Giải Trí: Bắt Đầu Từ Trương Thiên Ái Trên Thân Bạo Dòng

Chương 45:: Đích thân hôn ? ( cầu hoa tươi cất giữ )

Chương 45: Hôn thật ư? (Cầu hoa tươi, cầu cất giữ)
Tô Bạch đi lên trước. Trong bất tri bất giác, hắn đã trở thành tiêu điểm trên sân khấu. Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đang chờ câu đố của Tô Bạch.
"Nam nhân chân dài."
Tô Bạch giả ý suy tư một phen, sau đó mở miệng ra đề mục.
"Nam nhân chân dài?" Mao Hiểu Đồng cả người không được khỏe. Cái này đều là cái gì với cái gì vậy? Câu đố của Tô Bạch sao lại khác với tưởng tượng của nàng một chút.
"Ngươi phải cho chúng ta một cái gợi ý." Hà Quýnh vội vàng nói.
"Đ·á·n·h bánh ngọt." Tô Bạch nói.
Lần này, một đám người tất cả đều mơ hồ. "Nam nhân chân dài" này thì có quan hệ gì tới bánh ngọt chứ?
"Tô Bạch, đây không phải là cậu bịa lung tung ra câu đố đấy chứ?" Hà lão sư đưa ra chất vấn.
"Nếu thật sự là cậu bịa, chúng tôi cũng không tán thành." Mao Hiểu Đồng vội vàng nói.
"Yên tâm, câu đố của ta khẳng định sẽ được khán giả tán thành." Tô Bạch mười phần tự tin.
"Đúng vậy, lão đệ của ta lúc nào thua qua, các ngươi mau mau đoán đi." Tạ Na hùa theo ồn ào.
Tính giờ kết thúc, Hà Quýnh một tổ vẫn như cũ là không có manh mối gì.
"Nam nhân chân dài, bánh gato mà." Tô Bạch cười, cho ra đáp án.
Mao Hiểu Đồng: "???"
Hà Quýnh: "!!!"
Hiện trường, hơn phân nửa người đều không hiểu ra sao, không hiểu đây là có ý gì.
"Tô Bạch, cậu chơi x·ấ·u, cái này căn bản là không đúng." Mao Hiểu Đồng đưa ra chất vấn. "Ngươi hỏi thử khán giả ở hiện trường xem, bọn họ khẳng định không đồng ý với ngươi."
Nói xong, Mao Hiểu Đồng lại hướng ánh mắt về phía thính phòng. Lập tức có hơn phân nửa người gật đầu đồng ý với quan điểm của nàng.
"Ta đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi mà các ngươi thật ngốc."
Tô Bạch im lặng lắc đầu, sau đó hắn lại kiễng chân, lại một lần nữa nói, "Nam nhân chân dài, bánh gato nha."
Phốc phốc!!!
Nhìn đám người giống như những đứa trẻ hiếu kỳ nhìn Tô Bạch. Hà lão sư rốt cục nhịn không được, lại một lần nữa bật cười.
"Ngọa tào! Tên này lại lái xe."
"Ha ha ha ha, c·hết cười mất thôi, đây tuyệt đối là một lão tài xế."
"Sư phó, tôi muốn xuống xe, đây không phải là đường đi nhà trẻ."
"Tôi đột nhiên cảm thấy Tô Bạch và Mao Hiểu Đồng thật là tuyệt phối, hai người họ ở cùng nhau thật là rất thú vị."
"Hà lão sư cũng là lão tài xế, hắn khẳng định đã sớm biết ý này."
Trên đài, gương mặt xinh đẹp của Mao Hiểu Đồng ửng đỏ. Tô Bạch đã ám chỉ rõ ràng như vậy, nàng mà còn không hiểu nữa thì đúng là ngốc thật rồi.
"Cửa này có thể cho các ngươi khỏi bị trừng phạt, nhưng mà các ngươi phải đáp ứng chúng ta một điều kiện."
Là trụ cột hàng đầu của đài Mang Quả, Tạ Na vẫn là rất biết cách "kiếm cơm".
"Cái gì?" Hà Quýnh phối hợp nói.
"Để Mao Hiểu Đồng và Tô Bạch đối mặt 20 giây, đối mặt kết thúc coi như các ngươi hoàn thành trừng phạt." Tạ Na vội vàng nói.
"Đơn giản vậy thôi ư?" Duy Giai kinh ngạc.
"Các ngươi cũng đừng đổi ý." Hà Quýnh cũng vội vàng tiếp lời.
Bị nước lạnh tưới, tư vị không dễ chịu chút nào, hiện tại trên người hắn vẫn còn ướt nhẹp đây. Mao Hiểu Đồng có chút ngượng ngùng, nhưng không chịu nổi đám người thúc giục, cuối cùng đành phải bước lên sân khấu. Tô Bạch tự nhiên lại càng không có ý kiến.
Ở giữa sân khấu, hai người Tô Bạch đối mặt nhau.
"Không được không được, cách gần thêm một chút, không thể quá xa."
Nhìn thấy khoảng cách giữa mặt hai người khoảng năm sáu mươi centimet, Tạ Na vội vàng đưa ra kháng nghị.
Thấy hai người đều có chút ngượng ngùng, Tạ Na dứt khoát tự mình đi lên sân khấu. Hai cánh tay, một bên ấn Tô Bạch, một bên ấn Mao Hiểu Đồng. Cho đến khi khoảng cách của hai người chỉ còn không đến năm sáu centimet, giữa hai người, thậm chí có thể cảm nh·ậ·n được hơi thở của nhau, Tạ Na lúc này mới hài lòng.
"Bây giờ bắt đầu tính giờ."
Hiện trường, đám người nhao nhao bắt đầu la lên.
Lúc ban đầu Mao Hiểu Đồng còn có chút khẩn trương. Nhưng thật sự khi nhìn thấy kính mắt của Tô Bạch, nàng dần dần như quên đi hết thảy xung quanh. Con mắt Tô Bạch nhìn rất đẹp, lấp la lấp lánh, giống như là sao trời vậy. Mao Hiểu Đồng nhớ trong sách có nói, hai người thích nhau, khi nhìn nhau sẽ cảm nh·ậ·n được sự tồn tại của đối phương. Nàng hiện tại chính là có cảm giác như vậy.
Âm thanh tính giờ ở hiện trường bỗng nhiên nhỏ lại. Ngay cả Hà Quýnh mấy người, giờ phút này cũng đều mang vẻ mặt hóng chuyện.
Ngay tại lúc mọi người la lên, đầu của hai người vậy mà bất tri bất giác lại gần nhau. Hiện tại, khoảng cách đã không đủ một ngón tay.
Tô Bạch cũng không tự chủ được. Nhìn vào đôi mắt Mao Hiểu Đồng, hắn dường như quên cả suy nghĩ, hết thảy đều dựa theo bản năng.
Không biết từ lúc nào, một tia cảm giác lạnh buốt truyền vào não hải. Tô Bạch im lặng bừng tỉnh. Hai người vậy mà đã chạm môi vào nhau.
Mao Hiểu Đồng dường như cũng nh·ậ·n ra sự k·i·n·h ngạc, vội vàng nhảy ra. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, cách thật xa Tô Bạch, dường như vẫn có thể nghe được tiếng tim đ·ậ·p của nàng.
"A?!"
Theo hai người tách ra, hiện trường lập tức vang lên âm thanh ồn ào của Hà Quýnh mấy người.
"Vừa mới các nàng chạm môi vào nhau rồi ư?" Tạ Na cố ý hỏi.
"Vừa rồi góc độ có chút lệch, không thấy rõ, đạo diễn có thấy không ạ?" Hà Quýnh hỏi thăm.
Đạo diễn cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Tô Bạch và Mao Hiểu Đồng nghiêng người đối mặt, màn ảnh mặc dù có quay được cảnh hai người bọn họ tới gần. Nhưng có chạm môi hay không thì thật sự khó mà nói.
"Hai người các ngươi không phải là cố ý làm hiệu ứng cho tiết mục đấy chứ." Duy Giai nói theo.
"Tôi cảm giác khẳng định là chạm rồi, không phải mặt Hiểu Đồng sao lại đỏ như vậy?" Tạ Na tiếp tục nói.
Mao Hiểu Đồng vội vàng lắc đầu, thề thốt phủ nh·ậ·n.
Thấy bầu không khí đã không sai biệt lắm, Hà lão sư vội vàng lướt qua cái đề tài này. Chỉ để lại hiện trường một đám "quần chúng ăn dưa" với vẻ mặt hưng phấn.
"Cửa này chúng ta qua rồi, tiếp tục, tiếp tục." Hà lão sư thúc giục.
"Hà lão sư, hay là bỏ đi thôi, tôi cảm thấy trí thông minh của chúng ta có vẻ không đủ dùng cho lắm." Mao Hiểu Đồng yếu ớt nói.
..................... (Chương 3: Cầu hoa tươi, cầu nguyệt phiếu, hoa tươi hôm nay có thể p·h·á hai mươi ngàn không nhỉ?)
Bạn cần đăng nhập để bình luận