Hoàng Đế Ngầm: Từ Mang Theo Đại Tẩu Chạy Trốn Bắt Đầu

Chương 147: Giải thích cùng thỉnh cầu

Chương 147: Giải thích và thỉnh cầu
Hai ngày sau.
Công ty ô tô Thiên Hạ, văn phòng xã trưởng.
Đinh Tín tự mình mang theo lễ vật, lại một lần bái kiến Park xã trưởng.
"Aigo, Đinh chuyên vụ xi, hoan nghênh hoan nghênh ~ "Park xã trưởng đối đãi Đinh Tín, trước sau như một nhiệt tình.
Đinh Tín cười nói: "Park xã trưởng Nim, ngài quá khách khí, chút lòng thành nhỏ mọn, không đủ kính ý..."
Vừa nói chuyện, vừa đưa lễ vật trong tay tới.
"Ha ha, đến là tốt rồi, còn khách sáo làm gì?"
Park xã trưởng giả bộ trách cứ một câu.
Cũng không từ chối thêm, trực tiếp đưa tay nhận lấy, hiếu kỳ nói: "Cũng nặng ghê, đây là mang cho ta cái gì vậy?"
Thực ra theo lý mà nói.
Chủ nhà nhận lễ vật của khách khứa, không nên hỏi thẳng như vậy.
Như vậy sẽ rất thất lễ.
Bất quá hiện tại Park xã trưởng biểu hiện rất hào phóng.
Có cảm giác trưởng bối và vãn bối giao lưu thân thiết, ngược lại cũng không khiến người ta thấy đột ngột.
"Một ít rượu t·h·u·ố·c lâu năm, nghe nói Park xã trưởng bình thường rảnh rỗi thích uống chút, t·h·u·ố·c rượu này đối với thân thể rất có ích..."
Đinh Tín cười tủm tỉm giải thích.
Thực ra liên quan đến việc tặng quà gì hắn cũng đã cân nhắc rất lâu.
Tặng vàng bạc thì quá tục khí.
Tặng sản phẩm sức khỏe quý giá, người ta lại không thiếu.
Thế là hắn trực tiếp tìm Vương lão tam xin mấy bình rượu t·h·u·ố·c ủ năm ngoái.
Nếu chính hắn thích cái này, thì Park xã trưởng già rồi cũng không có lý do gì không thích mới đúng...
Ừm, hắn Đinh đại gia chính là tự tin như thế!
Park xã trưởng nghe vậy hơi sững sờ, sau đó mỉm cười nói: "Không tệ không tệ, lễ vật này rất mới mẻ, ngươi có lòng!"
"Ngài thích là tốt rồi!"
Thật giả không quan trọng, ngược lại hắn nói không sai.
"Này, A Tín, lễ vật của ta đâu?"
Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên.
Nụ cười trên mặt Đinh Tín hơi chậm lại, đưa mắt nhìn Kim Hee Ah.
Hắn thấy kỳ lạ.
Sao mỗi lần hắn đến, nha đầu này đều ở đây..."
"Này này, A Tín, ngươi ngẩn người ra đó làm gì, Park thúc có quà, ta không có à?"
Kim Hee Ah xòe lòng bàn tay ra, lập tức giơ trước mặt Đinh Tín.
Nàng cười rất trêu ngươi, cùng với chiếc áo phao lông vũ màu trắng xù kia, nhanh nhẹn như một con tiểu Bạch Hồ giảo hoạt.
Còn Park xã trưởng thì cười tủm tỉm đứng ở một bên, ra vẻ lặng lẽ xem diễn biến.
"Lễ vật của ngươi à..."
Đinh Tín nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn đưa tới trước mặt mình, đầu óc xoay chuyển một cái thì nảy ra chủ ý.
Một khắc sau.
Liền thấy Đinh đại gia từ tốn ung dung đưa tay móc ví tiền từ trong túi ra, rút một tờ vạn won, trực tiếp đặt vào tay Kim Hee Ah.
"Cầm lấy, sắp sang năm mới rồi, cầm tiền mừng tuổi đi mua chút kẹo mà ăn..."
Đây hoàn toàn là giọng điệu trêu chọc trẻ con.
"Nha! A Tín, ngươi là trưởng bối của ta hả, trả lại tiền mừng tuổi cho ta..."
"Với lại, ta lớn thế này rồi, còn ăn kẹo?"
Hành động của Đinh Tín trực tiếp khiến Kim Hee Ah xù lông.
Tiểu hồ ly tóc trắng này định trêu chọc Đinh Tín, nhưng không ngờ ngược lại bị chơi một ván..."
Đinh Tín vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ nói: "Hee-ah à, mặc kệ ngươi lớn thế nào, trong mắt ta vẫn là trẻ con thôi..."
Lời này không có gì quá đáng.
Có điều dáng vẻ giả bộ trưởng thành của Đinh Tín, rất khiến người ta tức giận..."
"Nha! Đinh Tín!"
Kim Hee Ah sốt ruột.
"Được rồi được rồi, đừng có nghịch nữa, chúng ta ngồi xuống nói chuyện..."
Park xã trưởng cười ha ha ra hòa giải.
Ông coi như nhìn ra rồi, cháu gái nhỏ nhí nha nhí nhảnh của mình, trước mặt Đinh Tín vẫn là không chiếm được một chút tiện nghi.
Nhưng mà, nhìn thế này.
Hai người này thật sự có mùi vị của một cặp oan gia ngõ hẹp..."
Có chút buồn cười lắc lắc đầu.
Park xã trưởng quay sang Đinh Tín nói: "Gần đây công việc thế nào rồi? Có khó khăn gì không?"
Là người đứng đầu một xí nghiệp lớn như công ty ô tô Thiên Hạ.
Park xã trưởng sớm đã thành người tinh.
Ông biết rõ Đinh Tín không thể vô duyên vô cớ mang lễ vật đến cửa, nhất định là gặp phải chuyện phiền toái gì.
"Khó khăn thì không hẳn, chỉ là có chút chuyện nhỏ muốn báo cáo lại với ngài..."
Thấy cuối cùng cũng vào chủ đề chính, Đinh Tín ưỡn thẳng người lên, đem vấn đề ngày giao hàng có thể sẽ kéo dài nói ra.
"Máy móc trong nhà máy đều cũ kỹ rồi, gần đây chúng ta vừa mới lắp đặt một lô mới, hiện đang trong giai đoạn điều chỉnh thử nghiệm, có thể phải đến năm sau mới có thể đầu tư quy mô lớn, vì thế..."
"Vì thế ngày giao hàng sẽ không kịp?"
Park xã trưởng hỏi ngay.
"Không nhất định, chỉ là có khả năng này, vì thế ta đến báo trước với ngài..."
Đinh Tín đặt tư thế rất thấp, dù sao ngoài chuyện này ra, còn có một chuyện khác muốn phiền vị đại lão này.
"Ha ha, ta còn tưởng là chuyện gì..."
Park xã trưởng không đáng kể cười, thoải mái nói: "Có thể đuổi kịp thì cố gắng, không đuổi kịp thì muộn mấy ngày cũng không sao..."
Dừng một chút, lại nói thêm: "Ta cũng hiểu về Goldmoon chế tạo của các cậu, mới bắt đầu, không cần phải gấp, bên ta không có vấn đề gì..."
Thật sự quá rộng rãi!
Sắc mặt Đinh Tín hơi xoắn xuýt.
Vị đại lão này dễ nói chuyện có hơi quá đáng.
Khiến Đinh đại gia cảm thấy không tiện.
Ngay cả thỉnh cầu tiếp theo, cũng không biết có nên tiếp tục mở miệng hay không.
Hắn Đinh đại gia vẫn khá am hiểu đối phó với loại người không tôn trọng hắn.
Park xã trưởng thấy sắc mặt Đinh Tín vẫn có chút dị thường, liền tò mò hỏi: "Sao? Có phải còn có chuyện khác?"
"Thật ra đúng là có một việc."
Đinh Tín không phải loại người nhăn nhó: "công ty chúng tôi chuẩn bị mở rộng một số nghiệp vụ, về lĩnh vực điện thoại di động."
"Điện thoại di động?"
"Ừm..."
"Ngươi định làm thương hiệu riêng, hay là?"
"Tạm thời định làm gia công linh kiện..."
"Vậy à, cho nên ngươi muốn nhờ tới nghiệp vụ bên điện tử Thiên Hạ?"
"Coi như vậy đi, không biết bên Park xã trưởng..."
"Nghiệp vụ điện thoại di động của điện tử Thiên Hạ à..."
Park xã trưởng lẩm bẩm, vẻ mặt hơi khác thường.
"Liên quan đến nghiệp vụ điện thoại di động của công ty điện tử Thiên Hạ, Park thúc cũng không giúp được gì cho ngươi đâu..."
Kim Hee Ah nãy giờ ngồi im lặng đột nhiên lên tiếng.
Vẻ mặt nàng đã trở lại bình thường.
Giờ khắc này, nàng chớp đôi mắt to nhìn Đinh Tín.
"Doanh nghiệp chủ yếu của điện tử Thiên Hạ là đồ gia dụng, lượng nghiệp vụ điện thoại di động không lớn, với lại bán cũng không được, mấy năm nay đã bắt đầu giảm bớt sản xuất..."
Đinh Tín hiểu ngay, nói cách khác là năng lực sản xuất tự thân đã quá thừa, căn bản không cần thuê bên ngoài..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận