Khủng Bố Sống Lại
Chương 26: Tử vong đến gần
Bây giờ Dương Gian đang vắt óc suy nghĩ cách ứng đối.
Bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, vừa rồi mấy tiếng gõ cửa phát ra từ điện thoại chắc chắn sẽ dẫn ông già kia đến.
Một khi ông già kia xuất hiện thì kết quả như thế nào đã quá rõ ràng.
Diễn đàn, chuyện kể, tập tin âm thanh, ông già gõ cửa, và còn cuộc gọi đến.
Tất cả điều kiện va chạm trong óc Dương Gian, rối loạn lung tung, hắn mò được chút quy luật trong đó, nhưng không cách nào tính ra nhiều thông tin hơn.
Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn gặp quỷ, lúc trước chưa từng tiếp xúc, có thể đi đến bước này đã rất giỏi rồi, hắn không phải Phương Kính, được cái gọi là có thể biết nhiều thứ phát sinh trong tương lai.
“Khoan, Phương Kính . . . tương lai!” Biểu cảm của Dương Gian bỗng thay đổi: “Tấm da dê kia!”
Dương Gian vội vàng móc ra cuộn tấm da dê màu nâu sậm từ trong túi.
“Dương . . . Dương Gian . . . ngươi nhìn . . . nhìn bên kia kìa . . .” Trương Vĩ run giọng lên tiếng, chỉ hướng trường học.
Dương Gian ngẩng đầu nhìn một cái, thoáng chốc tay chân lạnh lẽo.
Bóng tối đen đặc như mực cách mấy trăm mét phía trước dần ăn mòn đến chỗ này, nuốt tất cả sự vật vào trong đó, mặt đất bốn phía bắt đầu mục nát, cây cối bắt đầu héo tàn, thối rữa, xi-măng trở nên loang lổ mốc meo, cột đen gỉ sét lấm tấm, lung lay sắp ngã.
Một ông già mặc áo dài màu đen, người đầy đốm xác chết, mặt xám tro, mắt chết lặng cứng ngắc đi hướng nơi này.
Từng bước, từng bước một, không nhanh không chậm.
“Chết tiệt, mới đây đã tới rồi?” Trái tim Dương Gian đập nhanh.
“Dương Gian, giờ . . . giờ nên làm . . . làm gì hả? Có phải chúng ta sắp chết không?”
Trương Vĩ rưng rưng giọt lệ:
“Ta không muốn chết, ta còn trẻ như vậy, ta còn là trai tân! Dương Gian, ngươi mau nghĩ cách đi! Phương Kính nói sau này ngươi rất oách mà, chắc chắn ngươi sẽ có biện pháp, đúng không?”
Vương San San ở một bên cũng bàn tay trắng bệch bắt lấy cánh tay của Dương Gian, vẻ mặt hoảng sợ hỏi:
“Có phải là chúng ta không đi ra ngoài nổi không?”
Triệu Lỗi nhìn thấy bóng tối đến gần thì sợ hãi run cầm cập, liên tục lùi lại, muốn chạy ra trường học, nhưng vừa quay đầu thì hắn phát hiện phía sau cũng có một mảnh bóng tối dày đặc lan tới gần.
Xung quanh đều bị bóng tối bao vây, căn bản không có chỗ trốn.
Giờ phút này Dương Gian không để ý bọn họ, hắn sốt ruột đổ mồ hôi mở ra tấm da dê, định tìm một vài tin mang tính mấu chốt từ trong này.
Trên tấm da dê, một hàng chữ to rõ ràng hiện ra trước mắt Dương Gian: Năm giờ sáng ngày hai mươi hai tháng sáu, Quỷ Vực lại xuất hiện ở trước mắt chúng ta, đúng vậy, con quỷ kia lại đến . . .
Năm giờ rưỡi sáng ngày hai mươi hai tháng sáu, tất cả chúng ta chết hết, không có một người sống sót.
. . . Ta là Dương Gian, khi ngươi đọc được câu này thì ta đã chết.
“Ngươi viết chết chúng ta? Vớ vẩn, nhất định có biện pháp rời khỏi nơi đây! Lúc trước ta bị bắt vào nhà vệ sinh thì ông già kia không theo vào, ta muốn biết nguyên nhân, nếu bây giờ ngươi không nói cho ta biết thì ta sẽ tìm một chỗ chôn ngươi luôn, cả đời đừng mong lại thấy ánh mặt trời."
Dương Gian nghiến răng nghiến lợi nói, mang theo mấy phần uy hiếp.
Tấm da dê trong tay hắn dường như nghe được câu nói này, chữ viết dần nhòe đi, cuối cùng tất cả chữ lại biến mất, tiếp đó hiện ra một hàng chữ:
“Chín giờ tối ngày hai mươi mốt tháng sáu, ta bị một con quỷ bắt vào nhà vệ sinh, ta không chết, đó là bởi vì trong nhà vệ sinh có một con quỷ càng thêm đáng sợ, nơi đó là một Quỷ Vực khác. Ta trông thấy một số thứ rất khủng bố, chẳng qua ngay lúc đó ta vẫn chưa ý thức được."
“Chín giờ ba mươi phút tối ngày hai mươi mốt tháng sáu, ta bị lạc đường trong nhà vệ sinh, nhưng ông già kia lại đến bên ngoài cửa nhà vệ sinh, ông ta gõ cửa, là đến tìm ta, nhưng ta không nghe thấy, có lẽ bởi vì nguyên nhân này mà ta trốn được một lần phải chết.”
Khi Dương Gian đọc câu này thì thầm rùng mình.
Chẳng lẽ lúc trước chính mình lạc đường trong nhà vệ sinh thì ông già kia đang ở bên ngoài gõ cửa?
Rất nhanh, trên tấm da dê lại hiện ra chữ viết.
“. . . sau khi trải qua sự kiện đó, ta suy đoán Quỷ Vực là mấu chốt sống sót lúc ấy, nếu ta có thể sử dụng Quỷ Vực thì không chừng sẽ có cơ hội sống sót, dù sao hiện tại ta cũng là . . . quỷ. Châu Chánh nói không sai, chỉ có quỷ mới đối phó được quỷ, có thể đi ra Quỷ Vực thì phải là một Quỷ Vực khác.”
“Năm giờ mười lăm phút sáng ngày hai mươi hai tháng sáu, ông già kia xuất hiện, ta định sử dụng Quỷ Vực, nhưng mà thất bại, sức mạnh của ta còn chưa đủ.”
“Năm giờ rưỡi sáng ngày hai mươi hai tháng sáu, tất cả chúng ta chết hết . . .”
Dương Gian xem dòng này thì con ngươi rút lại.
Tuy rằng kết cục vẫn là chết vào năm giờ rưỡi, nhưng hắn nhìn thấy vài phần hy vọng sống sót.
Quỷ Vực!!!
Đúng rồi, nơi ông già xuất hiện sẽ sinh ra Quỷ Vực, vậy thì hiện tại chính mình cũng là người ngự quỷ, tại sao chính mình không thể sử dụng Quỷ Vực chứ?
Nếu Châu Chánh có mặt ở đây, biết ý tưởng này của Dương Gian chắc chắn sẽ cảm thấy rất buồn cười, bởi vì không phải mỗi con quỷ đều sẽ có Quỷ Vực, quỷ có Quỷ Vực là rất hiếm thấy, nhưng song song đó cũng rất khủng bố.
"Nhất định phải thử một lần, ngoài ra không có biện pháp khác." Dương Gian siết chặt tấm da dê trong tay: “Nói cho ta, làm cách nào sử dụng Quỷ Vực?”
Trên tấm da dê rất nhanh tiếp tục nổi lên chữ viết.
“Dương Gian, ngươi đang nói chuyện với ai vậy? Ngươi nhìn đi, xung quanh đều trở nên không bình thường, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Trương Vĩ sợ phát khóc, hắn trông chờ Dương Gian cứu mạng, sợ nghe tin xấu từ miệng Dương Gian.
“Đừng ồn, ta đang nghĩ biện pháp, cho ta một chút thời gian." Ngữ khí của Dương Gian sốt ruột, liếc mắt nhìn thoáng qua.
Ông già vẫn đang đi hướng nơi này, khoảng cách chưa đầy 100 mét.
Bọn họ sốt ruột, bọn họ sợ, Dương Gian cũng nôn nóng, cũng sợ hãi.
Dù sao ai cũng không muốn chết.
Trên tấm da dê tiếp tục hiện chữ viết: Năm giờ hai mươi phút sáng ngày hai mươi hai tháng sáu, ta trải qua thất bại lần đầu, cho rằng nguyên nhân là vì con quỷ trong thân thể mình thức tỉnh chưa đủ nhiều, nếu như có thể mở thêm vài con mắt thì có lẽ sẽ hữu dụng.
Số lượng con mắt?
Dương Gian không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ còn mười mấy phút là đến năm giờ rưỡi, hắn không muốn bị tấm da dê viết trúng thành sự thật, sẽ chết ở đây.
Da thịt trên cánh tay hắn lập tức rách ra, năm con mắt màu đỏ máu cùng mở ra.
Trên mỗi con mắt đều tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt.
Chữ viết hiện trên tấm da dê:
“Năm giờ hai mươi hai phút, ta quyết định tăng thêm số lượng con mắt.”
"Phương pháp, ta muốn phương pháp!”
Dương Gian khẽ rít với tấm da dê:
“Ta mà chết thì ngươi cũng sẽ bị rơi rớt, lúc trước ngươi không muốn bị ta vứt đi, nếu ta chết thì ngươi cảm thấy sẽ có cơ may được những người khác nhặt sao?”
Chữ viết trên giấy da dê lại nhòe đi, cuối cùng nổi lên dòng chữ mới: Năm giờ hai mươi bốn phút, trải qua thử nghiệm, ta moi một con mắt trên cánh tay ăn vào, thành công tăng thêm một con mắt, có được sáu con mắt thế là ta thành công sử dụng ra Quỷ Vực của riêng ta . . . Ta càng lúc càng giống như một con quỷ.
Năm giờ rưỡi, ta không mở ra Quỷ Vực, tất cả chúng ta chết hết . . .
Ăn một con mắt?
Dương Gian nhìn năm con mắt màu đỏ máu kỳ dị trên cánh tay, ngây người tại chỗ.
Nhưng nhìn thấy câu cuối cùng kia, năm giờ rưỡi tất cả chúng ta chết hết, Dương Gian biết chính mình không có cơ hội lựa chọn.
Giờ phút này, bóng tối bao phủ lại đây, xung quanh nhanh chóng tối xuống, ông già kia cách nhóm người chưa đầy 20 mét.
Két!
Khoảnh khắc bị bóng tối bao phủ, cửa lớn phòng bảo vệ gần đó chậm rãi mở ra, một bàn tay trắng bệch vươn ra.
Bên ngoài hàng rào bảo vệ sau lưng, một bóng người mơ hồ từ đường cái bị bóng tối bao trùm đang chậm rãi tới gần.
Gần đó, vài luồng ánh sáng mỏng manh từ đèn điện thoại xuyên qua bóng tối chiếu tới, giống như học sinh lúc trước đi lạc đang cầm di động từng bước một tới gần.
Dương Gian, Trương Vĩ, Triệu Lỗi, Vương San San, Miêu Tiểu Thiện, Tiền Vạn Hào . . . cả nhóm bị quỷ bao vây.
Bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, vừa rồi mấy tiếng gõ cửa phát ra từ điện thoại chắc chắn sẽ dẫn ông già kia đến.
Một khi ông già kia xuất hiện thì kết quả như thế nào đã quá rõ ràng.
Diễn đàn, chuyện kể, tập tin âm thanh, ông già gõ cửa, và còn cuộc gọi đến.
Tất cả điều kiện va chạm trong óc Dương Gian, rối loạn lung tung, hắn mò được chút quy luật trong đó, nhưng không cách nào tính ra nhiều thông tin hơn.
Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn gặp quỷ, lúc trước chưa từng tiếp xúc, có thể đi đến bước này đã rất giỏi rồi, hắn không phải Phương Kính, được cái gọi là có thể biết nhiều thứ phát sinh trong tương lai.
“Khoan, Phương Kính . . . tương lai!” Biểu cảm của Dương Gian bỗng thay đổi: “Tấm da dê kia!”
Dương Gian vội vàng móc ra cuộn tấm da dê màu nâu sậm từ trong túi.
“Dương . . . Dương Gian . . . ngươi nhìn . . . nhìn bên kia kìa . . .” Trương Vĩ run giọng lên tiếng, chỉ hướng trường học.
Dương Gian ngẩng đầu nhìn một cái, thoáng chốc tay chân lạnh lẽo.
Bóng tối đen đặc như mực cách mấy trăm mét phía trước dần ăn mòn đến chỗ này, nuốt tất cả sự vật vào trong đó, mặt đất bốn phía bắt đầu mục nát, cây cối bắt đầu héo tàn, thối rữa, xi-măng trở nên loang lổ mốc meo, cột đen gỉ sét lấm tấm, lung lay sắp ngã.
Một ông già mặc áo dài màu đen, người đầy đốm xác chết, mặt xám tro, mắt chết lặng cứng ngắc đi hướng nơi này.
Từng bước, từng bước một, không nhanh không chậm.
“Chết tiệt, mới đây đã tới rồi?” Trái tim Dương Gian đập nhanh.
“Dương Gian, giờ . . . giờ nên làm . . . làm gì hả? Có phải chúng ta sắp chết không?”
Trương Vĩ rưng rưng giọt lệ:
“Ta không muốn chết, ta còn trẻ như vậy, ta còn là trai tân! Dương Gian, ngươi mau nghĩ cách đi! Phương Kính nói sau này ngươi rất oách mà, chắc chắn ngươi sẽ có biện pháp, đúng không?”
Vương San San ở một bên cũng bàn tay trắng bệch bắt lấy cánh tay của Dương Gian, vẻ mặt hoảng sợ hỏi:
“Có phải là chúng ta không đi ra ngoài nổi không?”
Triệu Lỗi nhìn thấy bóng tối đến gần thì sợ hãi run cầm cập, liên tục lùi lại, muốn chạy ra trường học, nhưng vừa quay đầu thì hắn phát hiện phía sau cũng có một mảnh bóng tối dày đặc lan tới gần.
Xung quanh đều bị bóng tối bao vây, căn bản không có chỗ trốn.
Giờ phút này Dương Gian không để ý bọn họ, hắn sốt ruột đổ mồ hôi mở ra tấm da dê, định tìm một vài tin mang tính mấu chốt từ trong này.
Trên tấm da dê, một hàng chữ to rõ ràng hiện ra trước mắt Dương Gian: Năm giờ sáng ngày hai mươi hai tháng sáu, Quỷ Vực lại xuất hiện ở trước mắt chúng ta, đúng vậy, con quỷ kia lại đến . . .
Năm giờ rưỡi sáng ngày hai mươi hai tháng sáu, tất cả chúng ta chết hết, không có một người sống sót.
. . . Ta là Dương Gian, khi ngươi đọc được câu này thì ta đã chết.
“Ngươi viết chết chúng ta? Vớ vẩn, nhất định có biện pháp rời khỏi nơi đây! Lúc trước ta bị bắt vào nhà vệ sinh thì ông già kia không theo vào, ta muốn biết nguyên nhân, nếu bây giờ ngươi không nói cho ta biết thì ta sẽ tìm một chỗ chôn ngươi luôn, cả đời đừng mong lại thấy ánh mặt trời."
Dương Gian nghiến răng nghiến lợi nói, mang theo mấy phần uy hiếp.
Tấm da dê trong tay hắn dường như nghe được câu nói này, chữ viết dần nhòe đi, cuối cùng tất cả chữ lại biến mất, tiếp đó hiện ra một hàng chữ:
“Chín giờ tối ngày hai mươi mốt tháng sáu, ta bị một con quỷ bắt vào nhà vệ sinh, ta không chết, đó là bởi vì trong nhà vệ sinh có một con quỷ càng thêm đáng sợ, nơi đó là một Quỷ Vực khác. Ta trông thấy một số thứ rất khủng bố, chẳng qua ngay lúc đó ta vẫn chưa ý thức được."
“Chín giờ ba mươi phút tối ngày hai mươi mốt tháng sáu, ta bị lạc đường trong nhà vệ sinh, nhưng ông già kia lại đến bên ngoài cửa nhà vệ sinh, ông ta gõ cửa, là đến tìm ta, nhưng ta không nghe thấy, có lẽ bởi vì nguyên nhân này mà ta trốn được một lần phải chết.”
Khi Dương Gian đọc câu này thì thầm rùng mình.
Chẳng lẽ lúc trước chính mình lạc đường trong nhà vệ sinh thì ông già kia đang ở bên ngoài gõ cửa?
Rất nhanh, trên tấm da dê lại hiện ra chữ viết.
“. . . sau khi trải qua sự kiện đó, ta suy đoán Quỷ Vực là mấu chốt sống sót lúc ấy, nếu ta có thể sử dụng Quỷ Vực thì không chừng sẽ có cơ hội sống sót, dù sao hiện tại ta cũng là . . . quỷ. Châu Chánh nói không sai, chỉ có quỷ mới đối phó được quỷ, có thể đi ra Quỷ Vực thì phải là một Quỷ Vực khác.”
“Năm giờ mười lăm phút sáng ngày hai mươi hai tháng sáu, ông già kia xuất hiện, ta định sử dụng Quỷ Vực, nhưng mà thất bại, sức mạnh của ta còn chưa đủ.”
“Năm giờ rưỡi sáng ngày hai mươi hai tháng sáu, tất cả chúng ta chết hết . . .”
Dương Gian xem dòng này thì con ngươi rút lại.
Tuy rằng kết cục vẫn là chết vào năm giờ rưỡi, nhưng hắn nhìn thấy vài phần hy vọng sống sót.
Quỷ Vực!!!
Đúng rồi, nơi ông già xuất hiện sẽ sinh ra Quỷ Vực, vậy thì hiện tại chính mình cũng là người ngự quỷ, tại sao chính mình không thể sử dụng Quỷ Vực chứ?
Nếu Châu Chánh có mặt ở đây, biết ý tưởng này của Dương Gian chắc chắn sẽ cảm thấy rất buồn cười, bởi vì không phải mỗi con quỷ đều sẽ có Quỷ Vực, quỷ có Quỷ Vực là rất hiếm thấy, nhưng song song đó cũng rất khủng bố.
"Nhất định phải thử một lần, ngoài ra không có biện pháp khác." Dương Gian siết chặt tấm da dê trong tay: “Nói cho ta, làm cách nào sử dụng Quỷ Vực?”
Trên tấm da dê rất nhanh tiếp tục nổi lên chữ viết.
“Dương Gian, ngươi đang nói chuyện với ai vậy? Ngươi nhìn đi, xung quanh đều trở nên không bình thường, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Trương Vĩ sợ phát khóc, hắn trông chờ Dương Gian cứu mạng, sợ nghe tin xấu từ miệng Dương Gian.
“Đừng ồn, ta đang nghĩ biện pháp, cho ta một chút thời gian." Ngữ khí của Dương Gian sốt ruột, liếc mắt nhìn thoáng qua.
Ông già vẫn đang đi hướng nơi này, khoảng cách chưa đầy 100 mét.
Bọn họ sốt ruột, bọn họ sợ, Dương Gian cũng nôn nóng, cũng sợ hãi.
Dù sao ai cũng không muốn chết.
Trên tấm da dê tiếp tục hiện chữ viết: Năm giờ hai mươi phút sáng ngày hai mươi hai tháng sáu, ta trải qua thất bại lần đầu, cho rằng nguyên nhân là vì con quỷ trong thân thể mình thức tỉnh chưa đủ nhiều, nếu như có thể mở thêm vài con mắt thì có lẽ sẽ hữu dụng.
Số lượng con mắt?
Dương Gian không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ còn mười mấy phút là đến năm giờ rưỡi, hắn không muốn bị tấm da dê viết trúng thành sự thật, sẽ chết ở đây.
Da thịt trên cánh tay hắn lập tức rách ra, năm con mắt màu đỏ máu cùng mở ra.
Trên mỗi con mắt đều tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt.
Chữ viết hiện trên tấm da dê:
“Năm giờ hai mươi hai phút, ta quyết định tăng thêm số lượng con mắt.”
"Phương pháp, ta muốn phương pháp!”
Dương Gian khẽ rít với tấm da dê:
“Ta mà chết thì ngươi cũng sẽ bị rơi rớt, lúc trước ngươi không muốn bị ta vứt đi, nếu ta chết thì ngươi cảm thấy sẽ có cơ may được những người khác nhặt sao?”
Chữ viết trên giấy da dê lại nhòe đi, cuối cùng nổi lên dòng chữ mới: Năm giờ hai mươi bốn phút, trải qua thử nghiệm, ta moi một con mắt trên cánh tay ăn vào, thành công tăng thêm một con mắt, có được sáu con mắt thế là ta thành công sử dụng ra Quỷ Vực của riêng ta . . . Ta càng lúc càng giống như một con quỷ.
Năm giờ rưỡi, ta không mở ra Quỷ Vực, tất cả chúng ta chết hết . . .
Ăn một con mắt?
Dương Gian nhìn năm con mắt màu đỏ máu kỳ dị trên cánh tay, ngây người tại chỗ.
Nhưng nhìn thấy câu cuối cùng kia, năm giờ rưỡi tất cả chúng ta chết hết, Dương Gian biết chính mình không có cơ hội lựa chọn.
Giờ phút này, bóng tối bao phủ lại đây, xung quanh nhanh chóng tối xuống, ông già kia cách nhóm người chưa đầy 20 mét.
Két!
Khoảnh khắc bị bóng tối bao phủ, cửa lớn phòng bảo vệ gần đó chậm rãi mở ra, một bàn tay trắng bệch vươn ra.
Bên ngoài hàng rào bảo vệ sau lưng, một bóng người mơ hồ từ đường cái bị bóng tối bao trùm đang chậm rãi tới gần.
Gần đó, vài luồng ánh sáng mỏng manh từ đèn điện thoại xuyên qua bóng tối chiếu tới, giống như học sinh lúc trước đi lạc đang cầm di động từng bước một tới gần.
Dương Gian, Trương Vĩ, Triệu Lỗi, Vương San San, Miêu Tiểu Thiện, Tiền Vạn Hào . . . cả nhóm bị quỷ bao vây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận