Khủng Bố Sống Lại
Chương 45: Lạnh lẽo dành tặng cho ngươi (1)
Ông chủ cửa hàng điện thoại di động bị ánh mắt lạnh lẽo gần như là quỷ dị này của Dương Gian dọa cho sợ hãi.
Có điều cho dù trong lòng đã rén lắm rồi nhưng hắn ta ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hùng hổ, rất nhanh lại đẩy Dương Gian ra, lớn tiếng nói: “Làm sao nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh người? Có tin ta gọi điện thoại báo cảnh sát ngay bây giờ không, ta thấy thằng nhóc nhà ngươi chính là một tên trộm, muốn tẩu tán tang vật chỗ ta không được lại còn muốn đánh người, không muốn gặp phiền phức thì nhanh chóng mang theo cái đống rác rưởi của ngươi xéo khỏi đây, nếu không ta sẽ bắt ngươi lại cho ngươi đi bóc lịch, lại thật sự cho rằng ta sợ ngươi đấy à.”
“Mọi người đến đây mà xem này, ở đâu có một tên nhóc con đến chỗ ta bán đồ ăn cắp, mau báo cảnh sát đến bắt hắn đi.”
Không những lừa điện thoại của Dương Gian, mà còn bị cắn ngược lại một phát.
Bên cạnh có người nghe được tiếng hô hoán của ông chủ không nhịn được cũng vội vàng nhìn sang bên này xem thử.
Dương Gian lần này coi như hiểu rõ tên gian thương này rốt cuộc ác độc đến mức nào.
“Ông chủ, nếu như là bản thân ngươi muốn chết vậy thì đừng trách ta ác độc, ngươi thích điện thoại lắm đúng không, vậy thì ta cũng không ngại mà tặng ngươi một cái điện thoại nhá.”
Khóe miệng Dương Gian lộ ra một nụ cười lạnh giá.
Hắn cũng không nhiều lời, cầm một cái điện thoại lên nhắm thẳng đầu tên gian thương này đập một phát, ánh sáng đỏ nhàn nhạt tỏa ra từ trong tay Dương Gian, một con mắt trên mu bàn tay lúc này đã mở ra.
“Bốp bốp!”
Dương Gian vỗ vỗ vào trán tên gian thương này, nhưng lúc Dương Gian rút tay lại, cái điện thoại di động trước đó vẫn trong tay hắn giờ lại biến mất không thấy đâu.
“Ngươi lại dám đánh người cơ à? Ta sẽ báo cảnh sát ngay bây giờ, ngươi cứ đợi đó, đứng yên đó, có giỏi thì đừng chạy.” Tên gian thương lập tức nổi điên lên, cầm điện thoại lên định báo cảnh sát.
Nhưng hắn rốt cuộc vẫn là có tật giật mình, bấm vào điện thoại nhưng lại không dám gọi đi thật.
Nếu như cảnh sát trích xuất camera phát hiện hắn treo đầu dê bán thịt chó, tráo hàng giả lấy hàng thật, vậy thì ngồi tù bóc lịch sẽ không phải thằng nhóc bán điện thoại này mà chính là bản thân hắn mất.
Dương Gian nói: “Ngươi muốn báo cảnh sát thì cứ việc, vừa hay ta cũng cần gọi một cuộc điện thoại.”
Nói rồi, Dương Gian cầm điện thoại lên bấm gọi cho một số.
Rất nhanh sau đó, điện thoại đã được kết nối.
“Bóng đêm lạnh lẽo càng khiến nỗi nhớ nhung đong đầy thành sông…”
Đột nhiên, một tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, vang vọng bên trong cửa hàng nhỏ.
Mà vị trí của tiếng nhạc chuông điện thoại này vang lên, không phải bên cạnh Dương Gian, cũng không nằm trên tủ quầy, mà lại là trong đầu… Tên gian thương đó.
“Ááá!”
Tên gian thương này lúc này kêu thảm lên một tiếng, đau đớn ngã vật xuống đất, toàn thân từ trên xuống dưới co giật loạn xạ, từ trong mũi, miệng, hốc mắt đều chảy đầy máu tươi.
Ngay lúc này ông chủ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung ra rồi.
Dương Gian rất nhanh sau đó đã ngắt cuộc gọi, sau đó cầm cây bút lên viết một số tài khoản ngay bên cạnh: “Cái điện thoại đó theo như ta tính giá trị cũng phải đến mười ngàn, mười phút sau ngươi chuyển mười ngàn vào tài khoản này cho ta, nếu ta không nhận được tiền thì tiếng nhạc chuông điện thoại trong đầu ngươi vẫn sẽ kêu, ngoài ra số điện thoại của ta ở đây, lúc nào muốn lấy cái điện thoại đó ra khỏi đầu thì gọi đến thông báo cho ta một tiếng.”
Nói xong, Dương Gian cầm hết mấy cái điện thoại khác đi, lại đeo ba lô rời khỏi cửa hàng sửa chữa điện thoại này.
Lại dám lừa ta à?
Ta sẽ khiến cho tên gian thương nhà ngươi đau đớn không thiết sống nữa.
Sau khi Dương Gian rời đi được một lúc, ông chủ đang nằm vật ra đất co giật, mắt mũi chảy đầy máu đó mới bò dậy với bộ mặt hoảng hốt.
Ông chủ lại sờ sờ cái đầu của mình.
Ông ta cảm thấy trong đầu hình như có thêm cái gì đó, giống như có một vật thể kỳ lạ mà người ta cố tình nhét vào, đầu ông ta rất đau, rất khó chịu, ông ta rất muốn bổ đôi cái đầu mình để lôi cái vật đó ra…
Ông chủ ngẩng đầu lên nhìn quanh quất bên ngoài cửa hàng, nhưng đã không thể tìm thấy thằng nhóc đeo ba lô bán điện thoại cũ trước đó nữa.
Trên tủ quầy vẫn còn để lại một tờ giấy, là một số điện thoại và một tài khoản ngân hàng.
Mười ngàn đồng á?
Trong mười phút phải chuyển mười ngàn đồng cho người này, nếu không tiếng nhạc chuông điện thoại trong đầu vừa nãy sẽ vẫn reo lên.
Ông chủ thật sự không muốn lại trải qua cái loại cảm giác đau đớn kịch liệt giống như đầu sắp nứt ra vậy, ông ta vội vàng cầm điện thoại lên chuyển mười ngàn đồng vào số tài khoản mà người đó đã để lại.
Nhưng chính lúc ông chủ sắp bấm xác nhận thì lại do dự một chút.
Ngộ nhỡ tên đó lừa mình thì sao?
Đúng vậy, vừa nãy chỉ là trùng hợp, là bất ngờ mà thôi.
Nếu đã như vậy, vậy chuyển mười ngàn cho hắn hôm nay chẳng khác nào buôn bán lỗ vốn rồi?
Có điều cho dù trong lòng đã rén lắm rồi nhưng hắn ta ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hùng hổ, rất nhanh lại đẩy Dương Gian ra, lớn tiếng nói: “Làm sao nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh người? Có tin ta gọi điện thoại báo cảnh sát ngay bây giờ không, ta thấy thằng nhóc nhà ngươi chính là một tên trộm, muốn tẩu tán tang vật chỗ ta không được lại còn muốn đánh người, không muốn gặp phiền phức thì nhanh chóng mang theo cái đống rác rưởi của ngươi xéo khỏi đây, nếu không ta sẽ bắt ngươi lại cho ngươi đi bóc lịch, lại thật sự cho rằng ta sợ ngươi đấy à.”
“Mọi người đến đây mà xem này, ở đâu có một tên nhóc con đến chỗ ta bán đồ ăn cắp, mau báo cảnh sát đến bắt hắn đi.”
Không những lừa điện thoại của Dương Gian, mà còn bị cắn ngược lại một phát.
Bên cạnh có người nghe được tiếng hô hoán của ông chủ không nhịn được cũng vội vàng nhìn sang bên này xem thử.
Dương Gian lần này coi như hiểu rõ tên gian thương này rốt cuộc ác độc đến mức nào.
“Ông chủ, nếu như là bản thân ngươi muốn chết vậy thì đừng trách ta ác độc, ngươi thích điện thoại lắm đúng không, vậy thì ta cũng không ngại mà tặng ngươi một cái điện thoại nhá.”
Khóe miệng Dương Gian lộ ra một nụ cười lạnh giá.
Hắn cũng không nhiều lời, cầm một cái điện thoại lên nhắm thẳng đầu tên gian thương này đập một phát, ánh sáng đỏ nhàn nhạt tỏa ra từ trong tay Dương Gian, một con mắt trên mu bàn tay lúc này đã mở ra.
“Bốp bốp!”
Dương Gian vỗ vỗ vào trán tên gian thương này, nhưng lúc Dương Gian rút tay lại, cái điện thoại di động trước đó vẫn trong tay hắn giờ lại biến mất không thấy đâu.
“Ngươi lại dám đánh người cơ à? Ta sẽ báo cảnh sát ngay bây giờ, ngươi cứ đợi đó, đứng yên đó, có giỏi thì đừng chạy.” Tên gian thương lập tức nổi điên lên, cầm điện thoại lên định báo cảnh sát.
Nhưng hắn rốt cuộc vẫn là có tật giật mình, bấm vào điện thoại nhưng lại không dám gọi đi thật.
Nếu như cảnh sát trích xuất camera phát hiện hắn treo đầu dê bán thịt chó, tráo hàng giả lấy hàng thật, vậy thì ngồi tù bóc lịch sẽ không phải thằng nhóc bán điện thoại này mà chính là bản thân hắn mất.
Dương Gian nói: “Ngươi muốn báo cảnh sát thì cứ việc, vừa hay ta cũng cần gọi một cuộc điện thoại.”
Nói rồi, Dương Gian cầm điện thoại lên bấm gọi cho một số.
Rất nhanh sau đó, điện thoại đã được kết nối.
“Bóng đêm lạnh lẽo càng khiến nỗi nhớ nhung đong đầy thành sông…”
Đột nhiên, một tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, vang vọng bên trong cửa hàng nhỏ.
Mà vị trí của tiếng nhạc chuông điện thoại này vang lên, không phải bên cạnh Dương Gian, cũng không nằm trên tủ quầy, mà lại là trong đầu… Tên gian thương đó.
“Ááá!”
Tên gian thương này lúc này kêu thảm lên một tiếng, đau đớn ngã vật xuống đất, toàn thân từ trên xuống dưới co giật loạn xạ, từ trong mũi, miệng, hốc mắt đều chảy đầy máu tươi.
Ngay lúc này ông chủ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung ra rồi.
Dương Gian rất nhanh sau đó đã ngắt cuộc gọi, sau đó cầm cây bút lên viết một số tài khoản ngay bên cạnh: “Cái điện thoại đó theo như ta tính giá trị cũng phải đến mười ngàn, mười phút sau ngươi chuyển mười ngàn vào tài khoản này cho ta, nếu ta không nhận được tiền thì tiếng nhạc chuông điện thoại trong đầu ngươi vẫn sẽ kêu, ngoài ra số điện thoại của ta ở đây, lúc nào muốn lấy cái điện thoại đó ra khỏi đầu thì gọi đến thông báo cho ta một tiếng.”
Nói xong, Dương Gian cầm hết mấy cái điện thoại khác đi, lại đeo ba lô rời khỏi cửa hàng sửa chữa điện thoại này.
Lại dám lừa ta à?
Ta sẽ khiến cho tên gian thương nhà ngươi đau đớn không thiết sống nữa.
Sau khi Dương Gian rời đi được một lúc, ông chủ đang nằm vật ra đất co giật, mắt mũi chảy đầy máu đó mới bò dậy với bộ mặt hoảng hốt.
Ông chủ lại sờ sờ cái đầu của mình.
Ông ta cảm thấy trong đầu hình như có thêm cái gì đó, giống như có một vật thể kỳ lạ mà người ta cố tình nhét vào, đầu ông ta rất đau, rất khó chịu, ông ta rất muốn bổ đôi cái đầu mình để lôi cái vật đó ra…
Ông chủ ngẩng đầu lên nhìn quanh quất bên ngoài cửa hàng, nhưng đã không thể tìm thấy thằng nhóc đeo ba lô bán điện thoại cũ trước đó nữa.
Trên tủ quầy vẫn còn để lại một tờ giấy, là một số điện thoại và một tài khoản ngân hàng.
Mười ngàn đồng á?
Trong mười phút phải chuyển mười ngàn đồng cho người này, nếu không tiếng nhạc chuông điện thoại trong đầu vừa nãy sẽ vẫn reo lên.
Ông chủ thật sự không muốn lại trải qua cái loại cảm giác đau đớn kịch liệt giống như đầu sắp nứt ra vậy, ông ta vội vàng cầm điện thoại lên chuyển mười ngàn đồng vào số tài khoản mà người đó đã để lại.
Nhưng chính lúc ông chủ sắp bấm xác nhận thì lại do dự một chút.
Ngộ nhỡ tên đó lừa mình thì sao?
Đúng vậy, vừa nãy chỉ là trùng hợp, là bất ngờ mà thôi.
Nếu đã như vậy, vậy chuyển mười ngàn cho hắn hôm nay chẳng khác nào buôn bán lỗ vốn rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận