Linh Khí Hồi Phục: Một Giấc Chiêm Bao Vạn Năm, Ta Quét Ngang Loạn Thế!

Chương 5: Cái này đôn đốc, ít nhiều có chút không bình thường

**Chương 5: Vị Đốc Sát này, ít nhiều có chút không bình thường**
Rất nhanh, Sở Lam bực bội, nhìn Mị Yêu trong bộ váy sa dài màu đỏ, cũng biết bộ trang phục này trên thân không có bao nhiêu đồ vật.
Hắn mò ra một tấm quyển da thú tàn tạ, còn có một tấm thẻ ngân hàng, cũng chẳng có gì dùng.
Sau mười phút, một nam tử trung niên mặc trang phục đổi màu xanh lam từ đằng xa chạy đến.
"Đã giải quyết?" Vị Đốc Sát chạy tới kinh ngạc liếc mắt nhìn Sở Lam cùng Sở Linh Nhi, rất khó tưởng tượng hai đứa bé làm sao có thể xử lý được Mị Yêu.
Liếc mắt nhìn Mị Yêu đã không còn hơi thở nằm rạp trên mặt đất, Đốc Sát trung niên cau mày, lập tức tiến lên sờ soạng…
Sở Lam luôn cảm giác vị Đốc Sát này so với mình ôn nhu hơn nhiều, giống như sợ làm hư hỏng t·hi t·hể của Mị Yêu vậy.
"Thủ pháp không có chút nào ôn nhu, t·hi t·hể tốt như vậy đều bị làm nát." Đốc Sát khẽ than một tiếng, sau đó nhìn về phía Sở Lam nói: "Ngươi tên là gì?"
"Sở Lam."
"Sở Lam, làm rất tốt. Ta là Sử Đại Long, Đốc Sát tiểu đội thứ bảy của Đốc Sát Tư, chiến lợi phẩm cho ta đi, ta xem rồi đền bù cho ngươi." Sử Đại Long hướng phía Sở Lam đưa tay, sau đó lại bổ sung một câu: "Ví dụ như thẻ ngân hàng, cho ngươi thì ngươi cũng không rút được tiền ra."
Sở Lam nghe vậy liền đưa thẻ ngân hàng mình sờ được ra, Sử Đại Long lúc này mới khẽ gật đầu, tựa hồ lười hỏi nhiều, nâng t·hi t·hể của Mị Yêu lên rồi rời đi.
"Đốc Sát đại ca, tiền thưởng của ta…"
"Sáng mai sẽ có người đưa tới cho ngươi, bao gồm một phần mười tài sản trong thẻ ngân hàng. Yên tâm, Giam Sát Tư không đến mức tham ô chút tiền này của ngươi."
Dứt lời, Sử Đại Long vội vàng khiêng t·hi t·hể của Mị Yêu chạy trốn, cho người ta một loại ảo giác đang đuổi theo thời gian.
Chờ Sử Đại Long đi, Sở Lam lúc này mới không chút hình tượng ngồi xuống đất.
Vì mười vạn đồng, suýt chút nữa thì mất mạng, thực sự không đáng.
"Tê ~"
Đau đớn ở vai cùng lúc đó ập tới, trong nháy mắt khi hắn chú ý đến liền tăng lên gấp mấy lần, Sở Lam nhịn không được hít một hơi khí lạnh, sau đó xem xét thương thế của mình.
Cảm giác của hắn không sai biệt lắm, vai trái và xương sườn đều có vết rách rất nhỏ.
Cũng may Mị Yêu trọng thương, lực lượng suy yếu trên diện rộng, nếu không mình chịu hai lần có lẽ đã phế bỏ hoàn toàn.
"Ca, hay là đến bệnh viện đi?" Sở Linh Nhi lo lắng nhìn Sở Lam, Sở Lam lại khoát tay áo: "Vết thương ngoài da, vài ngày nữa là khỏi."
Với sự dìu đỡ của Sở Linh Nhi, hai người về đến nhà, Sở Lam để Sở Linh Nhi đi nghỉ ngơi, mình thì nằm trên giường, lần nữa nhập định.
"Quả nhiên, thế giới hiện thực cũng có linh khí." Sở Lam cảm nhận được linh khí rời rạc giữa thiên địa, giống như những vì sao, lấm tấm. Dưới sự dẫn dắt của Sở Lam, linh khí tràn vào kinh mạch của hắn, tiến hành vận chuyển chu thiên.
"Không có ma khí quấy nhiễu, tốc độ tu luyện tăng lên rất nhiều."
Linh khí từng sợi thấm vào thân thể bị thương của Sở Lam, vết rách trên vai và xương sườn cũng dần dần khép lại, dùng không được vài ngày là có thể khỏi hẳn.
Hai giờ sáng, Lý Vân Lộc nâng thân thể rã rời về nhà, vậy mà không hề phát giác ra biến hóa trong nhà, trở lại phòng ngủ liền ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Lý Vân Lộc lại dậy sớm nấu cơm, nhưng lại bị Sở Lam đẩy trở về phòng, đem chuyện xảy ra tối qua kể lại đơn giản.
Lý Vân Lộc nghe vậy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, Sở Lam nói: "Cho nên, Giam Sát Tư rất nhanh sẽ đưa tiền thưởng tới, mẹ, công việc của cô có thể thả lỏng một chút.
Cứ tiếp tục như thế, ta và muội muội còn chưa tốt nghiệp, bản thân cô đã không chịu nổi rồi."
Hốc mắt Lý Vân Lộc nhịn không được ướt át, tự trách nói: "Đều tại ta không tốt, nếu tối qua các ngươi xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với ba ba của các ngươi."
Sở Lam chua xót trong lòng, khi còn bé, lúc phụ thân còn sống, cả nhà bọn hắn cũng coi như giàu có.
Cho đến khi phụ thân của Sở Lam bỏ mình trong quá trình săn yêu, gia đình của bọn hắn xem như sụp đổ một nửa, về sau chi tiêu sinh hoạt đều dựa vào một mình Lý Vân Lộc chống đỡ.
Cũng may Lý Vân Lộc là võ giả cấp một, tiền lương đãi ngộ cũng không tệ, nhưng không chịu nổi chi tiêu tập võ của hai đứa nhỏ.
"Sau này sẽ tốt lên thôi."
Sở Lam nhẹ giọng mở miệng, giúp Lý Vân Lộc lau đi nước mắt.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang, Sở Lam vội vàng mở cửa.
Đứng ngoài cửa chính là Sử Đại Long, tinh thần của hắn có vẻ không tốt lắm, chẳng lẽ hôm qua vác xác mệt mỏi? Chậc chậc, không biết tiết chế chút nào.
"Trong này là hai mươi vạn, mười vạn là tiền thưởng, mười vạn còn lại là chia phần chiến lợi phẩm.
Đương nhiên, nếu ngươi còn có chiến lợi phẩm khác, ví dụ như tà tu công pháp, vật kia không được phép tàng trữ riêng, nộp lên trên còn có thể nhận được năm vạn trợ cấp."
Sử Đại Long lấy ra hai tấm thẻ chi phiếu, một tấm hai mươi vạn, một tấm năm vạn, ý tứ rất rõ ràng.
Sở Lam gần như không do dự liền đem quyển da thú thu được hôm qua nộp ra, phía trên bất quá chỉ là một bộ âm dương điều hòa chi pháp không hoàn chỉnh, đối với Sở Lam mà nói chính là gân gà, đổi ra tiền là vừa vặn.
Hai mươi lăm vạn tới tay, nhưng Sở Lam cũng không có ý mời Sử Đại Long vào uống trà. Hắn luôn cảm thấy vị Đốc Sát này có đam mê đặc biệt.
"Đốc Sát đồng chí vất vả rồi, vào uống chén trà đi."
Lý Vân Lộc khách khí mở miệng, Sử Đại Long nghe vậy liếc mắt nhìn Lý Vân Lộc, thần sắc có chút kinh diễm, rất khó tưởng tượng khu ổ chuột này lại ẩn giấu một vị mỹ nhân đầy đặn.
Lý Vân Lộc khi còn trẻ cũng là một đóa kim hoa, bây giờ khí sắc kém một chút, ngược lại có chút đẹp bệnh trạng.
Cũng chính bởi vì vậy, mấy năm gần đây có không ít kẻ muốn giúp đỡ Sở Lam, nhưng đều bị Lý Vân Lộc cự tuyệt.
Chồn chúc tết gà, có thể có lòng tốt gì?
"Chuyện này cứ vậy kết án, ngươi tên Sở Lam đúng không, ghi tên vào danh sách, thi đại học ưu tiên trúng tuyển."
Dứt lời, Sử Đại Long quay người rời đi, không hề dây dưa dài dòng.
Sở Lam nắm chặt hai mươi lăm vạn trong tay, nghĩ thế nào cũng thấy kích động, đây đều là thu hoạch một đêm qua.
Lý Vân Lộc liều sống liều chết một năm cũng chỉ hơn mười vạn.
"Lấy ra." Lý Vân Lộc nhìn Sở Lam kích động, trên mặt mang theo vẻ nghiêm khắc, vươn tay ra.
"Ai!" Sở Lam ngoan ngoãn nộp lên, Lý Vân Lộc lại từ hai tấm thẻ lấy ra tấm thẻ ngân hàng có chữ ‘năm vạn’ giao cho Sở Lam.
"Không được tiêu xài phung phí, cầm theo muội muội của ngươi mua mấy bộ quần áo mới, số tiền còn lại mẹ giữ giúp ngươi."
"Vâng!"
Sở Lam cười gật đầu, hắn về sau nhất định có thể kiếm được nhiều tiền hơn, căn bản không cần quá để ý hai mươi vạn này, nhưng Sở Lam bây giờ có nói ra, Lý Vân Lộc cũng chưa chắc sẽ thay đổi.
Bữa sáng diễn ra trong không khí nhẹ nhõm chưa từng có. Nhưng Sở Linh Nhi tối qua chắc chắn ngủ không ngon, sau bữa sáng vẫn còn buồn ngủ, cho tới khi đến trường mới có chút tinh thần.
"Ca, hôm nay đăng ký võ kiểm tra, phải cố gắng lên a." Đi vào trường học, Sở Linh Nhi vươn đôi bàn tay trắng như phấn cổ vũ Sở Lam, đồng thời nghiêm túc nhìn Sở Lam, nói: "Mụ mụ khổ cực như vậy, ca ca, ngươi không được khiêm tốn."
Sở Lam hơi sững sờ, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Sở Linh Nhi, đưa tay búng trán nàng một cái: "Xem tiểu thuyết nhiều quá rồi? Tối qua là Mị Yêu vốn đã bị trọng thương, lại bị ta đánh lén nên chúng ta mới giữ được mạng.
Đi đi, học cho tốt!"
Đuổi Sở Linh Nhi đi, Sở Lam lúc này mới lảo đảo trở lại phòng học.
Hôm nay đăng ký võ kiểm tra, trường học sẽ miễn phí cho học sinh cấp ba kiểm tra khí huyết, sau đó học sinh tự quyết định có muốn tiến hành võ kiểm tra hay không.
Dù sao chi phí võ kiểm tra không rẻ, cần một vạn đồng, một số học sinh khí huyết rất thấp, đăng ký cũng là lãng phí.
Ví dụ như… Sở Lam trước kia.
Bất quá, hiện tại đã khác. Mặc dù tối qua Sở Lam chỉ mới hoàn thành dẫn khí nhập thể, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được khí huyết của mình tăng lên một chút.
Giá trị này, có lẽ còn không hề nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận