Linh Khí Hồi Phục: Một Giấc Chiêm Bao Vạn Năm, Ta Quét Ngang Loạn Thế!

Chương 227: Ta khi ban giám khảo?

**Chương 227: Ta làm giám khảo?**
Sở Lam biến mất, đương nhiên là trở về hiện thực.
Hai ngày sau, mọi chuyện hiếm khi bình yên.
Hắn đều dành thời gian tu luyện, hoặc là cùng hai vị phu nhân của mình trải qua những ngày tháng êm đềm.
Về phần những người ở phế tích thế giới thì vẫn cứ tiếp tục hành trình, liên tục di chuyển.
Bởi vì nửa đường có chuyện quan trọng cần tìm nơi dừng chân trước, nên khó tránh khỏi phải đi đường vòng, vượt quá thời gian dự tính của Tiểu Bạch.
Có Điềm Hinh nha đầu này đi cùng hắn, ngược lại cũng không cảm thấy buồn tẻ hay cô quạnh.
Cho đến ngày thứ ba, Nghiêm lão đột nhiên tìm tới cửa.
"Sở Lam, phụng mệnh Phong Hoàng, đến mời ngươi qua làm giám khảo!"
Ta?
Giám khảo?
Đánh giá cái gì?
Sở Lam chỉ vào mũi mình, mặt đầy vẻ mờ mịt.
Nhưng điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, Nghiêm lão nghe xong vậy mà cũng lộ vẻ kinh ngạc.
"Chuyện lớn như vậy, ngươi vậy mà không biết?"
"Chẳng lẽ Phong Hoàng đại nhân không có nói cho ngươi biết?"
Sau đó liền giải thích.
Hóa ra hai ngày nay Chí Cao Học Phủ vẫn luôn tổ chức một trận thi đấu nội bộ.
Trận đấu này có liên quan tới Cửu Châu thi đấu sắp được tổ chức.
Mà Phong Hoàng trước đó cũng đã nói, Cửu Châu thi đấu lớn chia làm thượng trung hạ ba cấp độ quyết đấu.
Bên trên dĩ nhiên là những cường giả đỉnh cấp như Phong Hoàng, mỗi một châu chỉ có một người, đương nhiên không cần tuyển chọn.
Bên trong là cấp độ trung niên, cơ hồ các đạo sư của học viện đều có mặt.
Về phần bên dưới thì không cần phải nói, dĩ nhiên là những người trẻ tuổi như Sở Lam.
Trải qua hai ngày dự tuyển, cuộc thi đã đến vòng chung kết.
Phong Hoàng cũng không biết nghĩ gì, vậy mà đột nhiên lại để hắn đi làm giám khảo.
Mặc dù rất nghi hoặc, nhưng cuối cùng Sở Lam vẫn đi theo Nghiêm lão cùng tới sân thi đấu.
"Ngươi tới rồi, ngồi đi!"
Đợi đến khi tới ghế giám khảo, Sở Lam kinh ngạc phát hiện, Phong Hoàng vậy mà cũng có mặt ở đó.
Xung quanh không có bất kỳ khán giả nào khác.
Chỉ có phía dưới mấy chục tuyển thủ dự thi.
Thảo nào được gọi là thi đấu nội bộ…
Khi thấy Sở Lam ngồi xuống ghế giám khảo, các tuyển thủ dự thi đều kinh ngạc.
"A, đây không phải là Sở Lam sao?"
"Hắn là một học viên, sao lại đi ngồi ghế giám khảo?"
"Đúng vậy, mặc dù sớm đã nghe nói, hắn đã được Phong Hoàng dự định, không cần tham gia trận đấu, nhưng với tuổi tác và thực lực của hắn, làm sao có tư cách đảm nhiệm giám khảo?"
"Đúng vậy, chúng ta những đạo sư này ở phía dưới đánh nhau sống chết, hắn một tên mao đầu tiểu tử lại ở trên nhìn xem, còn muốn chấm điểm cho ta, cho dù là đệ tử của Phong Hoàng, ta cũng không phục!"

Một đám người xôn xao bàn tán.
Những người nói ra những lời này cơ bản đều là các đạo sư cường giả của học viện.
Trên thực tế, không chỉ riêng ở Chí Cao Học Phủ, dù cho đặt ở toàn bộ Hạ Châu, đều là những cường giả đỉnh cao, nếu không thì cũng sẽ không trở thành đạo sư của Chí Cao Học Phủ.
Thử hỏi bọn hắn làm sao có thể phục một tên mao đầu tiểu tử như Sở Lam?
Dù sao những việc Sở Lam làm, cơ hồ đều chỉ có một số ít người ở tầng lớp cao trong học viện mới biết được.
Cuối cùng, càng có không ít đạo sư, lớn mật đưa ra chất vấn.
Đối với điều này, Phong Hoàng không những không tức giận, ngược lại còn cười nhẹ nhàng nhìn Sở Lam nói: "Xem ra tất cả mọi người không mấy phục ngươi nha!"
"Đệch, còn không phải đều là do ngươi làm ra sao!"
Sở Lam trong lòng chỉ muốn chửi thề, nhưng trong miệng lại nói: "Đệ tử cũng tự biết không có tư cách này, không bằng sư tôn cho ta trở về đi!"
Nhưng điều hắn không ngờ tới chính là, Phong Hoàng nghe xong vậy mà không chút do dự gật đầu: "Có thể, ngươi nếu là không muốn làm giám khảo này ta cũng không miễn cưỡng, chỉ là…"
"Chỉ là cái gì?" Cảm giác không ổn dâng lên trong lòng Sở Lam.
"Ngươi biết vì sao lần tranh tài này, cô bạn gái nhỏ của ngươi, còn có các huynh đệ đều không có tham gia không?" Giờ phút này Phong Hoàng, cười lên trông giống như con hồ ly vậy.
Khiến cho Sở Lam toàn thân nổi da gà.
"Sư tôn, người muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, như vậy ta thật sự rất không quen!"
"Được rồi, không đùa ngươi nữa…"
Phong Hoàng cười nhạt một tiếng, lập tức chuyển đề tài: "Ta biết các ngươi đều dự định đi Trung Châu, Sở Thiên Kiêu cũng đã tự mình đi tìm vi sư."
"Ban đầu, bọn hắn đều đã nằm trong danh sách của ta, nhưng ngươi cũng biết, với thực lực của bọn hắn, nếu thật sự tham gia so tài, kết quả không cần nói cũng biết…"
"Có lẽ ngươi sẽ nói, bọn hắn bây giờ đều tu luyện Luyện Khí Quyết gì gì đó, nhưng vi sư phải nói cho ngươi biết, đừng xem thường những học trưởng này của ngươi!"
Trên thực tế, không cần Phong Hoàng nói, Sở Lam khi bước vào đấu trường đã lập tức cảm nhận được.
Những đạo sư ở dưới kia dĩ nhiên không cần phải nói.
Mà những học viên trẻ tuổi ở đây đều là những gương mặt lạ.
Từng người tản ra sát khí cường đại, tu vi đều không thấp hơn Hầu cấp.
Bọn hắn mới là nội tình chân chính của Chí Cao Học Phủ.
Thực lực đã vượt xa trình độ mà học viện có thể dạy, bởi vậy nên thường xuyên du lịch bên ngoài, chuẩn bị cho Cửu Châu thi đấu lần này.
Đúng như Phong Hoàng đã nói.
Mặc dù Sở Thiên Kiêu bọn hắn cũng không phải người bình thường, nhưng thế gian này xưa nay không thiếu thiên tài.
Bọn hắn cố gắng, người khác cũng không lười biếng.
Có khoảng cách là chuyện hết sức bình thường.
"Nếu như cho Sở Thiên Kiêu bọn hắn thêm chút thời gian, vi sư tin tưởng bọn họ rất nhanh có thể bù đắp chênh lệch này…"
"Nhưng Cửu Châu thi đấu sắp đến, đã không còn đủ thời gian."
"Cho nên, muốn đem bọn hắn đến Trung Châu, chỉ có một biện pháp, đó chính là ngươi thể hiện ra thực lực khiến tất cả mọi người tin phục, để bọn hắn ngậm miệng!"
"Đến lúc đó, ngươi lựa chọn mang ai, kia đều là quyền tự do của ngươi, tất cả mọi người không có quyền ngăn cản."
Phong Hoàng chậm rãi nói.
Mà Sở Lam sau khi nghe xong, thì cười khổ không thôi.
"Ta đã nói vì sao sư tôn người đột nhiên lại để ta - một tên mao đầu tiểu tử tới làm giám khảo, hóa ra làm giám khảo là giả, tiếp nhận khiêu chiến mới là thật."
"Nhìn những ánh mắt của đám người phía dưới kia hận không thể nuốt sống ta, xem ra lần khiêu chiến này không tiếp nhận cũng không được."
"Thôi được, vậy thì tới đi!"
Nói xong, hắn dưới ánh nhìn của mọi người, trực tiếp nhảy từ ghế giám khảo xuống đấu trường.
"Hắn đây là muốn…"
Đúng lúc mọi người đang nghi hoặc không hiểu, Phong Hoàng đứng lên.
"Các vị, ta hiện tại tuyên bố, quy tắc so tài thay đổi."
Đám người:???
Phong Hoàng chỉ vào Sở Lam, nói: "Tiểu tử này tin rằng mọi người đều biết, từ giờ trở đi, hắn chính là tiêu chuẩn khảo hạch của các ngươi, các ngươi cần phải làm là, dưới công kích của hắn, kiên trì năm phút đồng hồ, đương nhiên, nếu người nào có thể đánh ngã hắn, liền trực tiếp thăng cấp."
Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao.
"Phong Hoàng đại nhân không nói đùa chứ? Chỉ hắn thôi sao?"
"Ta ngược lại là nghe nói tiểu tử này có chút thủ đoạn, nhưng nói cho cùng, cũng bất quá chỉ là một tiểu thái điểu Bát Cấp, đối phó hắn, ta một tay là đủ!"
"Phong Hoàng đại nhân, ngài nói thật chứ?"
Đối mặt với nghi vấn của mọi người, Phong Hoàng cười nói: "Đương nhiên, các vị đều biết, lần này số lượng người đến Trung Châu có hạn, cho nên, tranh tài sẽ tiến hành luân phiên, đầu tiên là tổ đạo sư, nếu không thể đánh bại tiểu tử này, vậy thì mười người kiên trì lâu nhất sẽ chiến thắng, tổ thanh niên cũng như vậy."
"Hiện tại bắt đầu đi!"
Theo âm thanh của Phong Hoàng hạ xuống, đám người không những không động thủ, ngược lại đều nhìn nhau.
Không phải là vì quy tắc phức tạp, ngược lại, mà là quá đơn giản.
Nếu không hiểu lầm, có vẻ như quy tắc chính là không có quy tắc, tóm lại chỉ cần có thể đánh ngã Sở Lam là được.
Nhưng hắn - một thái điểu Bát Cấp, xác định có thể đáng để bọn hắn nhiều người như vậy đồng loạt ra tay?
Bạn cần đăng nhập để bình luận