Lục Linh: Đoàn Sủng Thật Thiên Kim Lại Ném Lại Kiều

Lục Linh: Đoàn Sủng Thật Thiên Kim Lại Ném Lại Kiều - Chương 166: Đối Hoa quốc đến nói nhưng là tổn thất thật lớn (sửa) (length: 8715)

Ngay lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ, chỉ thấy Diệp Vi Lương vươn ra bàn tay ngọc thon dài, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay đại lãnh đạo, bắt đầu bắt mạch cho ông.
Bên cạnh, Diệp Kiến Thiết không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của tiểu chất nữ, trong mắt tràn đầy vẻ quan tâm.
Một lát sau, Diệp Vi Lương chậm rãi thu tay về.
Diệp Kiến Thiết thấy vậy, vội vàng lên tiếng hỏi: "Niếp Niếp, tình trạng cơ thể của đại lãnh đạo thế nào?"
Diệp Vi Lương mỉm cười, nhẹ giọng trả lời: "Gia gia, Đại bá, đại lãnh đạo ngoài việc thường xuyên thức đêm dẫn đến tinh thần có chút không tốt, các phương diện khác ngược lại không có gì đáng ngại."
Dứt lời, trong lòng nàng thầm nghĩ, may mà có viên giải độc đan thần kỳ mà sư phụ để lại, bằng không thật khó mà nói.
Chỉ là vị đại lãnh đạo này dường như không biết quý trọng thân thể của mình.
Nghĩ đến đây, Diệp Vi Lương không khỏi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với đại lãnh đạo: "Đại lãnh đạo, ngài không thể ỷ vào việc đã uống Giải độc hoàn mà tùy ý hủy hoại thân thể. Ngài phải biết, thân thể con người là thịt, không phải làm bằng sắt! Như ngài cứ thức đêm thế này, dù có là sắt thép cũng không chịu nổi."
Nghe vậy, Diệp Quốc Lương vẫn luôn im lặng bỗng hiểu ra, hóa ra người này lại thừa dịp trời tối để lén phê chữa văn kiện.
Đại lãnh đạo nghe vậy, có vẻ lúng túng sờ mũi, cười gượng hai tiếng: "Ha ha... Không ngờ tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ, y thuật ngược lại rất cao minh."
"Thôi ngay cái giọng điệu đó đi! Ngươi xem ngươi kìa, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, sao cứ phải làm như mình còn trẻ vậy?" Chỉ thấy Diệp Quốc Lương thở phì phò, thò ngón tay chỉ thẳng vào mũi đại lãnh đạo, lớn tiếng quở trách.
Nếu là người khác, nào có gan dám nói chuyện với đại lãnh đạo như vậy, nhưng chỉ có Diệp Quốc Lương mới có thể không kiêng nể gì.
Bị Diệp Quốc Lương chỉ trích, đại lãnh đạo đầu tiên là sững sờ, lập tức trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài nói: "Haizz, Quốc Lương, cái tính nóng nảy này của ngươi thật không thay đổi chút nào."
Nói rồi, liên tục vẫy tay, tỏ vẻ thỏa hiệp: "Được rồi, được rồi, tất cả nghe theo ngươi, được chưa?"
Nghe đại lãnh đạo đồng ý, Diệp Quốc Lương lúc này mới hài lòng thu lại ánh mắt như có thể phun ra lửa, không trừng đối phương nữa.
Diệp Vi Lương ở bên cạnh, có chút thích thú nhìn hai vị lão nhân tuổi cộng lại chừng 150 tuổi này, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Trong lòng nàng thầm cảm thán, loại tình nghĩa cách mạng kiên cố, trải qua mưa gió này thật đáng quý.
Tranh thủ lúc châm trà cho hai người, Diệp Vi Lương lén bỏ vào trong chén trà của đại lãnh đạo một ít nước linh tuyền.
Dù sao đại lãnh đạo thường xuyên thức đêm làm việc, thân thể khó tránh khỏi sẽ không chịu được.
Nếu một ngày nào đó vì quá mệt mỏi mà đột tử, đối với Hoa quốc mà nói sẽ là tổn thất rất lớn.
Cho nên, vì tương lai tốt đẹp của Hoa quốc, việc đại lãnh đạo có thể giữ gìn sức khỏe là điều tốt nhất.
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, không khí hòa hợp, ánh mắt sắc bén của đại lãnh đạo đột nhiên chuyển hướng về phía Diệp Vi Lương, như một tia chớp cắt ngang bầu trời đêm: "Nghe nói cháu cố ý mua một mảnh đất để làm vườn ươm dược liệu?"
Nghe vậy, Diệp Vi Lương không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ —— chuyện này mà đại lãnh đạo cũng biết sao?
Nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội đáp: "Vâng, không chỉ vậy, cháu còn có kế hoạch xây dựng một xưởng chế thuốc. Các loại dược phẩm có công hiệu rõ rệt như cầm máu, cùng với một số loại dược phẩm dưỡng sinh, đều là những thứ cháu muốn nghiên cứu chế tạo."
Nói xong, Diệp Vi Lương biểu tình trang trọng, gật đầu, không giấu giếm mà nói rõ ý định của mình.
Đại lãnh đạo khẽ vuốt cằm, khóe miệng nở một nụ cười khó phát hiện, chậm rãi nói: "Ở phía tây ngoại thành có một mảnh đất, vị trí coi như không tệ, ta có thể phê chuẩn giao cho cháu sử dụng. Bất quá... cháu phải làm cho tốt, tuyệt đối đừng làm ta thất vọng!"
Lời vừa nói ra, như một quả bom nặng ký nổ vang bên tai Diệp Vi Lương.
Nàng trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn đại lãnh đạo, khó có thể tin được những gì đang diễn ra.
Ngay sau đó, nàng vô thức quay đầu nhìn về phía gia gia và đại bá, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc hiểu rõ ý đồ thật sự của họ khi đưa mình đến đây hôm nay.
Sau kinh ngạc, Diệp Vi Lương nhanh chóng hoàn hồn, vô cùng kích động đảm bảo với đại lãnh đạo: "Xin ngài yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài! Chắc chắn sẽ dốc toàn lực, không làm nhục sứ mệnh!"
Giờ phút này, trong lòng nàng đã bùng lên ngọn lửa hừng hực, tràn đầy khát khao và chờ mong đối với tương lai.
Chỉ cần hạt giống được ngâm qua nước linh tuyền thần kỳ, sau khi gieo trồng, thành quả thu được sẽ giống hệt như được trồng trực tiếp trong không gian thần bí!
Phát hiện này khiến Diệp Vi Lương mừng rỡ như điên, bởi vì như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều gánh nặng công việc sau này của nàng.
Hiện giờ, nàng chỉ cần chuẩn bị đầy đủ những hạt giống quý giá này.
Còn các công việc sau này, hoàn toàn không cần nàng phải nhọc lòng.
Chỉ cần sắp xếp nhân viên chăm sóc theo kế hoạch, tưới nước, bón phân đúng giờ, đúng lượng là đủ.
Mãi đến khi trở về nhà, Diệp Vi Lương vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Nàng kích động hỏi: "Gia gia, mảnh đất đó đại lãnh đạo thật sự cứ thế cho cháu sao?"
Diệp Quốc Lương cười đáp: "Con bé ngốc, quyền sử dụng đất không phải đã được viết rõ trong văn kiện thuộc về cháu rồi sao? Hơn nữa cháu cũng đã ký tên rồi, sao giờ lại hỏi như vậy?"
Diệp Vi Lương gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: "Gia gia, cháu thấy khó tin quá! Một mảnh đất lớn như vậy mà đại lãnh đạo nói cho là cho, cháu đến giờ vẫn còn cảm giác như đang trong mơ!"
"Cho nên cháu phải học tập y thuật thật tốt, sử dụng mảnh đất đó thật tốt."
"Vâng vâng, cháu biết rồi, cháu chắc chắn sẽ như vậy."
Diệp Vi Lương đã rất háo hức muốn chia sẻ tin vui này với ca ca và chị dâu.
+ —— —— ——+ —— —— ——+ Thời gian trôi qua nhanh, thoáng chốc đã đến ngày tổ chức tiệc giới thiệu của Diệp Vi Lương.
Ngày đó ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ thổi, phảng phất cả thế giới đều đang chúc mừng cho thời khắc quan trọng này.
Diệp Vi Lương mặc một chiếc váy liền áo màu xanh nhạt, sắc thái thanh nhã tựa như mặt hồ trong veo, khiến người ta cảm thấy thư thái.
Chiều dài váy vừa phải, kéo dài tới cẳng chân, theo bước chân nhẹ nhàng của nàng mà khẽ đung đưa, tựa như tiên tử đang nhảy múa.
Đôi giày trắng nhỏ dưới chân như nét vẽ rồng điểm mắt, trắng nõn như tuyết, càng làm tăng thêm vẻ hài hòa cho tổng thể trang phục.
Tóc nàng buông xõa như thác nước, mềm mại và xinh đẹp.
Vài lọn tóc hai bên tai được cặp tóc tinh xảo giữ lại, không chỉ tăng thêm vài phần hoạt bát đáng yêu, mà còn làm cho khuôn mặt thanh tú của nàng thêm phần động lòng người.
Nhìn từ xa, Diệp Vi Lương giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh, thanh thuần và mỹ lệ, khiến người ta không khỏi xiêu lòng.
Bữa tiệc giới thiệu, Diệp lão gia tử đã chọn địa điểm tại khách sạn lớn ở Kinh Đô, đó là nơi đón tiếp các nhân vật trọng yếu và khách ngoại quốc.
Hiện tại Diệp Quốc Lương cũng chọn nơi đó, đủ để thấy người của Diệp gia coi trọng cô con gái mới trở về này như thế nào.
Bữa tiệc có khoảng mười bàn, Diệp Quốc Lương và Triệu Viện dẫn Diệp Vi Lương đi mời rượu từng bàn, Diệp Vi Lương cảm thấy mặt mình sắp cứng đờ vì cười.
Cũng làm cho nàng thấy được Diệp gia có địa vị cao bao nhiêu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận