Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 255: Gặp Lại Nhóm Viêm Vũ

- Đúng vậy, không nghĩ tới chúng ta còn có dịp gặp lại.
Viêm Vũ tràn ngập cảm khái nói:
- Đúng rồi, Lâm Hữu ngươi cũng bị triệu tập tới đây sao?
Nói xong, hắn lại nhìn thoáng qua bốn phía, cung điện xung quanh vẫn trống rỗng, không hề nhìn thấy Thánh Diệu Vương trong truyền thuyết.
- Không cần nhìn, là ta nhờ Thánh Diệu Vương tìm mấy người các ngươi tới đây đó, hồi nãy hắn có việc đã rời khỏi trước rồi.
Lâm Hữu tự nhiên biết hắn đang suy nghĩ cái gì nên cười nói.
Đám người Viêm Vũ nghe vậy đều cả kinh, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn Lâm Hữu.
- Là ngươi nhờ Thánh Diệu Vương triệu tập chúng ta?
Duẫn Thiên Ca không nhịn được mở miệng hỏi.
Thánh Diệu Vương là ai? Là tồn tại cấp mười một khủng bố!
Thế nhưng người như vậy lại giúp Lâm Hữu tìm người? Chĩ nghĩ tới đó thôi đã đủ hiểu hiện giờ bọn họ đang khiếp sợ tới mức nào.
Mà Bạch Hải Đường có tâm tư cẩn thận nhất, hình như đoán ra được cái gì, cô đột nhiên nói:
- Chẳng lẽ chuyện gian tế đại lục Nguyên Sát bị tìm ra có liên quan tới ngươi?
Cô vừa dứt lời, Viêm Vũ, Duẫn Thiên Ca cũng biến sắc, bọn họ đều nhìn về phía Lâm Hữu.
Đúng vậy, dường như chỉ có khả năng này, mới giải thích được vì sao Lâm Hữu lại xuất hiện trong này, còn nhờ được Thánh Diệu Vương hỗ trợ.
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của bọn họ, Lâm Hữu cũng không giấu giếm, hắn chỉ cười nói:
- Đúng vậy, chính là ta tìm được, có lẽ các ngươi cũng đoán ra rồi. Gian tế của thế giới Nguyên Sát kia, chính là kẻ đã phong tỏa khu vực của chúng ta.
- Quả nhiên...
Duẫn Thiên Ca giật mình hiểu ra.
- Lúc trước, ta còn đang suy đoán, có phải gian tế của đại lục Nguyên Sát này chính là kẻ phong tỏa khu vực kia hay không, không nghĩ tới lại đúng là như vậy.
- Vậy ngươi phát hiện ra hắn như thế nào?
Viêm Vũ lại hỏi.
Bạch Hải Đường cũng hướng ánh mắt tò mò nhìn qua.
- Việc này kể ra rất dài, phải nói từ khi chúng ta vừa bắt đầu truyền tống. Các ngươi còn nhớ cái miệng lớn xuất hiện trong thông đạo truyền tống hay không?
Ánh mắt Lâm Hữu trở nên mông lung, hắn bắt đầu kể cho bọn họ nghe từng bước mình phát hiện, cũng như quá trình vạch trần gian tế thế giới Nguyên Sát.
Ước chừng hơn mười phút sau, cuối cùng, hắn cũng nói xong toàn bộ quá trình.
Mà ba người Viêm Vũ đã sớm rơi vào trong rung động, thật lâu sau cũng không thể tự kềm chế được.
Bọn họ không nghĩ tới, khi bọn họ còn đang bôn ba cố gắng xây dựng lãnh địa, thì Lâm Hữu đã một mình tới Chiến Trường Biên Cảnh, hơn nữa còn tham gia mấy lần chiến tranh lớn với lãnh chúa đại lục Nguyên Sát.
Thậm chí tới cuối cùng, Lâm Hữu đã vạch trần được bí mật của thế giới Nguyên Sát, thậm chí còn bắt được gian tế trong đại lục Nguyên Thuỷ, thành công giải cứu khu vực bị phong tỏa.
Nếu đổi lại là bọn họ, tuyệt đối không thể làm được trình độ như vậy!
Phải biết rằng, bây giờ thời gian chưa đến hai tháng!
Chỉ hai tháng thời gian, chênh lệch giữa bọn họ đã lớn như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ trăm triệu lần không thể tin nổi.
Mà vừa lúc lúc này, Duẫn Thiên Ca đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại hỏi:
- Đúng rồi Lâm Hữu, chẳng lẽ ngươi chính là người lúc trước leo lên vị trí thứ tư Vương Quốc?
Viêm Vũ và Bạch Hải Đường vốn đang chìm đắm trong quá trình đi tìm sự thật của Lâm Hữu, cũng sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó bọn họ đã phản ứng lại.
Đúng rồi người đứng thứ tư trên bảng xếp hạng vương quốc cũng tên là Lâm Hữu!
Còn là hệ Thực Vật!
Mà quan trọng nhất là người đó cũng là người nước Đại Hoang như Lâm Hữu!
Nghĩ tới đây, cuối cùng bọn họ cũng hoàn toàn kinh sợ.
Nếu trùng hợp một điều còn xem như ngoài ý muốn, vậy trùng hợp hai, ba điều thì sao?
Không chỉ hai người Viêm Vũ, Duẫn Thiên Ca, ngay cả Bạch Hải Đường tính tình lạnh nhạt, hai mắt cũng đầy rung động, không dám tin nhìn Lâm Hữu.
- Không còn cách nào khác, nếu không có chút thực lực, chúng ta cũng không bình yên đứng ở chỗ này như vậy.
Lâm Hữu bất đắc dĩ nhún vai, xem như đã thừa nhận chuyện này.
Có điều sự thừa nhận của hắn lại khiến ba người kia yên lặng không biết nên nói gì, và ánh mắt nhìn hắn như nhìn một tên quái vật vậy.
- Không đề cập tới chuyện này nữa. Nói về các ngươi trước đi, gần đây sống thế nào rồi?
Lâm Hữu không cho bọn họ nhiều thời gian để tiêu hóa, hắn lại nói tiếp.
- Chúng ta ư?
Viêm Vũ và Duẫn Thiên Ca liếc nhau:
- Vận khí của ta và Duẫn Thiên Ca khá tốt, cùng nhau truyền tống tới công quốc Phi Loan, tuy lãnh địa ở cách nhau khá xa, nhưng tốt xấu gì cũng có người phối hợp, còn có thể trao đổi tình báo.
- Công quốc Phi Loan sao?
Lâm Hữu thì thào tự nói.
Nếu hắn nhớ không nhầm, dường như công quốc này ở một nơi khác trong nước Lưu Hỏa, không cách quá xa nước Đại Hoang.
Tiếp theo, hắn lại nhìn về phía Bạch Hải Đường bên cạnh.
Không đợi hắn hỏi, Bạch Hải Đường thản nhiên nói:
- Ta ở công quốc Băng Huyền.
- Công quốc Băng Huyền? Dường như là công quốc ở tít tận cùng phương Bắc, hơn phân nửa công quốc đều bị băng tuyết bao trùm?
Viêm Vũ chen vào nói.
- Ừm, khá xa, nhưng lãnh địa đã phát triển xong phần cơ bản, không cần lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Bạch Hải Đường yên lặng gật đầu, ánh mắt cô có chút phức tạp.
Khi bọn họ chia tay trong khu vực, cô còn nói sẽ báo đáp ân cứu mạng của Lâm Hữu. Kết quả bây giờ Lâm Hữu đã ném bọn họ ở sau người, xa đến mức cơ hồ bọn họ sắp không thấy bóng dáng hắn nữa rồi.
Phỏng chừng hắn đã quên câu nói đùa lúc trước rồi?
Bạch Hải Đường thầm than một tiếng, nhưng cô không nhắc lại chuyện đó nữa.
Mà hai người Viêm Vũ, cũng từ trên người Lâm Hữu cảm nhận được áp lực nhè nhẹ. Bọn họ đều thầm hạ quyết tâm, lần này sau khi trở về nhất định phải mau chóng tăng lên thực lực của mình, không thể để khoảng cách giữa mình và Lâm Hữu càng ngày càng xa.
Cứ như vậy, mấy người bọn họ ở lại trong cung điện tự kể về tình huống của mình hồi lâu, cũng ước hẹn, sau này sẽ gặp nhau ở chủ thành ở chiến trường biên cảnh.
Cuối cùng, lúc này Thánh Diệu Vương mới lần thứ hai xuất hiện, đưa bọn họ về lãnh địa của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận