Hoàng Đế Ngầm: Từ Mang Theo Đại Tẩu Chạy Trốn Bắt Đầu

Chương 9: Đến cùng ai nói toán?

Chương 9: Đến cùng ai có tiếng nói?
Lúc này.
Một chiếc xe con màu đen đỗ ở phía xa ngoài cửa hộp đêm.
"Thần Dụ? Có ý gì?"
"Có lẽ là tiên đoán ấy chứ..."
Đinh Tín đứng ở cửa hộp đêm, nhổ một bãi nước bọt, chửi: "Mẹ nó thần kinh, hộp đêm tiên đoán? Tiên đoán tự nó xuống địa ngục thì có!"
"Ha ha." Oh Tae Sik không biết nói gì, chỉ có thể cười ngây ngô hai tiếng.
Đinh Tín liếc hắn một cái, thấy dáng vẻ hắn cười còn khoái trá lắm: "Đi, đi vào! Đừng để vị Triệu hội trưởng kia phải chờ sốt ruột."
Dứt lời, trực tiếp nhấc chân, bước vào trong.
"Ối chà, người cũng không ít."
Khi Đinh Tín dẫn Oh Tae Sik đi tới phòng khách, hắn nhìn quanh thấy có lác đác khoảng hai mươi người đứng đó.
Sau đó hắn liền chú ý đến nhân vật chính, hết cách rồi, cả đám chỉ có mình hắn là đang uống rượu.
"Ngươi là Jo Pung Soo?"
Đinh Tín hỏi, không hề để ý ánh mắt của mọi người, kéo một cái ghế ngồi xuống, thái độ ngạo mạn đến cực điểm.
Ngay lập tức.
Đám đàn em của Jo Pung Soo lộ vẻ hung dữ, ào ào xông về phía hắn mấy bước.
Jo Pung Soo vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đầu tiên liếc nhìn Oh Tae Sik còn đang đứng thẳng, rồi hỏi Đinh Tín: "Ngươi là ai?"
"Ha, ssibal, không sai rồi, ngươi, lại đây!"
Đinh Tín cười, chỉ vào một tên đàn em vô danh vẫy vẫy ngón tay.
Có lẽ bị thái độ ngạo mạn của hắn làm kinh ngạc, tên đàn em kia lại thật sự cúi người đi tới bên cạnh hắn.
"Giữ lấy."
Đinh Tín cầm chùm chìa khóa xe ném lên người hắn.
"Ngoài cửa xe có ba tên tàn phế, ngươi tìm mấy người khiêng bọn nó vào đây."
"Vâng."
Tên đàn em kia theo bản năng đáp lời, gọi mấy người đi về phía cửa.
Nhưng đi chưa được mấy bước liền nhận ra điều gì đó, mặt đỏ bừng dừng lại.
Hắn do dự nhìn về phía Jo Pung Soo.
Thấy hắn gật đầu, mới lại tiếp tục đi ra ngoài.
"Ha, còn ngoan lắm."
Khóe miệng Đinh Tín cong lên, tự mình rót đầy hai ly rượu, đưa một ly cho Oh Tae Sik.
Thấy hắn do dự rồi nhận lấy, hắn hài lòng nhếch môi.
Lập tức nâng ly chạm vào ly của Oh Tae Sik, uống một hơi cạn sạch.
Tặc lưỡi, rượu này nhãn hiệu gì đây, ngọt phết.
Một lát sau, một tên đàn em vội vã chạy vào, tới bên cạnh Jo Pung Soo thì thầm vài câu.
Jo Pung Soo nhìn kỹ Đinh Tín đang nhìn xung quanh, gật gật đầu, dặn dò vài câu.
"Sao? Nhìn chằm chằm ta làm gì?" Đinh Tín vẻ mặt trêu tức, cười như không cười nói.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Jo Pung Soo mặt âm trầm hỏi: "Ngươi muốn gì?"
"Tên của ta chắc ngươi chưa từng nghe nói."
Đinh Tín không nhanh không chậm trả lời: "Ta muốn rất đơn giản thôi, một câu trả lời."
"Ngươi muốn giao dịch gì?" Jo Pung Soo hỏi dồn.
Đinh Tín chỉ vào Oh Tae Sik bên cạnh, chậm rãi nói: "Nếu ngươi không làm được chuyện đã hứa với người huynh đệ này của ta, vậy thì phải trả lại những gì hắn đã mất."
Dừng một chút, Đinh Tín nhếch miệng cười nói: "Rất công bằng chứ?"
"Hừ, ssibal, ai biết ta nợ hắn cái gì?" Jo Pung Soo cũng cười, nhưng nụ cười quỷ dị.
"Địa bàn, mười năm thanh xuân, còn có một cánh tay." Đinh Tín nói từng chữ một.
Trong thoáng chốc, cả hộp đêm im phăng phắc.
Một lúc sau.
Jo Pung Soo cười lạnh nói: "Địa bàn, thanh xuân, tay của ta? Ngươi tưởng ngươi là ai? Ha ha, Chang-woo, nói cho bọn chúng biết, ở đây ai có tiếng nói!"
Vừa dứt lời, một người đàn ông mặt đầy tức giận đột ngột đứng dậy.
Hắn chỉ vào Đinh Tín, nhưng ánh mắt chợt dừng lại trên người Oh Tae Sik, tức giận nói: "Ssibal, Oh Tae Sik, mày tìm đâu ra thằng điên này?"
Lời còn chưa dứt, một cái ly rượu liền mạnh mẽ đập thẳng vào mặt hắn, máu bắn tung tóe.
Cùng lúc đó, Đinh Tín kiêu ngạo nói: "Mày là cái loại gì mà dám chỉ vào tao?"
"Ssibal, g·iết nó cho tao!"
Bị đ·á·n·h choáng váng Lee Chang Woo ôm mặt giận dữ gào thét, đám đàn em lập tức động thủ.
Vừa nghe lệnh, mười mấy tên đàn em cùng nhau xông lên, cả hộp đêm trong nháy mắt náo loạn.
"Ssibal!!!"
Một tên đàn em có lẽ thấy phe mình đông người, tự tin xông lên phía trước nhất.
Cách hai ba bước hắn giậm chân nhảy lên, vung quyền đấm tới.
Đinh Tín nhếch mép khinh thường.
Chỉ hơi nghiêng người tránh né, rồi thân thể hơi chồm lên, chân phải dùng sức thúc vào đầu gối hắn.
Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp, tên gà mờ kia ôm bụng kêu đau một tiếng rồi ngã xuống đất.
Sau đó thân hình Đinh Tín lắc lư, tả xung hữu đột, song quyền như đạn pháo, mạnh mẽ đấm về phía đám lưu manh dám đến gần.
Trong chốc lát không ai có thể chạm được vào hắn.
"Ssibal!"
Oh Tae Sik đã sớm chuẩn bị động thủ, sau khi uống rượu vào, hắn chính thức hóa thành một con chó điên.
Không giống Đinh Tín, cách đánh của hắn thiên về kỹ năng đường phố.
Khi bị nhiều người vây công, hắn không có được sự linh hoạt của Đinh Tín, mà hoàn toàn là lối đánh đổi thương.
Nhưng hắn có thể chịu được nắm đấm của người khác mà không ngã, còn đám côn đồ cắc ké này thì không thể chịu nổi nắm đấm thép của hắn.
Rất nhanh, bọn côn đồ nhận ra tay không không phải đối thủ, đồng loạt rút v·ũ k·hí ra.
Đinh Tín ung dung tránh né một đòn tấn công, nhanh chóng túm lấy tay cầm gậy gỗ của một tên, vặn một cái, gậy đã nằm trong tay hắn.
Lùi về sau hai bước, hai tay nắm gậy, bổ mạnh xuống.
Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp, tên côn đồ kia ngã xuống đất bất tỉnh, đến cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra.
Cười khẩy vung một đường hoa gậy, quay đầu nhìn Oh Tae Sik vẫn đang không ngừng vung quyền, thấy hắn cũng không cần đến v·ũ k·hí cướp được, cứ thế vung tay đấm người.
Đinh Tín lắc đầu, hắn đúng là coi mình là chó điên mà.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Số kẻ địch còn đứng được trên sân ngày càng ít.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Jo Pung Soo, Đinh Tín càng lúc càng đến gần hắn.
Rất nhanh, hắn đã đứng trước mặt Jo Pung Soo.
"Vừa nãy ngươi nói, phải nói cho ta biết ở đây ai có tiếng nói?" Đinh Tín cười như không cười nói.
Rồi thân hình hắn khẽ động, bất ngờ đá văng Jo Pung Soo xuống đất, tiến lên hai bước giẫm lên ngực hắn, hơi dùng sức.
"A!"
Jo Pung Soo kêu thảm một tiếng, liều mạng giãy giụa.
Đinh Tín đứng ở trên cao nhìn xuống Jo Pung Soo, chân phải của hắn như một ngọn núi lớn, mặc cho Jo Pung Soo giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra.
Mấy tên đàn em xung quanh thấy đại ca gặp chuyện, lập tức chuẩn bị xông lên cứu viện.
Đinh Tín liếc mắt qua, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt.
Sau đó tay phải hắn lướt qua eo, một con dao kukri xuất hiện trong tay hắn.
Chọn đúng thời cơ đâm mạnh xuống.
Con dao kukri sắc bén xuyên thủng vai Jo Pung Soo, găm sâu vào sàn nhà.
"A!"
Jo Pung Soo phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương hơn.
Những người khác trong hộp đêm thấy Jo Pung Soo gặp chuyện, đồng loạt dừng tay, không dám tiếp tục.
Oh Tae Sik cũng lảo đảo bước đến bên cạnh Đinh Tín canh gác, người đầy thương tích.
Đinh Tín nhìn xung quanh, rồi lại nhìn xuống Jo Pung Soo, cười híp mắt hỏi: "Nào, bây giờ nói cho ta biết đi, ở đây ai có tiếng nói?"
"Ssibal, mày sẽ hối hận!"
Jo Pung Soo mặt đầy oán hận, dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm Đinh Tín.
"Ta sẽ hối hận?"
Đinh Tín nhếch miệng cười chế nhạo, tay áo hắn giật giật, lại rút ra một con dao kukri nữa.
Ngồi xổm xuống, dùng lưỡi dao sắc bén khua trước mắt hắn, châm chọc nói: "Ngươi chắc chắn chứ?"
Jo Pung Soo nuốt một ngụm nước bọt, không hé răng.
Còn cứng đầu ghê?
Ngay sau đó, Đinh Tín đột nhiên ra tay, giữ chặt cổ tay Jo Pung Soo, ánh dao lóe lên, trực tiếp chặt đứt một ngón tay của hắn.
"A! Ssibal! Tay của tao!"
Giờ phút này, Jo Pung Soo không thể kiên trì được nữa, kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận