Gia Phụ Lý Thế Dân, Để Ngươi Nữ Nhi Mang Thai Như Thế Nào

Chương 503: Bá Vương điều ước

**Chương 503: Bá Vương Điều Ước**
Trân Châu Bì Già Khả Hãn suy tư sâu sắc, mồ hôi lạnh trên trán túa ra. Lúc hắn đến còn mang theo chút tâm tư riêng, định ra sức ép Tần Vương một phen, muốn Tiết Duyên Đà xuất binh giúp Đại Đường, kiềm chế Tây Đột Quyết ở phía bắc, và Đại Đường phải trả một cái giá tương xứng.
Nhưng giờ phút này, hắn đã thay đổi ý định.
Nếu bây giờ hắn ép Đại Đường trả giá, sau này Đại Đường sẽ khiến hắn phải trả giá đắt hơn, thậm chí là... м.ạ.ɴ.ɢ sống!
"Khả Hãn, sao các ngươi lại ra đây hóng gió?" Bạch diện thư sinh không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh họ, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Trân Châu Bì Già Khả Hãn.
Trân Châu Bì Già Khả Hãn cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt, đáp: "Bản Hãn tối qua uống hơi nhiều, ngủ không được, vừa dậy nghe bên ngoài có tiếng la hét nên ra xem."
"Không ngờ lại là quân Đường."
"À... quân ta đang luyện tập thôi mà, sáng sớm tập luyện cho khỏe người, tránh ăn quá no, khó tiêu hóa ấy mà."
Vẻ mặt Trân Châu Bì Già vô cùng hoài nghi. Quân nhân được ăn no đã là tốt lắm rồi, còn no đến khó tiêu hóa? Đây là buổi sáng, đói cả đêm rồi, ăn cái rắm ấy à?
A a...
Bạch diện thư sinh cười khẩy, lũ nhà quê chưa thấy việc đời, hôm nay ta cho các ngươi biết quân ta ăn sáng thế nào.
"Khả Hãn, điện hạ chờ ngài đã lâu, bảo ngài tranh thủ ăn sáng rồi còn bàn việc quan trọng, điện hạ trăm công nghìn việc, chuyện ở Bắc Vực còn chờ ngài ấy giải quyết, không thể chậm trễ."
Trân Châu Bì Già Khả Hãn gật đầu, đi xuống dưới cổng thành. Lúc này, đám binh sĩ đang luyện tập cũng chỉnh tề bước vào.
Nhưng điều khiến họ chú ý là trên đùi mỗi binh sĩ đều buộc hai bao cát lớn.
Hai bao cát này nặng chừng hai mươi, ba mươi cân, nhưng họ đi đường vẫn nhẹ nhàng như bay, hai chân thoăn thoắt.
Trân Châu Bì Già Khả Hãn càng thêm chấn động trong lòng, đám tâm phúc của hắn cũng cảm thấy bất an.
Đối diện với quân đội như vậy, họ phải làm gì?
Dưới sự dẫn đường của bạch diện thư sinh, mọi người tiến vào nhà ăn, lập tức ngửi thấy mùi cơm thơm ngào ngạt.
Nhìn những binh sĩ bưng đĩa đi ra, trên mâm có một quả trứng gà, một phần thịt khô, hai chiếc bánh bao lớn trắng ngần.
Trong cái thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, bữa sáng như vậy thật sự đảo lộn thế giới quan của Trân Châu Bì Già Khả Hãn.
Đây là thứ mà lính thường có thể ăn sao? Với khẩu phần thế này, trên thảo nguyên, chỉ có mình hắn mới được ăn thôi.
Chiếc bánh bao trắng như tuyết kia lại vô cùng xốp mềm, chỉ nhìn thôi đã muốn cắn một miếng.
Khi Trân Châu Bì Già Khả Hãn nhận được phần ăn của mình, trong lòng càng thêm khó chịu. Đây chính là tiêu chuẩn ăn của quân Đại Đường, còn binh lính thảo nguyên của họ thì căn bản còn chẳng có khái niệm bữa sáng, cả ngày cũng chỉ được có ngần ấy thôi.
Ăn sáng xong, Trân Châu Bì Già Khả Hãn được bạch diện thư sinh dẫn đến nơi tối qua họ u.ố.n.g r.ư.ợ.u.
Lý Khác vẫn như không có chuyện gì xảy ra, ngồi ở vị trí chủ tọa, bên cạnh là Hồng Lư tự khanh Đường Kiệm và Dương quan thủ tướng Tiêu Duệ.
Giữa phòng kê một chiếc bàn dài, chừa lại năm chiếc ghế cho hắn và người của hắn. Trên mặt bàn đặt những chiếc ly thủy tinh trong suốt, bên trong rót đầy nước nóng bốc hơi nghi ngút.
"Khả Hãn, tối qua uống có đã không?"
Trân Châu Bì Già ngồi xuống, cố gắng gượng một nụ cười trên mặt: "Có Tần Vương điện hạ chiêu đãi chu đáo, tự nhiên là vô cùng tận hứng, cảm tạ Tần Vương điện hạ."
"Nếu Tần Vương điện hạ đến thảo nguyên làm k.h.á.c.h, Bản Hãn nhất định sẽ dốc hết sức mình chiêu đãi điện hạ."
"Ha ha ha, vậy cứ quyết định thế nhé, đợi ngày nào đó bản vương đến thảo nguyên, ngươi đừng có mà nuốt lời đấy."
"Đó là đương nhiên..."
Bạch diện thư sinh nhỏ giọng nhắc nhở: "Điện hạ, thời gian không còn sớm, hay là chúng ta bắt đầu đàm p.h.á.n đi ạ?"
"Đúng đúng đúng, Khả Hãn, chúng ta bắt đầu bàn thôi!"
Lý Khác đột nhiên ngồi thẳng lưng, như biến thành một người khác, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
"Đám d.ã m.a.n Tây Đột Quyết kia, dựa vào đội kỵ binh hùng mạnh mà khuấy đảo Tây Vực, khiến cho các quốc gia ở Tây Vực sống dưới á.p b.ứ.c của chúng. Bách tính Tây Vực chưa một ngày được hưởng cuộc sống yên bình..."
"Yên Kỳ, Cao X.ư.ơ.n.g, Y Ngô, những quốc gia này và bách tính vốn là thuộc quốc của Đại Đường ta, nhận sắc phong của Đại Đường, hưởng thụ vinh dự t.h.i.ê.n Khả Hãn, hằng năm đều triều cống Đại Đường ta."
"Giờ đây bị đám d.ã m.a.n Tây Đột Quyết xâm lược, bách tính sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Bọn chúng như đỉ.a đó.i, hút cạn của cải Tây Vực, còn đ.ố.t p.h.á g.i.ế.t c.ư.ớ.p, quả thực không phải người..."
"Đại Đường nhận được lời cầu cứu của các nước Tây Vực, t.h.i.ê.n Khả Hãn đã điều động bản vương dẫn đại quân đến thảo phạt lũ Tây Đột Quyết d.ã m.a.n."
Lý Khác chậm rãi nói, những lời ấy khiến chính hắn cũng cảm động, còn Trân Châu Bì Già thì mặt mày nhăn nhó như táo bón. Các nước Tây Vực bao giờ cầu cứu Đại Đường ngươi? Chẳng phải chính họ hợp thành liên quân chống lại Đại Đường ngươi sao?
Haizzz, Tần Vương đúng là mặt dày vô đối!
"Giờ Đại Đường t.h.i.ê.n quân đã đóng quân dưới chân t.h.i.ê.n Sơn, chỉ chờ Khả Hãn quyết định, các ngươi muốn đ.á.n.h hay không đ.á.n.h..."
"Chỉ cần Khả Hãn từ phía đông và phía bắc tiến c.ô.n.g, Đại Đường t.h.i.ê.n quân sẽ dốc toàn lực tiến c.ô.n.g, đảm bảo trong vòng một tháng hạ được vương đình của chúng."
"Nếu Khả Hãn không muốn đ.á.n.h nhau với Tây Đột Quyết, vậy bản vương chỉ có thể từ phía tây tiến về phía đông. Đến lúc đó, Tây Đột Quyết chạy vào lãnh địa của Tiết Duyên Đà, đừng trách bản vương không nhắc nhở ngươi."
Trân Châu Bì Già Khả Hãn: "..."
Mẹ kiếp, nếu Bản Hãn không muốn đ.á.n.h, chẳng khác nào ngươi sẽ đ.á.n.h cả Bản Hãn luôn à?
"T.h.ả h.ổ v.ề r.ừ.n.g, r.ư.ớ.c v.ạ v.ào th.â.n", ai mà chưa từng nghe qua chứ!
Đối mặt với Đường quân h.ù d.ọ.a, Tây Đột Quyết chắc chắn sẽ cướp địa bàn của hắn.
"Bản Hãn được t.h.i.ê.n Khả Hãn của Đại Đường sắc phong, tự nhiên phải nghe theo sự sắp xếp của Tần Vương. Tần Vương bảo Bản Hãn đ.á.n.h, Bản Hãn liền đ.á.n.h..."
"Bất quá, trong nước Bản Hãn nghèo khó, binh sĩ thiếu vũ khí, thiếu lương thực, đó là vấn đề lớn..."
Lý Khác đã sớm đoán trước được Trân Châu Bì Già sẽ nói như vậy, cười đáp: "Đại Đường không có thừa một hạt cơm, cũng không có thừa một món vũ khí, nhưng Tây Đột Quyết thì có đấy. Các ngươi không đi cướp đi à?"
"Tây Đột Quyết có thừa lương thực, dê b.ò chiến mã, vũ khí đầy kho, thậm chí phụ nữ cũng nhiều đấy thôi!"
"Bản vương dẫn đại quân tấn c.ô.n.g vương đình của chúng, chúng chắc chắn sẽ điều tinh binh phòng thủ xung quanh vương đình. Lẽ nào các ngươi đến cả một lũ ô hợp cũng đ.á.n.h không lại?"
"Vậy Tiết Duyên Đà còn cần gì để tồn tại nữa?"
Trân Châu Bì Già Khả Hãn: "..."
Đây là cái thứ đạo lý gì vậy?
Yếu thì chẳng lẽ đó là một cái tội?
"Tần Vương..."
Hắn vừa định lên tiếng, Lý Khác đã ngắt lời: "Khả Hãn, bản vương cho phép các ngươi c.ướ.p được đất đai và phụ nữ, đều thuộc về các ngươi."
"Đây là một phần hiệp nghị, ngươi xem qua đi!"
Một bản hiệp nghị được đẩy đến trước mặt Trân Châu Bì Già Khả Hãn. Sau khi hắn mở ra xem, lập tức tức giận không kiềm chế được.
Đây đúng là "Bá Vương điều ước", cuộc c.h.i.ế.n t.r.a.n.h này không mang lại một chút lợi ích nào cho Tiết Duyên Đà, lại còn muốn dùng м.ạ.ɴ.ɢ sống của binh sĩ Tiết Duyên Đà để hoàn thành nhiệm vụ cho Đại Đường sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận