lưu Ái Dân sắc mặt rất khó coi, nhưng cũng không nói thêm gì.
Hắn chia việc nhà nông cho tất cả mọi người xong, liền bảo mọi người nhận nông cụ đi.
Còn hắn thì nhờ vợ mình và một nam đội viên khác đi đến viện thanh niên trí thức, mang hai thanh niên trí thức kia đến.
Phát nông cụ là con gái nhà kế toán đại đội, tên Lưu Hồng Hà.
Thấy Diệp Vi Lương và Lê Tinh Tinh đi tới, trong mắt Lưu Hồng Hà mang theo một vòng ghen tị và địch ý.
Tùy ý chọn hai cái nông cụ cũ nát nhất cho hai người.
Diệp Vi Lương nhìn thấy nông cụ Lưu Hồng Hà phân phối cho mình, lập tức tức giận: "Nhiều nông cụ tốt như thế, sao ngươi lại chọn cho chúng ta hai cái cũ nát nhất?"
Nữ nhân này rõ ràng là nhắm vào mình và Lê Tinh Tinh, Diệp Vi Lương làm sao lại không nhận ra.
Nàng cũng không phải người có tính cách nhẫn nhịn, trước đây các nàng không hề tiếp xúc qua với Lưu Hồng Hà, càng không có lỗi với nàng ta.
Bây giờ Lưu Hồng Hà nhắm vào mình, Diệp Vi Lương cảm thấy nữ nhân này hơn nửa là ghen tị mình và Lê Tinh Tinh xinh đẹp.
Xem Lưu Hồng Hà ăn mặc so với những cô nương nông thôn bình thường còn tinh xảo hơn một chút, liền biết người này là kẻ thích chưng diện.
Ở hậu thế cũng có rất nhiều nữ tính khi nhìn thấy những người phụ nữ xinh đẹp hơn mình thì sẽ sinh ra địch ý khó hiểu.
Mặc dù vào thời khắc này, nàng vẫn như trước giống như giá đỗ, thân hình nhỏ bé yếu đuối, nhưng nhờ dòng linh tuyền thần kỳ thấm vào và bồi bổ, hơn nữa có nuôi nguyên đan dốc lòng che chở, lúc này khuôn mặt Diệp Vi Lương trắng nõn như tuyết, lóng lánh trong suốt.
Tấm dung nhan vốn đã tinh xảo tuyệt luân của nàng càng trở nên thêm mê người, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ.
Trong đôi mắt trong veo như nước ánh lên vẻ ngây thơ thuần khiết, khiến người ta không khỏi nảy sinh lòng yêu mến.
Khóe miệng hơi nhếch lên để lộ ra một tia quyến rũ như có như không, khiến cho cả người nàng thoạt nhìn vừa thanh thuần động lòng người lại tràn đầy sự hấp dẫn vô tận.
Loại khí chất độc đáo kết hợp hoàn hảo giữa sự thuần khiết và quyến rũ này quả thực chính là thiên phú tự nhiên, làm cho không ai có thể cưỡng lại được mị lực ấy.
Chính bộ dạng này đã khiến Lưu Hồng Hà vô cùng ghen tị.
Lưu Hồng Hà nghe được Diệp Vi Lương chất vấn, đúng lý hợp tình hừ lạnh: "Hừ, các ngươi mới tới, nữ thanh niên trí thức, làm được bao nhiêu việc chứ?"
"Đúng là ứng với câu: 'Học sinh kém văn phòng tứ bảo nhiều', ta cho dù có phát nông cụ tốt cho các ngươi, các ngươi dùng cũng là lãng phí, chi bằng phát cho những người khác."
Lưu Hồng Hà nói xong, không ít đội viên cũng đều tỏ vẻ tán thành.
Diệp thanh niên trí thức và Lê thanh niên trí thức này trông đều nũng nịu, thực sự không giống dáng vẻ có thể làm việc.
Các đội viên cảm thấy Lưu Hồng Hà phân phối như vậy không phải là không có lý chút nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận