Khi Bác Sĩ Mở Hack

Chương 437: Kinh Hỉ



Chương 437: Kinh Hỉ

 


Nhiều thêm một người bạn là nhiều thêm một con đường

Trần Thương không phải một đứa bé, sống trong xã hội này cũng không phải là đơn giản như vậy, người với người kết giao cũng là như thế.

Trần Thương có lòng kết giao, mà trong lòng Vương Chí lại càng vui vẻ, dưới “Tình đầu ý hợp”, quan hệ của hai người tự nhiên là nước chảy thành sông.

Sau thời gian một bữa cơm, hai người nâng ly cạn chén, xưng huynh gọi đệ.

Về đến nhà, tâm trạng Trần Thương có chút bành trướng, chỉ một đêm đã giải quyết xong xuôi vấn đề phòng ở, rửa mặt một phen rồi nằm ở trên giường, chuẩn bị cho Tần Duyệt một kinh hỉ, đợi cuối tuần, mang cô đến dạo chơi, thuận tiện thiết kế một hình ảnh tương, chuẩn bị tốt việc thiết kế trang trí cùng đồ dùng nội thất.

Trần Thương cũng biết, trang trí nhà vô cùng tốn kém, vì lẽ đó, lần này, Trịnh Quốc Đàm thật sự đã cho Trần Thương ưu đãi rất lớn.

Nghĩ đến bộ dáng vui vẻ của Tần Duyệt sau khi nhìn thấy phòng ở, Trần Thương cảm thấy trong lòng đắc ý, cảm giác mọi thứ đều đáng giá

Trần Thương cầm lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho Tần Duyệt:

- Buổi chiều hôm nay, anh đã làm một chuyện cực lớn

Tần Duyệt vừa vặn cầm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Trần Thương gửi tới, lập tức bị dọa đến khẽ run rẩy

Cái tên Trần Thương này... Cũng quá không biết xấu hổ rồi

Đại thẩm... Cô... Thật là đáng sợ?

Nhìn kỹ, phát hiện Trần Thương gửi tin là: một kiện đại thẩm, nhịn không được cười phun ra, cái này, đánh chữ sai cũng quá có hồn.

(DG: “Một kiện đại thẩm” đọc lái sẽ là “một chuyện đại sự”)

Nghĩ tới đây, Tần Duyệt yên lặng trả lời một câu:

- Chia tay đi! Em không muốn làm người thứ ba.

Tiếp đó lại tăng thêm câu:

- Anh bắt em cõng loại công việc táng tận lương tâm này, giờ còn tới nói cho em? Anh muốn để em phát biểu bình luận kiểu gì?

Trần Thương sững sờ, lập tức mộng bức

Chờ đợi khích lệ ở nơi đó?

Hiếu kỳ ở nơi đó?

Tại sao phải chia tay?

Cái gì mà kẻ thứ ba

Trần Thương quay đầu nhìn kỹ câu nói anh ta mới vừa gửi đi, lập tức trợn tròn mắt

Dở khóc dở cười

“Hôm nay, anh đã làm một kiện đại thẩm!”

Con mẹ nó, lỗi chính tả cũng thật đáng sợ.

Nhưng mà, Tần Duyệt khẳng định đã phát hiện.

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được gửi một cái sticker chảy mồ hôi:

- Đánh chữ sai. Là chuyện lớn...

Tần Duyệt gửi lại một sticker một đứa bé đầu đội một cái mũ xanh mơn mởn.

(DG: Sticker: nhãn dán)

Trần Thương không nhịn được cười, nha đầu này, quá biết đùa

Tuyệt đối là ba ngày không trêu chọc anh ta là không được

Trần Thương cười hắc hắc:

- Chủ nhật này anh cho em niềm vui bất ngờ.

Tần Duyệt:

- Đại thẩm mang thai? Nhanh như vậy à? Đã có con rồi?

Trên đầu Trần Thương, tất cả đều là hắc tuyến, lập tức hận không thể cầm lấy điện thoại ném thẳng mặt Tần Hiếu Uyên, còn có thể vui sướng tán gẫu hay không.

Dù sao, không dạy con gái là lỗi của cha

----

Mà lúc này, Tần Hiếu Uyên nhìn con gái bảo bối ngồi trên ghế sa-lon chơi điện thoại, đột nhiên cảm thấy được có chút không thích ứng.

- Hôm nay sao con không đi tản bộ?

Lão Tần nghi ngờ hỏi.

Tần Duyệt sững sờ:

- Nha! Hôm nay con nghỉ ngơi.

Lão Tần có chút chần chờ, hôm nay Trần Thương cũng không trực ban, Tần Duyệt cũng không trực ban, không có chuyện lớn gì, vì sao không tản bộ?

Chẳng lẽ cãi nhau?

Bởi vì cái gì?

Phòng ở à?

Nghĩ tới đây, lão Tần bỗng nhiên biến sắc, đứa con rể này... Mặc dù ngoài miệng nói không tốt lắm, nhưng mà.. Tỉ mỉ nghĩ lại kỳ thật tốt vô cùng, tối thiểu ông vẫn tương đối hài lòng.

Tần Duyệt và Trần Thương cũng có thể xem như trai tài gái sắc, Duyệt Duyệt thật vất vả mới tìm được một người vừa mắt, phải thành đôi.

Không thể để cho bọn nhỏ bởi vì việc phòng ở mà tình cảm ràng buộc không phát triển.

Hơn nữa, Tần Hiếu Uyên cảm thấy tiểu Trần rất tốt, đặc biệt là tiền đồ phát triển.

Nhưng mà dù sao cũng là đứa bé từ trong thôn ra, cũng không dễ dàng, cần phát triển thật tốt, không được bởi vì vấn đề phòng ở mà làm chậm trễ tương lai.

Lão Tần càng nghĩ càng nặng nề, càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy không bỏ xuống được.

Nhìn thấy con gái ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại, lão Tần sà vào gần:

- Duyệt Duyệt, lần trước con nói vấn đề muốn mua phòng ở... Ba ba hiện tại cảm thấy rất thích hợp

Tần Hiếu Uyên vẻ mặt thành thật nói.

Ký Như Vân bị lão Tần đột nhiên nói một câu làm cho sửng sốt.

Mà Tần Duyệt cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

- Ba! Ba thật sự cảm thấy phù hợp?

Tần Duyệt một mặt kinh hỉ.

Không nghĩ tới cha cô lại thật sự sẽ đáp ứng

Dù sao đây cũng không phải là số tiền nhỏ.

Nhưng mà... Cô nghĩ sẽ lén lút mua phòng, tuyệt đối mang đến cho Trần Thương một kinh hỉ

Tần Hiếu Uyên nhẹ gật đầu:

- Ừm, hiện tại ba cảm thấy chúng ta cũng nên mua bộ phòng ở, dù sao tiền đặt ở ngân hàng càng ngày càng tệ, còn không bằng mua phòng ở để bảo quản lâu dài.

- Ngay từ đầu, ba và mẹ con cho là sau khi con tốt nghiệp sẽ muốn đi phát triển ở Bắc Thượng Quảng, nghĩ đến lúc đó, cùng con một bộ phòng ở tại một thành thị gần đó, cho con tiện cơm nước.

- Hiện tại con định cư ở An Dương, ba mẹ cũng cảm thấy hẳn là nên mua phòng ở

Lời này mới nói ra, Tần Duyệt bị lão Tần làm cho cái mũi chua chua.

Nhịn không được ôm lão Tần công, thút thít thì thầm nói:

- Ba, người thật tốt

Lão Tần nhịn không được trong lòng ấm áp, lại càng quyết định muốn mua bộ phòng này.

Hơn nữa, lão Tần cảm thấy, nếu Trần Thương cùng Tần Duyệt thật sự kết hôn, ông mua phòng ở cho hai đứa tuyệt không thua thiệt

Vì sao nói như vậy?

Tần Duyệt gả cho Trần Thương, nhưng hai người đều làm việc tại thành phố An Dương, thời gian ở cùng người nhà khẳng định nhiều hơn so với ở cùng bố mẹ Trần Thương.

Ông cùng với vợ sau này già rồi, cũng không thể ít gây phiền phức cho Trần Thương.

Còn có... Ông chỉ có một cái cô con gái như vậy, về sau tiền ông kiếm được còn để cho ai? Chính mình có thể tiêu? Không phải đều là để cho gia đình Trần Thương à?

Nghĩ thoáng một chút, nhìn lâu dài một chút, ông lưu lại tiền, phòng ở làm gì đâu?

Còn không bằng lấy tiền để cho hai đứa cao hứng một chút, sau này có thể rơi cái tốt cũng không tệ rồi.

Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên cảm thấy hẳn là nên làm công tác tư tưởng cho vợ một chút.

Như thường lệ, ngày thứ hai đi làm, Trần Thương và Tần Duyệt đều mang tâm sự riêng, luôn muốn cho đối phương một kinh hỉ.

Khi giao ban, hai bên ánh mắt nhìn nhau đều là thần thần bí bí cất giấu nụ cười.

Con người chính là như vậy, khi yêu đương, luôn luôn giấu không được bí mật.

Có tin tức tốt gì hai bên đều muốn cùng nhau chia sẻ.

Tình cảm của Trần Thương và Tần Duyệt còn chưa có công khai trong phòng làm việc.

Hơn nữa, Trần Thương thậm chí còn cảm thấy, loại cảm giác “Trộm tình” này, đặc biệt kích thích

Chỉ là... Lão Trần bên cạnh Trần Thương, ánh mắt nhìn Trần Thương cùng Tần Duyệt là lạ, vô cùng tò mò.

Phải biết, lão Trần đã ở bên Trần Thương gần ba năm, giống như mang theo một đồ đệ, đối với Trần Thương còn không hiểu rõ à?



Bạn cần đăng nhập để bình luận