Khi Bác Sĩ Mở Hack

Chương 1384: Thật Xin Lỗi, Tôi Không Muốn Tham Gia



Chương 1384: Thật Xin Lỗi, Tôi Không Muốn Tham Gia

 


Tào Ngu đối nhân xử thế tương đối cương chính.

Tính cách của Tào Ngu cũng rất thẳng thắn, có sao nói vậy, không nể nan ai.

Nếu như Trần Thương sai, anh tuyệt đối sẽ không thiên vị Trần Thương.

Ngay trước mặt lão Đàm, anh cũng có thể trực tiếp mắng Đàm Chính Dương là vô năng

Chuyện này, nhất mã quy nhất mã.

Tào Ngu cười giễu một tiếng:

- Vòng học thuật là lục đục với nhau à?

- Tôi vẫn cho rằng học thuật là thứ sạch sẽ nhất, cũng bởi vì có những người như cậu tồn tại đã làm cho nó trở nên dơ bẩn không chịu nổi

- Cậu cho rằng tôi không biết những năm này cậu làm gì à?

- Mấy năm qua, cậu cảm thấy Trần Thương không có căn cơ gì đúng không? Chỉ là một người trong thôn đi ra ngoài thôi đúng không?

Nói đến đây, Tào Ngu cười giễu một tiếng:

- Tôi cho cậu biết, từ hôm nay trở đi, Tào Ngu tôi sẽ là chỗ dựa của Trần Thương, đụng tới Trần Thương cũng như là đụng tới tôi

Tào Ngu thật sự là tức điên

Một chút chuyện nhỏ đã đưa tới nhiều chuyện như vậy, điều này làm cho anh sao có thể không tức giận?

- Tôi nói chuyện khó nghe phải không? Cậu cảm thấy nghe không xuôi tai đúng không?

- Nếu cậu thật sự là có bản lĩnh thì cậu hãy cầm giải thưởng về đây cho tôi

Đàm Chính Dương thật không ngờ chuyện này lại dẫn tới chấn động lớn như thế

Đàm Chính Dương cũng không ngờ Trần Thương sẽ trực tiếp cho mấy hạng mục đầu đề trọng điểm quốc gia đình công

Dùng cái này để uy hiếp Bộ Khoa học và Công nghệ cùng Vệ Kiện ủy

Thế này cũng làm ẩu quá rồi?

Đương nhiên Đàm Chính Cương không biết rằng có một đám người cam tâm làm như thế cho Trần Thương

Tào Ngu nhìn ra tâm tư trong lòng của Đàm Chính Dương, bất đắc dĩ vạch trần nói:

- Có phải cậu cảm thấy là chuyện lần này là Trần Thương dùng để áp chế cậu đúng không?

Đàm Chính Dương không nói gì.

Tào Ngu bất đắc dĩ nói câu:

- Thật sự là cậu đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử

- Chuyện lần này, Trần Thương không hề có một chút quan hệ hay biết gì về vấn đề lần này

- Tất cả đều là do những người đi theo Trần Thương cùng nhau nghiên cứu đầu đề này tự nguyện, không liên quan đến Trần Thương

- Cậu thật sự quá ngu ngốc, cậu nghĩ là chọc Trần Thương là chỉ mình Trần Thương hay sao, trong học thuật nghiên cứu có mấy trăm người làm việc, trong đó không thiếu viện sĩ nguyện ý làm cho Trần Thương.

Đàm Chính Dương tin không?

Cậu ta tin mới là quỷ.

Ở trong mắt cậu ta, người trong thiên hạ này, ai không ích kỷ?

Cậu ta tin thế giới này sẽ có người bởi vì Trần Thương mà đắc tội Vệ Kiện ủy và Bộ Khoa học và Công nghệ các bộ à?

- Cậu mau ra ngoài đi.

Tiêu Nhuận Phương một mặt ghét bỏ nhìn Đàm Chính Dương một cái, không muốn nói thêm một câu nào với cậu ta.

Đợi Đàm Chính Dương rời đi, Tiêu Nhuận Phương thở dài, nói với thư ký:

- Hãy giúp tôi gọi điện thoại cho bên bản quyền.

Tào Ngu vội vàng ngăn lại:

- Chủ nhiệm Tiêu, chờ một chút.

Tiêu Nhuận Phương sững sờ:

- Có chuyện gì?

Tào Ngu nghiêm túc nói:

- Đây không phải một người sai.

- Đàm Chính Dương sai, thế nếu bây giờ anh trực tiếp gọi đến bộ phận độc quyền xin độc quyền cho Trần Thương, chuyện này sẽ làm cho người phía dưới suy nghĩ thế nào?

- Gây sự sẽ có đường ăn?

- Lần này Trần Thương cũng hơi quá đáng, chuyện lớn như vậy, Trần Thương sẽ bỏ mặc, không quan tâm, không hỏi những chuyện xảy ra à?

Tiêu Nhuận Phương thừa nhận, chính mình xuất thân nghiên cứu khoa học, cho nên trong suy nghĩ có rất nhiều ý nghĩ khác với Tào Ngu.

Nhưng Tào Ngu nói vậy cũng có đạo lý.

- Vậy chuyện độc quyền kia?

Tào Ngu trực tiếp nói:

- Chờ liên hệ được với Trần Thương, tôi sẽ đích thân đi gặp cậu ấy, nói với cậu ấy vài câu, sau đó mới cho qua.

- Người trẻ tuổi, tính dẻo quá mạnh, còn có thiên phú tốt như vậy, nếu không nói sẽ rất dễ xảy ra vấn đề.

Năm nay Tào Ngu đã 63 tuổi, đã làm trong Bộ Khoa học và Công nghệ cả một đời người, trong đó chuyện lớn hay chuyện nhỏ cũng biết hết sức rõ ràng.

Nhưng.

Điện thoại của Trần Thương vẫn chậm chạp không kết nối được.

Điều này làm cho trong lòng Tào Ngu cũng tức giận run rẩy.

- Trần Thương kia, thật sự cho là có năng lực thì có thể muốn làm gì thì làm à?

Tào Ngu đặt điện thoại xuống, tức giận nói, đây là một trong những lần hiếm thấy mà anh không liên lạc được với người khác

...

...

Ngay lúc này, có một cuộc điện thoại gọi đến điện thoại cá nhân của Tiêu Nhuận Phương.

Tiêu Nhuận Phương nhìn thấy điện thoại thì lập tức sửng sốt.

- Chào lão bộ trưởng

Tiêu Nhuận Phương không ngờ Bộ trưởng Bộ vệ sinh lại gọi điện thoại tới cho mình.

- Chủ nhiệm Tiêu, mọi người rất tốt

Năm nay, lão bộ trưởng đã hơn bảy mươi tuổi, vui vẻ cười nói với Tiêu Nhuận Phương:

- Năm nay các tiểu Vương quốc Ả rập Thống nhất cử hành hội chợ, cuối cùng chúng ta cũng cũng cầm một lần thưởng

Tiêu Nhuận Phương một mặt mờ mịt:

- Chuyện gì vậy? Lão bộ trưởng, ý của ngài là?

Lão bộ trưởng cười tủm tỉm nói:

- Được rồi, cậu còn định giấu cả tôi nữa à?

- Ngày hôm nay tôi đã thấy được trên The Lancet! Thật sự không tệ! Rất không tệ! Quốc gia chúng ta có một thiên tài như vậy, mọi người cần phải bồi dưỡng thật tốt, bảo vệ thật tốt, tạo cho người đó chỗ dựa vững chắc

Lời nói của bộ trưởng đã làm cho Tiêu Nhuận Phương một mặt mê mang, không biết làm sao, ngay cả Tào Ngu cũng hơi ngây người.

- Lão bộ trưởng, ngài nói rõ một chút, hiện tại tôi thật sự không biết tình huống như thế nào, các tiểu Vương quốc Ả rập Thống Nhất tổ chức hội chợ chữa bệnh thì tôi biết, nhưng... Sản phẩm của chúng ta... Rất khó giành được giải thưởng

Đúng vậy, Tiêu Nhuận Phương còn là tâm lý nắm chắc.

Lão bộ trưởng nghe xong, lập tức sửng sốt một chút:

- Cậu quá khiêm tốn, Trần Thương người ta nghiên cứu ra “tài liệu giá đỡ vòi voi nhà họ Trần” chắc chắn sẽ giành được giải thưởng, cậu yên tâm đi

- 《 The Lancet 》 cũng đã đặt Trần Thương ở trang bìa, được xưng là một người có sức ảnh hưởng đến vận mệnh của người bệnh Marfan

- Trần Thương, quả thật chính là thiên tài

- Ông trời thật đã tặng cho người Trung Quốc chúng ta một món quà lớn

Cúp điện thoại, sau đó Tiêu Nhuận Phương và Tào Ngu hơi mê mang.

Tiêu Nhuận Phương vội vàng nói với thư ký:

- Đặt trước giúp tôi một kỳ 《 The Lancet 》 mới nhất.

Không bao lâu, thư ký cầm notebook đi đến.

Khi hai người họ nhìn thấy trang bìa của 《 The Lancet 》là khuôn mặt của Trần Thương thì lập tức rung động không thôi

Có thế đây chính là người Trung Quốc đầu tiên leo lên trang bìa của 《 The Lancet 》 đúng không?

Quá lợi hại

Mà bìa viết:

- Một người thay đổi vận mệnh của người bệnh Marfan

Hai người tò mò, vội vàng mở luận văn ra xem kỹ.

Thật lâu

Họ chậm chạp không nói lời nào.

Qua thật lâu.

Cuối cùng xem hết.

Sau khi xem xong, hai người đều im lặng.

- Chính là độc quyền này à?

Tào Ngu bất đắc dĩ nuốt ngụm nước miếng, chỉ vào giá đỡ vòi voi nhà họ Trần hỏi.

Tiêu Nhuận Phương gật đầu:

- Đúng thế.

- Trần Thương này thật sự quá lợi hại

Tiêu Nhuận Phương nhìn Tào Ngu:

- Nếu có thể cầm thứ này đi các tiểu Vương quốc Ả rập Thống nhất, đây quả thật là có cơ hội giành giải thưởng

- Mà bây giờ 《 The Lancet 》còn đẩy như thế, khả năng lấy được giải thưởng quá lớn, The Lancet thật sự là có thể ảnh hưởng đến tư duy của rất nhiều người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận