Hồng Chủ

Chương 22: Võ lực phụ thuộc phẩm

**Chương 22: Vật phụ thuộc của võ lực**
Buổi trưa ngày thứ hai.
Ánh mặt trời đầu thu đã trở nên dịu dàng hơn.
Bên ngoài cửa Võ viện, trong một gian phòng khách.
Võ viện, bình thường không cho phép người ngoài tiến vào, cho nên Đoạn Thanh mỗi lần đưa cơm cho Vân Hồng đều đến phòng khách chờ đợi.
"Chị dâu, hôm nay trong nhà vẫn tốt chứ." Vân Hồng nhận lấy hộp cơm từ tay chị dâu, đưa hộp cơm sáng cho chị.
"Mọi việc đều tốt, sáng sớm hôm nay đại ca ngươi giúp ta làm xong việc mới đi bến đò." Đoạn Thanh dịu dàng nói: "Chỉ là Tiểu Hạo, Tiểu Mộng vẫn luôn hỏi ngươi đã đi đâu."
Vân Hồng nghe vậy cũng không khỏi bật cười.
Cháu trai, cháu gái rất thân thiết với hắn.
"Được rồi, trong nhà còn nhiều việc, ta đi trước đây, ngươi luyện quyền luyện kiếm cũng đừng quá sức, mặc dù ta không hiểu lắm về tu luyện, nhưng đạo lý làm việc và nghỉ ngơi kết hợp thì ta hiểu." Đoạn Thanh dặn dò trước.
Đoạn Thanh chưa bao giờ lo lắng Vân Hồng sẽ lười biếng trong tu luyện, nàng biết Vân Hồng rất hiểu chuyện, những năm nay Vân Hồng cũng không làm bọn họ phải thất vọng.
Nàng lo lắng chính là Vân Hồng tu luyện quá mức điên cuồng.
Vân Hồng nghe lời chị dâu, trong lòng cũng không khỏi ấm áp, cười nói: "Chị dâu yên tâm, trên đường chị đi cẩn thận."
Đoạn Thanh cười gật đầu.
Sau đó, nàng cầm hộp cơm rời khỏi phòng khách, men theo đường phố trở về nhà.
Vân Hồng nhìn Đoạn Thanh đi qua khúc quanh đường phố, biến mất khỏi tầm mắt mình, mới cầm cơm trưa trở lại Liệt Hỏa Điện.
...
Đoạn Thanh một mình đi trên đường chính Vĩnh An.
Đường phố Vĩnh An không sầm uất bằng đường cái Phong An, người qua đường cũng không tính là nhiều.
Cạnh đường phố có một tòa tửu lầu thoạt nhìn rất bình thường, bên trong lầu bốn ở vị trí cao nhất.
Ánh sáng mờ ảo.
Một tên thanh niên áo bào tím đứng bên lan can, quan sát đường cái Phong An, nhìn Đoạn Thanh đi qua, trong mắt mơ hồ có chút nóng bỏng khó che giấu.
"Công tử, mấy ngày nay đã điều tra rõ ràng." Ông lão áo bào đen đứng bên cạnh cung kính nói: "Trong nhà Vân Hồng này, có một người đại ca..."
Ngay sau đó, ông lão áo bào đen này đem tình hình nhà Vân Hồng nói rõ ràng, thậm chí ngay cả thời gian Vân Uyên và Đoạn Thanh ra cửa, về nhà mỗi ngày cũng đều nắm rõ.
"Vân Hồng này ngược lại là đủ khắc khổ, thiên phú vậy mà mạnh, nếu như không phải gia đình tài nguyên có hạn, chỉ sợ sớm đã trở thành đệ tử đứng đầu võ viện." Thanh niên áo bào tím khẽ gật đầu.
Nam tử áo bào tím, bất ngờ lại là Lưu Nhiên, đại ca của Lưu Minh.
Giờ phút này, hắn không còn vẻ phóng đãng trước mặt Lưu Minh.
"Công tử, có cần phái người đem Đoạn Thanh này vào phủ không, không ai có thể tra ra được." Ông lão áo bào đen nhẹ giọng xin phép, hắn quá hiểu Lưu Nhiên.
Công tử cái gì cũng không tốt, chỉ là đặc biệt thích phụ nữ đẹp.
Ánh mắt Lưu Nhiên vừa rồi đã nói lên tất cả.
"Tra không ra? Thật sự làm vậy, ngươi chẳng lẽ sẽ vì chuyện này mà đem những người phụ trách diệt khẩu hết sao?" Lưu Nhiên thanh âm lạnh như băng.
Ông lão áo bào đen cúi đầu, nhưng trong lòng có chút không hiểu rõ.
Theo hắn thấy, chỉ là vợ của một công nhân bến tàu, cướp thì cứ cướp thôi.
"Vân Uyên không đáng kể, mấu chốt là Vân Hồng." Lưu Nhiên lắc đầu nói: "Không thể so với ngày thường, liên quan đến vị trí nhập học quận viện, cuộc thi đấu của sáu huyện sắp tới, thành tích võ viện đối với thành tích khảo hạch của huyện lệnh, huyện thừa vô cùng quan trọng."
"Vân Hồng là một trong ba đệ tử ngưng mạch của võ viện, tuổi tác nhỏ nhất, rất được coi trọng, một khi Đoạn Thanh xảy ra chuyện, Vân Hồng biết được và bẩm báo lên, các phe trong huyện nha đều sẽ không ngồi yên mặc kệ, một khi huyện lệnh tự mình hạ lệnh, chín ty của huyện phủ đều xuất hiện, ngươi cảm thấy những thủ hạ của ngươi có thể giấu được sao? Có thể không khai ra ngươi không?" Lưu Nhiên nhẹ giọng nói.
Ông lão áo bào đen hơi sững sờ, hắn ngược lại không có nghĩ nhiều như vậy, suy tư một lúc liền lắc đầu nói: "Không giấu được."
Chốn đông người ắt sẽ nảy sinh chuyện thị phi, cho dù có lợi hại đến mức nào, hắc ám cũng không cách nào thực sự trải qua dưới ánh mặt trời.
Ở Đông Hà huyện.
Năng lực chưởng khống của quan phủ là không thể nghi ngờ.
Lưu Nhiên nhìn Đoạn Thanh biến mất khỏi tầm mắt mình, khá là tiếc nuối nói: "Mùi vị của Đoạn Thanh này, thật muốn nếm thử một chút, đáng tiếc, nếu cướp trắng trợn, Lưu thị ta tuy lợi hại, nhưng ở Đông Hà huyện này còn chưa làm được một tay che trời, nếu ở Chướng Sơn thì tốt rồi."
"Ý công tử là buông tha?" Ông lão áo bào đen nghi ngờ nói.
"Ha ha, mỹ phụ như vậy, không biết thì thôi, hôm nay biết được làm sao có thể dễ dàng buông tha?" Lưu Nhiên cười nói: "Một Vân Hồng, cho hắn ngông cuồng mấy ngày, cứ chờ xem, rồi sẽ tìm được cơ hội."
Ông lão áo bào đen cung kính nói: "Vâng."
Lưu Nhiên xoay người, dần dần khuất trong bóng tối.
Mặt trời ngả về tây.
Du phủ, chiếm diện tích khá rộng lớn.
Trong một lầu các ở sâu trong phủ đệ, bên trong nhà trang sức rất phổ thông, nhưng không nhiễm một hạt bụi.
Nến đã đốt, nhưng không có một người hầu nào.
"Khiêm nhi, thương thế của ngươi vừa mới chuyển biến tốt, có chuyện gì gấp, vì sao phải đặc biệt tới gặp ta?" Tráng hán trung niên áo bào tím mập mạp ngồi trên ghế, nghi hoặc nhìn Du Khiêm đứng trước mặt mình.
Trên người Du Khiêm vẫn còn băng bó, hành động khá là bất tiện.
"Phụ thân." Du Khiêm hơi khom người thi lễ, cố đè nén sự nóng nảy trong lòng, mở miệng nói: "Con nghe Tiền thúc nói, mấy ngày trước người có đưa chút linh gạo và ngân phiếu cho Vân ca?"
Tráng hán trung niên áo bào tím mập mạp này, chính là Du Vĩnh Trường, phụ thân của Du Khiêm, kinh doanh tửu lầu, hiệu buôn cùng rất nhiều việc khác, là thương nhân khá có danh tiếng trong Đông Hà huyện.
"Vân ca?" Du Vĩnh Trường ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu ra: "Ngươi nói là Vân Hồng?"
"Đúng vậy." Du Khiêm gật đầu.
"Ừ, là có đưa chút linh gạo và ngân phiếu, thứ nhất hắn cứu ngươi, ta phải có chút biểu thị, thứ hai ta nghe nói hắn đã ngưng mạch trở thành võ giả, đưa ít đồ cũng coi như giao hảo." Du Vĩnh Trường nói: "Sao vậy, ngươi không có cùng ý tưởng sao?"
"Phụ thân, con cảm thấy đưa như vậy là không đủ." Du Khiêm không vòng vo.
"Không đủ?" Du Vĩnh Trường cau mày: "Ta đã tìm hiểu qua gia cảnh của hắn, ca ca hắn là một tiểu đầu mục ở bến đò, thu nhập ở trong dân thường coi như không tệ, có thể những năm này là cung cấp cho hắn tu luyện, trong nhà khá là khốn đốn, ta đưa đi cũng đáng giá ngàn lượng bạc trắng, như vậy là quá nhiều."
"Cha." Du Khiêm lắc đầu nói: "Con không phải nói người đưa thiếu, mà là con cảm thấy chưa đủ."
"Vì sao?" Du Vĩnh Trường cau mày.
"Phụ thân, con và Vân ca quen biết mấy năm, xem nhau như huynh đệ, nhưng hắn cho dù trong nhà gặp phải khó khăn, vậy mà chưa bao giờ hướng ta hoặc là hướng bất kỳ người nào trong võ viện vay tiền, gặp phải vấn đề lớn đều là tự mình gánh vác." Du Khiêm nói: "Nội tâm hắn, thực ra là một người vô cùng kiêu ngạo."
"Kiêu ngạo?" Du Vĩnh Trường con ngươi khẽ động.
"Đúng vậy." Du Khiêm gật đầu: "Vân ca xuất thân nghèo khó, nhưng chí hướng rất xa, con từ cách làm việc của hắn có thể nhìn ra, trở thành võ giả tầm thường căn bản không phải điều hắn theo đuổi, hắn muốn đạt đến đỉnh cao võ đạo."
"Chí hướng rất xa?" Du Vĩnh Trường lắc đầu nói: "Tuổi trẻ khí thịnh, có thể có mấy người làm nên chuyện?"
"Trong mười năm gần đây, có mấy người bình dân đệ tử có thể mười lăm tuổi ngưng mạch?" Du Khiêm nói chắc như đinh đóng cột.
Du Vĩnh Trường ngẩn ra.
"Mấy ngày nay, con đã để Tiền thúc đi điều tra." Du Khiêm tự hỏi tự trả lời nói: "Không có một ai, xem Tạ Sơn sư huynh có thể trước khi tốt nghiệp đạt tới tôi thể tầng sáu, cơ hồ có thể gọi là cực hạn của bình dân đệ tử, ít nhất trong ba mươi năm gần đây, bình dân đệ tử trong võ viện không ai xuất sắc hơn Vân ca."
"Vân ca có chí hướng, còn có quyết tâm và dũng khí thực hiện chí hướng đó." Du Khiêm nhìn phụ thân mình.
Hồi lâu.
Du Vĩnh Trường tiếp tục nói"Được, Khiêm nhi, nói một chút ý tưởng của ngươi."
Du Khiêm nhưng lại đổi câu chuyện, nhẹ giọng nói: "Xin hỏi phụ thân, Du thị ta mười năm trước chính là phú thương số một Đông Hà huyện này, vì sao đến nay vẫn phải cố thủ ở nơi đây?"
Du Vĩnh Trường trầm mặc hồi lâu, khạc ra hai chữ: "Võ lực."
"Đúng vậy." Du Khiêm gật đầu: "Phụ thân, người còn trẻ đã theo nghiệp kinh doanh, một tay gầy dựng cơ nghiệp Du thị ta, dõi mắt Dương Châu buôn bán một đạo, e rằng không có mấy người có thể sánh được với người, nhưng là, ngày trước khi con nằm trên lôi đài, nhìn Vân ca, Lưu Minh, còn có viện trưởng xuất hiện sau đó, con bỗng nhiên hiểu rõ điều phụ thân người đã từng nói với con."
Du Khiêm nhấn mạnh từng chữ: "Thiên hạ này, là thuộc về tiên nhân và võ giả."
"Cái gọi là quyền lực và tài sản, cũng chỉ là vật phụ thuộc của võ lực."
Bạn cần đăng nhập để bình luận