Giải Trí: Bắt Đầu Từ Trương Thiên Ái Trên Thân Bạo Dòng

Chương 97:: Lưu Sư Sư: Đó là của ta nụ hôn đầu tiên ( cầu tự định )

Chương 97: Lưu Sư Sư: Đó là nụ hôn đầu của ta (cầu tự định)
Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe được Tô Bạch nói ra nguyện vọng hùng vĩ như vậy. Nếu là lúc trước, bọn họ tự nhiên không tin. Nhưng là theo Tô Bạch nổi tiếng ở Hàn Quốc, đóng phim Hàn lại náo động Hàn Quốc. Hiện tại bọn họ thật đúng là có chút tin tưởng. Chỉ có mấy cái kia từ trước đến nay không hợp với Tô Bạch, giờ phút này tim như bị dao cắt, khó chịu không thôi. Ngay cả mấy cái chuỗi rạp chiếu phim, lúc này cũng đều đã hối hận. Trên thực tế, bọn họ cũng nghe nói phía trên cố ý muốn để Tô Bạch đạo diễn một bộ phim có đề tài kháng chiến. Chẳng qua hết thảy đều phải đợi "Lượng Kiếm" chiếu lên rồi mới có thể quyết định. Một khi "Lượng Kiếm" p·h·át hỏa, thì bộ phim này đoán chừng cũng không kém. Khi đó bọn họ bàn lại chuyện phong sát Tô Bạch, liền thật là chuyện tiếu lâm. Nếu là bộ kịch này của Tô Bạch không nổi, vậy thì còn dễ nói. Nhưng bọn họ hiện tại không dám đánh cược a. Gần đây, bọn họ lại tìm hiểu một phen tin tức này. Khi càng ngày càng nhiều người chứng thực phía trên xác thực có ý nghĩ này, mấy cái người phụ trách chuỗi rạp chiếu phim đều ngồi không yên. Cả đám đều bắt đầu liên hệ với Tô Bạch. Thế nhưng, điều làm bọn họ hoang mang chính là, lần này Tô Bạch vậy mà chủ động cự tuyệt bọn họ.
"Đây là tình huống gì? Phim của hắn không muốn chiếu sao?"
"Không phải nói 'Hoa Hạ cơ trưởng' đã đóng máy rồi sao, hẳn là không có vấn đề gì a."
"Ta hiện tại có chút hoang mang, không biết rõ hắn đang suy nghĩ gì."
"Đem tin tức này thả ra đi, là chính hắn không muốn chiếu, chuyện này không liên quan đến chúng ta."
Thế là ngay trong ngày hôm đó, tin tức liên quan tới việc bộ phim này của Tô Bạch không lên chuỗi rạp chiếu phim liền được lan truyền trên mạng. Vô số dân mạng cũng kinh ngạc không thôi, không hiểu Tô Bạch đang làm cái thao tác kỳ lạ gì.
"Viện này rõ ràng là đã phục nhuyễn."
"Nghe nói phía trên cố ý nâng đỡ Tô Bạch, bọn họ không dám phong sát hắn."
"Tô Bạch đây là ý gì? Không muốn kiếm tiền à?"
"Hay là nói bộ phim này chưa quay xong?"
"Hiện tại quay phim chắc là không còn kịp rồi, còn một tháng nữa là đến Tết."
"Lúc đầu nghe được những tin tức kia trong vòng, còn đang mong đợi phim của Tô Bạch có thể chiếu lên, không ngờ lại thành ra thế này."
Tổng bộ Lạc Thị, Lâm tổng miệng đều nhanh muốn cười đến mức không khép lại được. Tiết tấu này biến ảo quá nhanh. Mới có mấy tháng, không ngờ Tô Bạch liền từ trạng thái bị phong sát được giải trừ phong ấn. Người trên mạng không hiểu vì sao phim của Tô Bạch không chiếu. Nhưng bọn họ hiểu. Bộ "Hoa Hạ cơ trưởng" này của Tô Bạch đã được bán cho bọn họ với giá cả hàng trăm triệu. Trước đó bọn họ còn cảm thấy cái giá này có chút đau lòng. Nhưng theo Tô Bạch được giải trừ phong sát, bọn họ không còn cảm thấy như vậy nữa. Hiện tại trên mạng thảo luận càng nhiều, tương lai tin tức "Vui Xem" tung ra muốn chiếu phim của Tô Bạch sẽ càng thêm rung động.
"Để bão tố tới mãnh liệt hơn chút đi." Lâm tổng mặt mũi tràn đầy k·í·c·h động.
"Lần đầu tư này tuyệt đối là lần thành công nhất từ trước đến nay của 'Vui Xem' chúng ta."
"Đợi đến khi tin tức này được công bố, đoán chừng toàn bộ mạng internet đều sẽ sôi trào."
"Dựa theo nhiệt độ hiện tại, ta cảm giác lần này phim được chiếu ít nhất có thể mang đến cho 'Vui Xem' chúng ta 20 triệu người sử dụng."
"Đoán chừng những công ty quảng cáo kia nghe được tin tức này sau cũng sẽ điên cuồng, có lẽ khoản tiền quảng cáo tài trợ này so với chúng ta tưởng tượng còn nhiều hơn một chút."
"Khi nào thì tung ra tin tức?"
"Đợi thêm chút nữa, bộ 'Lượng Kiếm' của Tô Bạch hai ngày nữa là đóng máy, tạm thời đừng đoạt nhiệt độ của hắn."
"Không sai, chờ một chút, ngược lại việc này cũng không cần gấp."
Ngày thứ hai, Lưu Sư Sư hẹn trước với Tô Bạch, liền đi tới đoàn làm phim "Lượng Kiếm". Vừa lúc đuổi kịp Tô Bạch bọn họ quay chụp vở kịch cuối cùng. Vở kịch cuối cùng kết thúc, hiện trường vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt. Đã hẹn buổi tối cùng nhau ăn tiệc đóng máy, Tô Bạch liền dẫn Lưu Sư Sư hướng về phía đoàn làm phim của Triệu Lệ Ảnh. Hai bên đoàn làm phim cách không xa, đi bộ mất khoảng hơn mười phút.
"Ta còn nghĩ đến ở bên cạnh ngươi học tập một chút, không ngờ lại kết thúc rồi." Lưu Sư Sư mặt mũi tràn đầy phiền muộn.
"Ngươi cũng muốn đóng phim sao?" Tô Bạch hiếu kỳ hỏi thăm, "Ngươi không phải thích đầu tư sao?"
"Kỳ thật ta cũng không phải rất muốn đóng phim, chỉ là ở không quá nhàm chán, ra ngoài thì một đống cẩu tử săn ảnh, nghĩ tới nghĩ lui, tìm ngươi là có ý nghĩa nhất, hơn nữa bị cẩu tử chụp cũng không sao cả." Lưu Sư Sư thè lưỡi, có chút ngượng ngùng nói ra.
Tô Bạch mặt tối sầm. Hắn đã nói rồi mà, Lưu Sư Sư gọi điện thoại sao lại ân cần như vậy. Thì ra là đến tìm mình chơi.
"Nếu như bị cẩu tử chụp được ngươi đi cùng với ta, vậy mới thật sự là hủy hoại."
"Đến lúc đó, ngươi coi như nói mình không có phát sinh chuyện gì với ta, đoán chừng cũng không ai tin."
Tô Bạch cười đùa với Lưu Sư Sư, "Ngươi về sau không định tìm bạn trai à?"
"Lúc đầu cũng không định tìm, một mình tự do thoải mái biết bao, tìm nghệ sĩ trong giới kết hôn rất dễ xảy ra chuyện."
Lưu Sư Sư nhìn rất thoáng, "Mọi người đều là diễn kịch, những nam diễn viên kia căn bản kh·ố·n·g chế không nổi mình, đóng phim một hồi liền thích nữ chính, chuyện như vậy ta gặp nhiều lắm."
"Vậy ngươi chưa từng thích người khác sao?" Tô Bạch hiếu kỳ hỏi thăm.
"Ta thì không có, nam nhân thích rõ ràng chính là thấy sắc nảy lòng tham." Lưu Sư Sư mặt mũi tràn đầy khinh bỉ, "Bọn họ gặp nữ chính không dễ nhìn cũng chẳng thấy bọn hắn vừa gặp đã yêu."
"Nói sâu sắc lắm." Tô Bạch tán thán nói.
"Ai nha!"
Đột nhiên, Lưu Sư Sư không chú ý giẫm phải một tảng đá, thân thể lập tức bị trượt chân. Tô Bạch phản ứng rất nhanh, một tay ôm lấy nàng.
Tô Bạch mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi. Tình huống này giống như có chút cẩu huyết. Nhưng quả thật đã xảy ra. Nữ sinh có lẽ trời sinh chính là hạ bàn không vững, rất dễ bị ngã.
Hai người lần đầu tiên khoảng cách gần như vậy tiếp xúc. Lưu Sư Sư mặc một bộ áo len dệt kim màu đen bó sát người, dáng người uyển chuyển lọt hết vào mắt Tô Bạch. Trên mắt nàng vẽ nhãn ảnh nhàn nhạt, thần sắc thoạt nhìn có chút bối rối. Mùi nước hoa cũng là loại mùi thơm ngát nhàn nhạt. Cả người thoạt nhìn rất có loại cảm giác thanh lịch.
Hai người theo bản năng đối mặt. Qua một hồi lâu sau, Lưu Sư Sư mới đỏ bừng cả khuôn mặt đứng lên. Nàng lau đi son môi đã có chút trầy xước ở khóe miệng. Có chút khẩn trương nhìn xung quanh.
Vừa rồi sao lại không kiềm chế được vậy. Hơn nữa hình như là mình chủ động.
Nghĩ đến đây, Lưu Sư Sư hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Rõ ràng là đến tìm Tô Bạch chơi. Suýt chút nữa đem mình cho dâng vào. Nếu như ở trong khách sạn, nàng không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.
"Ngươi tại sao có thể như vậy, đây chính là nụ hôn đầu của ta." Lưu Sư Sư nhỏ giọng thầm thì.
"Ta phát hiện không thể cùng ngươi ở cùng một chỗ trong thời gian dài, nếu không sớm muộn cũng bị ngươi chiếm tiện nghi."
"Vậy ngươi muốn đi sao?" Tô Bạch tiến tới nắm lấy tay Lưu Sư Sư.
Lưu Sư Sư theo bản năng rụt tay lại, sau đó liền tùy ý để Tô Bạch nắm.
"Không muốn."
( Cầu hoa tươi, cầu Thanks, cầu tự định, cầu nguyệt phiếu!!! )
Bạn cần đăng nhập để bình luận