Hoàng Đế Ngầm: Từ Mang Theo Đại Tẩu Chạy Trốn Bắt Đầu

Chương 68: Tấn công kèn lệnh

Chương 68: Tấn công kèn lệnh.
Tae Won hậu cần công ty.
Bên trong văn phòng.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da, tướng mạo mờ mịt đang nhắm mắt lại, lẳng lặng dựa vào ghế lão bản. Người này chính là Kim Sung Hyun, huynh đệ tốt của giáo sư —— Xã trưởng Kim Tae Won.
"Tùng tùng tùng!"
Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến.
"Vào đi."
Kim Tae Won mở mắt ra, nhìn tiểu đệ vừa bước vào, mặt không chút cảm xúc. Tiểu đệ này tên Thôi Thắng Nam, xem như tâm phúc thân tín của hắn, Kim Tae Won căn bản giao mọi việc cho hắn làm.
"Xã trưởng!"
Thôi Thắng Nam cúi người chín mươi độ.
Kim Tae Won gật gù, nhàn nhạt mở miệng: "Chuyện gì?"
Thôi Thắng Nam tiến lên hai bước, khẽ nói: "Người phía dưới báo cáo, mấy tiệm massage của chúng ta gần đây có rất nhiều người của Tín Nghĩa phái đến."
"Tín Nghĩa phái? Đinh Tín ở Garibong-dong?"
Kim Tae Won nghi ngờ nói: "Bọn nhãi Tín Nghĩa phái đến gây sự?"
"Cũng không phải."
Thôi Thắng Nam do dự một lát, vẫn nói thật: "Nghe nói Kim Sung Hyun chuyển nhượng một phần cổ phần của mình cho bọn họ, bọn họ đến giúp trông coi mấy cái chỗ kia."
"Cái gì?"
Kim Tae Won oành một tiếng đập bàn, bị tin tức này kinh sợ đến mức ngồi bật dậy.
Được, rất tốt!
Kim Sung Hyun, ngươi là con chó con làm việc thật tuyệt, lại dẫn người ngoài đến đối phó ta.
Ssibal!
Chỉ vì ta không nói với ngươi một tiếng đã rút ít tiền từ trương mục thôi, không nghĩ thử xem xem, bao nhiêu năm qua ai là người cùng ngươi vào sinh ra tử bên ngoài?
Chuyện làm ăn nào không phải ngươi cầm đầu, ta lo liệu những việc nhỏ nhặt?
Còn có, ssibal cún con, ngươi ngủ với nữ nhân của ta ở nhà ta, món nợ này còn chưa tính với ngươi đây!
Sắc mặt Kim Tae Won không ngừng biến hóa.
Sau một khắc, hắn nhìn sang Thôi Thắng Nam: "Chuyện lần trước nói với ngươi làm thế nào rồi?"
Vẻ mặt Thôi Thắng Nam nghiêm nghị: "Ta đang tiếp xúc với tài xế của Kim Sung Hyun."
Kim Tae Won gật gù: "Kết quả thế nào?"
Thôi Thắng Nam mang vẻ do dự trên mặt, chần chờ một lát rồi nói: "Chủ yếu là hắn theo An Thành Hiền nhiều năm như vậy, nhất thời vẫn chưa hạ được quyết tâm."
"Nhưng mà..."
"Thắng Nam à."
"Dạ, xã trưởng."
"Nếu không bầm c·h·ết thằng c·h·ó c·h·ế·t Kim Sung Hyun, ta vĩnh viễn sẽ không vui."
Dứt lời, Kim Tae Won đứng lên đi đến trước mặt hắn, nhìn vào mắt hắn nói: "Ngươi muốn ta mãi không vui sao?"
"Không, xã trưởng, ta sẽ nhanh chóng xử lý hắn." Thôi Thắng Nam đầy mồ hôi sau lưng.
Ừm.
Kim Tae Won vỗ vai hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Đừng làm ta thất vọng."
"Ngài yên tâm, xã trưởng!"
"Còn nữa, xã trưởng, bên Tín Nghĩa phái thì sao?"
Nghe vậy, ánh mắt Kim Tae Won lóe lên một tia t·à·n nhẫn, oán hận nói: "Tín Nghĩa phái, Đinh Tín!"
"Trước tiên không cần để ý đến bọn chúng, quyết xong Kim Sung Hyun rồi tính."
"Vâng, xã trưởng!" . .
Một văn phòng ở khu Gangnam.
Đinh Tín nằm trên ghế sofa da, đầy hứng thú nhìn Oh Soo Yeon đang bận rộn.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm trắng hở ngực, cởi hai nút áo, để lộ cảnh xuân tươi đẹp.
Bên dưới là một chiếc váy đen bó sát người dài vừa phải, phối hợp với đôi chân thon dài nuột nà, trông gợi cảm mê người...
Người phụ nữ này thật biết ăn mặc.
Đinh Tín ngoài miệng tặc lưỡi, nói thật, hắn vẫn thích Oh Soo Yeon mặc quần áo.
Luôn cảm thấy như vậy có phong vị hơn.
Hay là, lần sau bảo nàng mặc?
Oh Soo Yeon có chút không thoải mái vì ánh mắt của hắn.
Nàng hơi né tránh.
Trong lòng nàng hài lòng với phản ứng của Đinh Tín, nhưng vẫn giả bộ tức giận liếc hắn một cái, oán trách: "Ngươi không thể đi bàn chuyện chính sự sao?"
Xì!
Đinh Tín cười nhạo một tiếng.
Chính sự gì?
Hắn ở đây vốn là muốn làm chính sự.
Đáng tiếc kẻ đ·ị·c·h không hợp tác!
Đinh Tín trợn mắt k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g, rồi lại đổi tư thế thoải mái nằm xuống.
Hắn vốn tưởng rằng khi phái người đến mấy chỗ của Kim Sung Hyun, xã trưởng Kim Tae Won kia sẽ có phản ứng.
Nhưng không ngờ người này lại như con rùa đen rụt đầu, không có chút phản ứng nào.
Điều này cũng khiến Đinh Tín rảnh rỗi.
Thật ra, kiếp trước xem tiểu thuyết sảng văn, nhân vật chính thường bị người khác kiếm cớ gây sự.
Sao đến chỗ mình, ai gặp phải cũng biến thành phế vật vậy?
Phú Khánh phái cũng vậy, Tae Won hậu cần công ty cũng vậy, đều mẹ nó lăn lộn xã hội kiểu gì, thật là túng đến không tả nổi. . .
Có điều, ngược lại cũng phải đề phòng bọn chúng giở trò ám toán.
Có những kẻ như vậy, nhát gan, lắm tâm cơ, thích chơi xấu.
Đột nhiên.
Điện thoại di động trong túi quần Đinh Tín vang lên.
"Cháu trai kia lại gọi báo rồi, cháu trai kia..."
Oh Soo Yeon hơi nhíu mày, mỗi lần nghe thấy tiếng chuông này nàng đều khó chịu.
Quá ma tính!
Giọng Đinh Tín không tệ, dù muốn tự thu tiếng chuông, cũng nên thu bài hát gì đó chứ. . .
Nàng cũng khuyên đổi rồi, nhưng vô dụng.
Đinh Tín trở mình, móc điện thoại di động ra.
Là Jung Chung.
"Aigo, đại ca Jung Chung a, gọi điện thoại đến có chuyện gì a?"
"A Tín à, có bận không?"
"Hơi bận một chút, đang thu dọn văn kiện, gần đây lại chỉnh sửa chút sản nghiệp." Đinh Tín nói một cách hùng hồn.
Oh Soo Yeon lắc đầu bất lực thở dài, ta thật sự hết nói nổi với ngươi rồi.
"Ha ha, còn thu dọn văn kiện, sợ là đang ở chỗ tiểu muội muội nào chứ?" Jung Chung trêu chọc qua điện thoại.
"Không xung đột."
Đinh Tín lười biếng nói: "Xã trưởng Oh cùng ta xử lý công việc."
"Nha! Ssibal, thật có ngươi."
Jung Chung cười mắng một câu, rồi chuyển chủ đề: "Bên ta chuẩn bị gần xong rồi, có thể động thủ."
Hả?
Trong nháy mắt Đinh Tín tỉnh táo hẳn, xoạt một cái đứng lên: "Khi nào?"
Hắn đương nhiên biết Jung Chung đang nói gì.
Gần đây Đinh Tín luôn quan tâm động tĩnh của Bắc Đại Môn phái.
Có thể nói, từ những tin tức hắn nhận được, động tĩnh của Bắc Đại Môn phái trên địa bàn không hề nhỏ.
Hơn nữa hai ngày nay càng ngày càng ráo riết.
Nào là xã trưởng Kim của công ty xây dựng vừa ra cửa liền bị xe đụng.
Nào là lý xã trưởng công ty hậu cần trên đường về nhà bị người đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Người khác có thể cho rằng thế lực đối đ·ị·c·h nào đó đang ra tay với Bắc Đại Môn phái, nhưng Đinh Tín biết, tất cả những điều này chắc chắn là Jung Chung giở trò quỷ.
Hắn còn đang nghĩ.
Jung Chung làm lớn chuyện như vậy, không sợ bị lộ sớm sao?
Nhưng không ngờ, đây là tiếng kèn tấn công!
Đầu dây bên kia im lặng một lát, giọng Jung Chung trầm thấp vang lên: "Ngay bây giờ, được không?"
Ồ, thật đúng là sấm rền gió cuốn.
Được không?
Khi nào Đinh Tín từng nói không được?
Trong tầm mắt Oh Soo Yeon, khóe miệng Đinh Tín khẽ nhếch lên một nụ cười khẩy, ngữ khí chắc chắn nói: "Được!"
"Tốt lắm, ngươi chuẩn bị sẵn sàng, chờ tín hiệu của ta!"
Jung Chung nói xong liền cúp máy luôn.
Trong chốc lát, điện thoại di động của Đinh Tín rung lên hai tiếng, là tin nhắn Jung Chung gửi đến.
Nội dung tin nhắn là thời gian và địa điểm tập hợp. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận