Khi Bác Sĩ Mở Hack

Chương 1730: Tôi Muốn Thử Lại, Thất Bại Thì Thất Bại, Có Chết Tôi Cũng Không Sợ



Chương 1730: Tôi Muốn Thử Lại, Thất Bại Thì Thất Bại, Có Chết Tôi Cũng Không Sợ

 


Nguyên nhân phát bệnh tìm không thấy, y học hiện đại chỉ có thể trị liệu đúng bệnh

Cái gì là trị liệu đúng bệnh?

Chính là phát sốt liền hạ nhiệt độ, đau đớn liền giảm đau.

Phẫu thuật thực chất là một liều thuốc trực giác, chỉ khi ruột thừa bị viêm và ruột thừa vô dụng thì mới có thể cắt bỏ được

Nhưng không thể loại bỏ hết những tổn thương trong não, phải không?

Đây căn bản không thực tế

Mà trước mắt Trần Thương nắm giữ kỹ thuật các mặt định hướng liệu pháp trị liệu Parkinson.

Kỹ thuật các mặt định hướng này là bản thăng cấp: Hướng dẫn Kỹ thuật định hướng vi điện cực

Sử dụng vi điện cực để ghi lại và phân tích các đặc điểm phóng điện của tế bào. Chức năng của nơ-ron có thể được định vị chính xác để loại bỏ chứng run và cứng cơ, đồng thời cải thiện độ an toàn phẫu thuật.

Vì vậy, anh cảm thấy là rất đáng giá nên thử một lần

Nhưng, xác suất thành công thì người nào cũng không thể cam đoan thành công được bao nhiêu trăm phần trăm

Có lẽ loại phẫu thuật này không tồn tại trăm phần trăm xác suất thành công nào cả.

Trần Thương đã trải qua hàng ngàn hàng vạn cuộc phẫu thuật, chắc chắn cũng sẽ có khả năng thất bại, chủ yếu là di chứng, ví dụ như tay chân bại liệt, kiểm soát rung không kéo dài, thậm chí sẽ khiến bệnh tình nặng thêm.

Vì lẽ đó, Trần Thương cũng nắm rõ.

Một cuộc phẫu thuật cấp độ hoàn mỹ như thế thì bản thân liền có hạn chế.

Thế nhưng, anh nhìn cuộc sống hiện tại của Chu Hoành Quang sống không bằng chết, anh cười cười:

- Đi thôi, chuyển sang nơi khác uống rượu.

Chu Hoành Quang sững sờ:

- Vì sao?

Trần Thương nhịn không được nói:

- Khả năng bây giờ có thời gian uống, tương lai ông lại không thể uống rượu

- Hôm nay, tôi mời khách, tùy tiện uống

Đang lúc nói chuyện, Trần Thương kêu chiếc xe, chạy thẳng tới quán bar.

Trong quán rượu, nam nữ muôn hình muôn vẻ, trong không gian này tràn ngập huyên náo, trầm thấp, âm u... Ở trong hoàn cảnh này, trong lòng cũng như nhận được sự giải tỏa.

Giờ khắc này, Trần Thương đột nhiên cảm giác, có đôi khi, con người cũng cần phải thả lỏng, thoải mái.

Hiện tại, anh đột nhiên hiểu rõ ràng vì sao Nhật Bản, nước Mỹ là một quốc gia lớn mạnh, thâm chí xây dựng quán bar bên trong bệnh viện.

Bởi vì, họ đã kiềm chế lâu dài trong một hoàn cảnh câu nệ, bản thân sẽ có nỗi buồn đọng lại, cảm thấy cô đơn, tẻ nhạt.

Đến nơi này, tất cả các cảm xúc không tốt có thể giải tỏa ra bên ngoài.

Hiện tại, Chu Hoành Quang cũng không có tâm trạng uống rượu.

Hiện tại, ông chỉ có một bụng điều muốn hỏi Trần Thương.

- Giáo sư Trần, đến cùng là tình huống như thế nào?

- Lời vừa rồi của cậu, rốt cuộc là ý gì?

- Cậu mau nói đi

Chu Hoành Quang đều sắp gấp đến chết rồi, hai con mắt của ông thậm chí có chút giống mắt sói.

Đây là khát vọng

Trần Thương không phải không để ý tới Chu Hoành Quang, mà... Đơn thuần bởi vì xung quanh có quá nhiều người đẹp.

Anh nghĩ rằng nhất định cần đuổi đi, có đôi khi, người tài giỏi, rất dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt.

Anh đuổi xong mấy người đẹp này, lúc này mới nhìn Chu Hoành Quang:

- Tôi có thể chữa trị Parkinson.

Trần Thương rất bình tĩnh nói câu này, lại làm cho Chu Hoành Quang trực tiếp trợn tròn mắt

- Cậu... Cậu... Cậu nói cái gì?

Chu Hoành Quang trừng to mắt, nhìn chằm chằm Trần Thương, cho rằng chính mình nghe lầm.

Lúc này, âm thanh trong quán bar quá lớn.

Ông bắt lấy tay Trần Thương, anh cười cười:

- Ông không có nghe lầm

- Tôi nói tôi có thể chữa trị chứng bệnh Parkinson

Chu Hoành Quang nghe thấy lời này, nín thở ngưng thần, nuốt ngụm nước miếng:

- Giáo sư Trần, cậu sẽ không lừa gạt tôi, đúng không?

Trần Thương ừ một tiếng:

- Tôi không có lừa ông, tôi thật có thể trị

- Nhưng...

Chu Hoành Quang nóc xong một hớp rượu

Một chai rượu với độ cồn hơn sáu mươi độ, uống vô làm cho cổ họng ông như bốc hỏa.

Hôm nay, ông chỉ muốn say khướt

- Thế nhưng cái gì?

Đột nhiên con ngươi của Chu Hoành Quang đảo một vòng:

- Tôi có tiền

- Giáo sư Trần, tôi có nhà, ở thủ đô tôi có tận ba căn

- Tôi đều có thể cho cậu! Thật, đúng... Đây là xe của tôi, Audi Q7

- Thật, giáo sư Trần mau cứu tôi, tôi muốn sống thật tốt, tôi còn muốn làm phẫu thuật, tôi còn muốn.... Tôi không muốn cứ tính như vậy

- Cậu biết rõ, tôi cố gắng cả một đời, chỉ vì hôm nay, có thể là... Khi sắp đạt được mộng tưởng, đột nhiên mộng nát cảm giác là như thế nào?

- Tôi không muốn thất bại

- Tôi đồng ý dùng 20 năm tuổi thọ của chính minh đem đổi lấy mười năm chính mình được khỏe mạnh

- Van cầu cậu, giáo sư Trần... Ta thật sự muốn sống

Chu Hoành Quang đã uống say, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi xen lẫn trong cùng một chỗ chảy xuống.

Mấy người khác ở quán bar đều cuồng hoan và cười to, mà ông... Lại ở nơi này khóc thương tâm không gì sánh được.

…………

Tổn thương đau đớn

Đau đến phát khóc

Khóc cũng mệt rồi

Mỗi bước trên đường đều là kiên trì.

Chu Hoành Quang hơn năm mươi tuổi khóc giống như một đứa bé.

Ông ta nhào vào trong ngực Trần Thương, gào khóc giống như một đứa bé đã cố gắng lâu như thế, đột nhiên lại không có tương lai, như cố gắng cả một đời, giờ phút này đều tan biến thành mây khói.

Loại tâm trạng này, Trần Thương có thể hiểu

Thế nhưng, những người xung quanh lại không hiểu.

Bọn họ nhìn thấy dáng vẻ ôm lấy Chu Hoành Quang an ủi, trong lòng lập tức ớn lạnh

Các cô gái vừa rồi bắt chuyện với Trần Thương nhìn thấy một cảnh này, không nhịn được thở dài

Một soái ca tốt biết bao, kết quả...

Aiz

Sau một hồi lâu, Chu Hoành Quang ngồi dậy, nhìn vào Trần Thương:

- Giáo sư Trần... thế nhưng cái gì?

Trần Thương liếc mắt, tên này giờ mới nhớ ra 'thế nhưng' của mình còn chưa nói xong

Anh dứt khoát nói:

- Không phải là tôi muốn nhà, muốn xe của ông.

Trần Thương đứng lên, cầm lấy ly rượu uống một ngụm, nhìn Chu Hoành Quang nghiêm túc nói:

- Ông nên biết, hiệu quả của trị liệu nội khoa Parkinson.

- Thủ đoạn chữa trị của tôi là phẫu thuật, độ khó của phẫu thuật sẽ rất cao! Tương tự, tính nguy hiểm và di chứng của phẫu thuật có lẽ sẽ tương đối cao

- Ông phải suy nghĩ thật tốt...

Lời của Trần Thương còn chưa dứt

Chu Hoành Quang liền trực tiếp cắt ngang Trần Thương:

- Đồng ý! Tôi đồng ý! Tôi thực sự đồng ý

- Đây là cơ hội duy nhất của tôi, giáo sư Trần, cậu nhất định phải giúp tôi

- Nhờ vào cậu đó

- Tôi không sợ di chứng, tôi cũng không sợ thất bại

- Hiện tại tôi đã là phế nhân, còn có thể thất bại đến đâu chứ

Chu Hoành Quang có chút thất lễ vì kích động, nghiêm túc nói:

- Thật đó, tôi thật sự đồng ý

- Bây giờ, tôi làm gì còn giống con người?

- Cậu nhìn tôi xem, kinh hồn bạt vía, cuộc sống không có một chút hào hứng nào, tôi đã thành ra như vầy rồi, còn có thể thảm hơn hiện tại sao?

- Cậu nhìn tôi xem, bây giờ ngay cả một ly rượu tôi cũng cầm không nổi, tôi là bác sĩ ngoại khoa đó

- Cấy ghép lá gan, đây là thứ tôi yêu thích nhất của cả cuộc đời này, là thứ truy cầu lớn nhất, nỗ lực của tôi đối với cấy ghép lá gan còn nhiều hơn cả con trai của tôi, cậu nói tôi có thể từ bỏ sao?

- Giáo sư Trần... Nếu như hôm nay mà cậu không đến, tôi đã chấp nhận số mệnh rồi

- Hiện tại, tôi không muốn cứ như thể mà bỏ cuộc, tôi muốn thử lại, thất bại thì thất bại, có chết tôi cũng không sợ

- Tôi... Tôi chỉ muốn làm một bác sĩ ngoại khoa tốt, thật sự khó khăn đến như thế sao?

Anh nghe thấy trong giọng nói khàn khàn của Chu Hoành Quang mang theo kiệt sức, mang theo chật vật.



Bạn cần đăng nhập để bình luận