Giải Trí: Bắt Đầu Từ Trương Thiên Ái Trên Thân Bạo Dòng

Chương 32:: Giấy ngắn tình trường ( cầu hoa tươi cất giữ )

**Chương 32: Giấy Ngắn Tình Dài (Cầu hoa tươi, cất giữ)**
"Ngươi thật sự biết đánh đàn à?"
Trương Thiên Ái mở to hai mắt, vẻ mặt cũng tràn đầy mong đợi. Trong khoảnh khắc, lòng hư vinh của Tô Bạch tăng vọt cực độ.
"Ta vốn định lấy thân phận người bình thường tiếp xúc với các ngươi, kết quả đổi lại là các ngươi xa lánh, không giấu nữa, ngả bài, ta là ca thần."
Tô Bạch ánh mắt u buồn, thản nhiên nói.
Hai nàng lườm hắn một cái. Bất quá, lòng hiếu kỳ vẫn nặng hơn một chút, Trương Thiên Ái nắm lấy cánh tay Tô Bạch nũng nịu:
"Ba ba, ngươi đánh một khúc đi mà, người ta muốn nghe."
Cảnh Điềm:.....
Tốt tốt tốt, thật không coi ta là người ngoài đúng không.
"Được thôi, vậy hôm nay sẽ để các ngươi no bụng sướng tai."
Nói rồi Tô Bạch ôm lấy đàn ghi-ta. Gió nhẹ thổi qua mặt, lá cây xào xạc. Chim chóc trên không líu ríu. Tô Bạch hài lòng nhắm mắt lại, chỉ có đầu ngón tay lướt nhanh trên đàn ghi-ta.
Tiếng đàn ghi-ta du dương vang lên.
Cảnh Điềm ngồi ở một bên, hai tay chống cằm, ánh mắt mang theo vẻ sùng bái nhìn Tô Bạch.
Trương Thiên Ái ở bên cạnh cũng yên tĩnh trở lại.
Những người khác của đoàn làm phim ở xa xa lúc này cũng chú ý tới động tĩnh bên này, từng người hiếu kỳ đi tới. Có người thậm chí còn lấy điện thoại di động ra quay phim.
Cuối cùng, tiếng hát của Tô Bạch vang lên.
【 *Em theo ta đi vào dưới ve* 】
【 *Vượt qua thành thị ồn ào náo động* 】
【 *Tiếng ca còn đang du tẩu* 】
【 *Đôi mắt em lưu luyến* 】
【 *Không thấy em ôn nhu* 】
【 *m·ất· đi hoa gian vui cười* 】
【 *Tuế nguyệt không cách nào dừng lại* 】
【 *Lưu Vân Đích Đẳng Hậu* 】
Giọng hát của Tô Bạch rất nhẹ nhàng, trong tiếng hát mang theo một tia u buồn. Ngay khi cất giọng đã trực tiếp nắm bắt được đám người.
Có người há to miệng, tràn đầy kinh ngạc.
Có người ánh mắt sáng rực, tất cả đều là vui vẻ.
"Đây là bài gì? Trước kia chưa từng nghe qua."
"Tô đạo diễn hát hay quá."
"Xong rồi, ta cảm giác như mình đang yêu đương."
"Gặp một lần Tô đạo diễn lầm cả đời, người đàn ông như vậy ai có thể không yêu chứ."
"Quả nhiên, đàn ông chơi ghi-ta là đẹp trai nhất."
Xa xa có người nhỏ giọng nói chuyện. Bất quá, rất nhanh liền bị người bên cạnh dùng ánh mắt ngăn lại.
Tiếng hát của Tô Bạch tiếp tục:
【 *Ta thật rất nhớ em* 】
【 *Trong mỗi một mùa mưa* 】
【 *Em lựa chọn lãng quên* 】
【 *Là điều ta luyến tiếc nhất* 】
【 *Chỉ Đoản Tình Trường A* 】
【 *Đường không hết quá nhiều gợn sóng* 】
【 *Truyện của ta đều liên quan tới em nha* 】
Cảnh Điềm ở bên cạnh, trong mắt sớm đã tràn đầy sùng bái. Nếu không phải người xung quanh quá nhiều, nàng lúc này đều muốn tiến lên dâng nụ hôn.
Trương Thiên Ái cũng có biểu lộ không khác biệt lắm. Tô Bạch đẹp trai thế này là muốn lấy mạng người ta mà.
Nàng cũng không nghĩ tới Tô Bạch thật sự biết hát, hơn nữa còn hát hay như vậy.
Rốt cuộc, một bài hát kết thúc.
Trong nháy mắt, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay mà mọi người đã kìm nén từ lâu.
"Tô đạo diễn trâu quá."
"Tô đạo diễn, ta là nam, anh xem ta còn có cơ hội không?"
"Ngọa tào, tên này mày có độc à."
"Đây là bài hát gì vậy, yêu c·hết ta rồi."
"Tô đạo diễn, em có thể sinh khỉ con cho anh."
Xung quanh vang lên âm thanh ồn ào hỗn loạn của mọi người.
"Ca khúc gốc 'Giấy Ngắn Tình Trường', hôm nay là lần đầu tiên hát, coi như các ngươi có phúc nghe." Tô Bạch cười nói.
???!!!
Xung quanh lại lần nữa oanh động.
"Ngọa tào! Đỉnh!"
"Tô đạo diễn còn biết sáng tác bài hát, lão thiên gia ơi."
"Đúng là so sánh người với người làm người ta tức c·hết."
"Ta vốn cho rằng danh hiệu 'Vua phim chiếu mạng' đã quá trâu rồi, không ngờ hắn còn là ca thần."
"Tuyệt! Cầu xin Tô đạo diễn bản thuần hưởng, ta coi như không chiếm được người anh, bài hát của anh cũng nhất định phải cùng ta chìm vào giấc ngủ."
Một hồi lâu sau, xung quanh lúc này mới tản đi.
Trợ lý của Cảnh Điềm cầm điện thoại, ở một bên mừng rỡ biên tập.
"Ngươi làm gì đấy, cười vui vẻ vậy?" Cảnh Điềm ngạc nhiên.
"Lúc Tô Bạch vừa mới hát ta đều quay lại hết, các ngươi chỉ có thể nghe một lần, còn ta lại có thể nghe mãi." Trợ lý đắc ý nói.
"Nhanh gửi cho ta một bản." Cảnh Điềm vội vàng nói.
Nàng thật sự rất thích bài hát này.
"Ta đăng lên Douyin rồi, tự mình lên tải đi." Trợ lý nói.
Trong lúc nói chuyện, cô đã mở Douyin vừa mới đăng lên. Trong hình, Tô Bạch mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ôm đàn ghi-ta. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên mặt hắn, nổi lên từng tầng ánh sáng.
Cảnh Điềm chống cằm, lẳng lặng ngắm nhìn hắn.
Trương Thiên Ái nghiêng đầu. Có bươm bướm đang bay múa trước mắt nàng.
Hết thảy thoạt nhìn đều hài hòa, thỏa mãn như vậy.
Tiếng hát của Tô Bạch đúng lúc vang lên.
Cho đến khi nghe hai lần, trợ lý mới hoàn hồn. Dù là nghe lại, nàng vẫn tràn đầy hưởng thụ.
"Ngươi sao lại tắt rồi, ta còn chưa có nghe đủ."
Nhìn xem trợ lý tắt điện thoại, Cảnh Điềm lập tức không vui.
"Không cho ngươi nghe." Trợ lý le lưỡi, vội vàng chạy xa.
Hai người bình thường vốn thích cãi nhau ầm ĩ, như tỷ muội vậy.
Cảnh Điềm tức giận, đành phải tự mình lấy điện thoại ra. Lần nữa mở video kia, nhìn Tô Bạch trong màn ảnh, trong mắt Cảnh Điềm tràn đầy ôn nhu.
Thời gian nếu có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, thì tốt đẹp biết bao.
"Nhìn cái gì đấy?"
Không biết từ lúc nào, Tô Bạch đã đi tới.
"Nhìn ngươi đó." Cảnh Điềm ngọt ngào mở miệng.
"Ta chẳng phải đang ở bên cạnh ngươi sao, muốn nhìn thì nhìn nhiều một chút." Tô Bạch cười nói, "Hôm nay ta có phải là có chút đẹp trai bức người không?"
Cảnh Điềm chống cằm đ·á·n·h giá Tô Bạch.
Tô Bạch mong đợi, chờ đợi lời khen ngợi từ Cảnh Điềm.
"Ân, quả thật không tệ, nhưng nếu như bỏ đi hai chữ 'đẹp trai' có thể sẽ càng tốt hơn."
Nụ cười của Tô Bạch càng thêm nồng đậm: "Cảm tạ khích lệ."
Một giây sau, hắn đột nhiên phản ứng lại.
"Đẹp trai" trừ đi, mình không phải chỉ còn lại "bức người" thôi sao?
"Hay cho ngươi Cảnh Điềm, ăn gậy của ta!!!"
Tô Bạch rống to, đuổi theo Cảnh Điềm đã bỏ chạy.
Ngươi truy ta trốn!
Hình ảnh dường như lại một lần nữa ngưng lại ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận