Khủng Bố Sống Lại
Chương 50: Quỷ Nhi chặn cửa
Nhưng ông ta lại bị Dương Gian vừa mở miệng đã hét giá năm trăm ngàn chọc cho nổi điên.
Chỉ là một học sinh cấp ba, oắt con miệng còn hôi sữa, vậy mà đã dám ngoác cái miệng ra hét giá cao như thế, nếu không phải con gái San San của mình vẫn cứ nằng nặc đòi đi tìm tên Dương Gian này, ông ta căn bản sẽ không bao giờ gọi điện thoại cho hắn.
Vẫn chỉ là một học sinh vừa mới trưởng thành thì biết cái gì chứ?
Cho dù thật sự nhà ông ta có bị quỷ ám, người như hắn lại biết bắt quỷ sao?
Bởi vì chuyện của con gái, hai ngày nay Vương Bân đều rất buồn phiền, ông ta xin công ty nghỉ phép mấy ngày, chỉ ở nhà chăm sóc con gái.
“Tình hình con gái chúng ta ngày càng không ổn rồi, bác sĩ nói cơ thể San San đều rất bình thường, không có bệnh gì cả, chỉ là thần kinh có hơi suy nhược, là do bị dọa mà sợ hãi quá độ, ông nói xem ngày mai có nên đưa San San đến khoa Thần kinh khám thử không?” Mẹ của Vương San San, bà Vương Hải Yến nói với vẻ mặt buồn bã.
Vương Bân đáp: “Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy thôi, cái tên Dương Gian đó đúng là quá đáng, vừa mở miệng đã đòi kiếm năm trăm ngàn phí trả thêm, con gái chúng ta sao lại quen biết với hạng người không có liêm sỉ như vậy chứ? Sau này bảo San San bớt qua lại với hắn một chút.”
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thằng nhóc tên Dương Gian đó cũng cảm thấy hắn không phải là người tốt gì, đến hai trăm đồng mà cũng đòi, không có chút cốt cách tôn nghiêm gì cả.” Vương Hải Yến nói với vẻ mặt đầy sự coi thường.
Tuy nhiên ngay tại lúc hai người ngồi nói chuyện trong phòng khách.
Đột nhiên.
Cánh cửa trong phòng Vương San San bất chợt đánh rầm một cái rồi đóng lại, liếc mắt nhìn qua một cái, giống như có thứ gì đó vừa chạy vào phòng.
Vương Bân lúc này sắc mặt cũng đã biến đổi, vội vàng đứng ngay dậy.
Vương Hải Yến cũng mang theo sự hoảng hốt mà nói: “Ông xã, vừa nãy ông có nhìn thấy gì không… Hình như có một đứa bé chạy vào trong phòng của San San rồi.”
“Đừng nói bậy bạ nữa, chỉ toàn là tự mình dọa mình thôi.” Sắc mặt của Vương Bân cũng không bình thường chút nào.
Bởi vì hình như ông ta cũng vừa nhìn thấy một đứa trẻ chạy vào trong phòng của San San.
Đứa trẻ đó không mặc quần áo, nước da hiện lên màu xanh đen… Giống như màu da của những đứa trẻ đã chết.
Nhưng từ đầu đến cuối, cửa lớn trong nhà vẫn luôn đóng kín, hơn nữa đây lại còn là tầng mười sáu, căn bản không thể có chuyện một đứa trẻ chạy vào đây được.
“Ááá!”
Một giây sau, từ trong phòng vọng ra tiếng hét thất thanh của Vương San San.
Vương Bân vội vàng chạy tới, mở cửa lớn ra.
Nhưng ông ta chỉ thấy trong phòng tối đen như mực.
Đèn trong phòng lại không biết đã tắt từ bao giờ.
Phải biết rằng con gái ông San San mấy ngày nay khi đi ngủ sẽ không bao giờ tắt đèn cả.
Vương Bân vội vàng lần mò công tắc đèn, muốn bật đèn lên, nhưng ông ta lại sờ phải một bàn tay nhỏ xíu, bàn tay nhỏ này có làn da rất mềm, giống như da em bé, nhưng nguyên bàn tay lại lạnh ngắt, không ấm áp một chút này, giống như một cái xác chết vậy.
“Cái thứ gì thế này?” Ông ta giật mình đánh thót một cái, mạnh mẽ rút tay về.
Vào lúc này Vương San San bị dọa sợ đâm sầm vào Vương Bân, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy lao ra khỏi phòng.
“Con gái, con làm sao thế này? Nói cho mẹ nghe xem đã xảy ra chuyện gì rồi.” Vương Hải Yến ôm chặt Vương San San quan tâm hỏi han.
Vương San San sợ hãi tột độ, trốn trong lòng mẹ run lẩy bẩy.
Lúc này Vương Bân lấy hết dũng khí bật đèn một lần nữa, lần này ông ta lại không chạm phải bàn tay nhỏ xíu lạnh ngắt đó.
Dưới ánh đèn chiếu sáng, trong phòng lại không một bóng người.
Đúng vậy, làm gì có đứa trẻ nào cơ chứ.
Nhưng chỉ một giây sau đó, đồng tử ông ta co rút lại.
Trên mặt sàn trong phòng, xuất hiện từng dấu chân bẩn thỉu của trẻ con, vết chân lộn xộn vương vãi khắp giường, thậm chí là trên tường, trên cả trần nhà.
Vương Bân tại thời khắc này, sự kiên định trong lòng ông ta đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Bàn tay ông ta có chút run rẩy, vội vàng cầm điện thoại lên bấm gọi số điện thoại đó của Dương Gian.
Tên Dương Gian đó nói không sai chút nào.
Trong nhà mình rất có khả năng thật sự bị quỷ ám rồi.
“Hải Yến, bà đưa con gái rời khỏi đây trước đi, chúng ta đến khách sạn ở mấy ngày, ở nhà có chút không an toàn.” Vương Bân vừa gọi điện, vừa cất tiếng nói.
“Được, được rồi, tôi sẽ đi thu dọn đồ đạc ngay.” Vương Hải Yến trả lời, bà ta cũng cảm thấy nhà mình hình như thật sự có thứ gì đó.
Lúc này điện thoại đã được kết nối.
“Alo, là Dương Gian phải không?” Vương Bân hỏi.
Dương Gian đang ngồi trong phòng bảo vệ nghỉ ngơi, nhận điện thoại nói: “Chú Vương à, có chuyện gì sao?”
“Bây giờ ngươi ở đâu? Có thể nhanh chóng đến nhà ta một chuyến không, ta muốn bàn với ngươi chuyện lần trước một chút, về phương diện tiền bạc chúng ta có thể thương lượng lại.” Vương Bân vội vàng nói.
“Ta còn đang phải đi làm đây, lát nữa lại phải làm việc, nếu như không có chuyện gì gấp gáp ta nghĩ chúng ta có thể nói chuyện qua điện thoại.” Dương Gian nói.
Vương Bân trả lời: “Giờ ta sẽ ra ngoài, ngươi làm việc ở đâu? Ta đến tìm ngươi.”
Vương Bân cảm thấy tình hình trong nhà rất không ổn, nhất định phải đích thân đi tìm Dương Gian nói chuyện một chút.
Chuẩn bị một màn đọ sức giữa những người đàn ông với nhau.
“Trung tâm thương mại Phúc Nhân.” Dương Gian nói.
“Được, giờ chúng ta sẽ qua đó ngay…” Vương Bân nói xong, vừa mang xong giày dép chuẩn bị mở cửa ra ngoài, thế nhưng lúc động vào tay nắm cửa lại phát hiện ra cánh cửa không đẩy ra được.
Vương Bân lại dùng sức một chút, cửa lớn vẫn không nhúc nhích chút nào.
“Ông xã, làm sao vậy? Không đi nữa hay sao?” Vương Hải Yến hỏi.
“Cửa hình như bị hỏng rồi, mở không ra được.” Vương Bân nói.
Vương Hải Yến lại nói: “Có phải bị thứ gì đó kẹt vào rồi không.”
“Để ta xem thử.” Vương Bân nói xong nhòm qua lỗ mắt mèo xem thử bên ngoài một chút.
Là một đứa trẻ, một đứa trẻ không mặc quần áo, toàn thân là một màu xanh đen đang đứng ngoài cửa, nó đang đưa tay ra chặn cửa lại, hai mắt của đứa trẻ này không có con ngươi, chỉ là một màu đen kịt, nó đang ngẩng đầu lên nhìn về hướng của lỗ mắt mèo, trong con mắt đen kịt đó mang theo một loại thơ ngây, lại còn có một loại tâm tính tà ác một cách kỳ dị.
Nét mặt Vương Bân trong chốc lát tái mét, sợ đến nỗi liên tục lùi về phía sau.
“Alo, chú Vương à, chú nói gì đi chứ, nếu như không có chuyện gì nữa thì ta cúp máy đây.” Dương Gian ở đầu dây bên kia nói.
“Đừng, đừng mà, đừng cúp máy.”
Vương Bân nắm chặt điện thoại giống như túm lấy cái phao cứu sinh rồi nói: “Cái, cái đứa bé kia đang đứng trước cửa nhà chúng ta, ta không ra ngoài được, ngươi có thể tới đây cứu chúng ta không, chuyện tiền bạc gì đó đều có thể thương lượng được?”
Lúc này Dương Gian cũng sững sờ rồi, ngay sau đó nét mặt lại trở nên hết sức trầm trọng.
Quỷ Nhi đó đang đứng trước cửa nhà của Vương San San sao?
“Ta sẽ cố gắng nhanh chóng qua đó, bên đó ông cũng cẩn thận một chút, cố gắng tránh xa cái thứ đó ra.” Dương Gian đặt điện thoại xuống rồi lập tức đứng dậy.
“Ê này, Dương Gian ngươi đi đâu đó?”
Dương Gian đáp: “Ta có chút chuyện gấp cần phải ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ quay trở lại.”
Chính vào lúc Dương Gian đứng dậy xuất phát.
Bên này Vương Bân vừa cúp điện thoại lại kinh hoàng nhìn thấy, tay nắm cửa lớn đang từ từ chuyển động.
Giống như cái thứ bên ngoài kia đang muốn mở cửa tiến vào trong này.
Vương Bân trong cơn hoảng hốt lại sinh ra mấy phần nhanh trí, ông ta không quan tâm đến việc sợ hãi nữa mà vội vàng chạy tới, đóng sầm cửa lớn, rồi sau đó khóa chặt cánh cửa lại, có bao nhiêu chốt an toàn đều khóa lại hết, không sót một cái nào.
“Cái thứ đó sắp đến rồi, nó sắp vào đây rồi, Dương Gian, Dương Gian đâu rồi? Con muốn Dương Gian.” Vương San San lúc này đang gào thét trong cơn hoảng loạn đến cùng cực, có một dáng vẻ như tinh thần đã hoàn toàn sụp đổ.
Vương Bân lùi bước trở lại, nhưng tâm trạng vẫn còn bàng hoàng chưa thể trấn tĩnh lại được, ông ta nhìn vào cánh cửa lớn đã không còn chút động tĩnh nào, trong lòng lại không hề thở phào nhẹ nhõm, mà ngược lại ngày càng căng thẳng hơn.
“Ông xã, bên ngoài có chuyện gì vậy?” Vương Hải Yến vẫn chưa hiểu rõ tình hình cho lắm.
“Đừng hỏi nhiều nữa, đi thôi, chúng ta trở về phòng.” Vương Bân cảm giác đã không thể ra ngoài bằng cửa chính nữa rồi, ông ta dẫn theo vợ và con gái quay lại phòng ngủ chính.
Vương Bân bật tất cả đèn có thể bật được trong phòng lên, sau đó đóng cửa phòng lại.
Ông ta cứ nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng một lúc lâu, nhìn thấy bên ngoài cửa hình như không có động tĩnh gì nữa, lúc này trong lòng mới khẽ thở phào một hơi.
Tuy nhiên, một giây sau đó.
Vương Bân đột nhiên nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra từ ngoài phòng khách vọng lại.
“Không thể nào, sao lại như vậy được.” Trong lòng Vương Bân đã hoàn toàn hoảng loạn rồi.
Cửa lớn rõ ràng đã khóa bao nhiêu chốt an toàn như vậy, cho dù có chìa khóa cũng không thể mở được, sao có thể dễ dàng mở ra như vậy được chứ.
Đứa trẻ mà ông ta nhìn thấy qua lỗ mắt mèo trước đó, hoặc có thể thật sự là… Quỷ.
“Làm sao đây, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?”
Vương Bân hoảng hốt nghĩ cách.
Ông ta lại nhìn ra cửa sổ.
Chỗ này là tầng mười sáu, căn bản không thể nhảy xuống trốn thoát từ cửa sổ được, nếu trèo tường sang nhà bên cạnh cũng nguy hiểm không kém, chỉ cần bất cẩn một chút để rơi xuống dưới thì chết là cái chắc.
Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi đây chờ chết hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận