Gia Phụ Lý Thế Dân, Để Ngươi Nữ Nhi Mang Thai Như Thế Nào

Chương 21: Loại này thơ, mọi người cũng có thể làm đi ra, tốt a!

Chương 21: Loại thơ này, ai mà chả làm được, ghê gớm gì!
"Đại ca, sao ngài lại đến đây?"
"Ồ, còn mang cả rượu và đồ nhắm đến nữa?"
"Lần này không có bỏ độc chứ?"
"Mà dù có độc, tam đệ cũng chẳng sợ, tam đệ thể chất tốt, đao thương bất nhập, nước lửa chẳng nề, bách độc không xâm phạm được..."
Lý Khác không ngờ Lý Thừa Càn lại đến thăm mình... Chắc là đến xem hắn bị phạt thế nào đây mà, nên hắn cũng chẳng khách khí.
"Tam đệ nói vậy là sao, đại ca làm sao lại bỏ độc ngươi chứ?" Lý Thừa Càn mặt lạnh tanh, giận dữ nói.
"Vậy lần trước cái xuân dược... Nói thật, đại ca, cái xuân dược đó còn không, lực nó phê thật sự, phụ hoàng suýt thì tèo luôn."
"Tam đệ đây sắp cưới vợ rồi, cho tam đệ xin tí được không? Không phải tam đệ không được, chủ yếu là muốn tạo không khí ấy mà..."
Lý Thừa Càn nổi trận lôi đình: "Thục Vương, ăn nói cho cẩn trọng vào, bản thái tử đã bảo, độc không phải do bản thái tử hạ. Nếu ngươi còn thế này, đừng trách bản thái tử không khách sáo!"
Lý Khác bĩu môi, phối hợp mở hộp cơm, bày lên bàn thờ trong từ đường, rồi bắt đầu ăn uống.
Vẫn không quên nói với liệt tổ liệt tông: "Các vị lão tổ, vãn bối xin phép uống trước, các ngài cứ tự nhiên!"
Lý Thừa Càn: "..."
"Ợ..."
Nửa khắc sau, Lý Khác thỏa mãn đánh một cái ợ, đứng dậy phủi mông, cười nói: "Đại ca, tam đệ no rồi, huynh về đi!"
Lý Thừa Càn nghi hoặc nhìn cái mông của Lý Khác, theo lý thuyết dính mười trượng còn nằm sấp mặt chứ ở đó mà chạy nhảy tưng bừng?
Tên này chắc chắn là chưa ăn đòn, mà là giở trò gian lận để qua mặt đây mà.
Hắn nhanh chân tiến lên, vồ lấy cái quần rách rưới, đưa lên mũi ngửi ngửi, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
"Ngươi..."
"Đại ca, huynh làm gì đấy, ghê tởm chết đi được!"
"Lão tử không có Long Dương chi hảo đâu nhé, lão tử chỉ thích mấy em xinh tươi thôi..."
Lý Khác giật mình kinh hãi, nhảy lùi lại thật xa, ra vẻ hoảng sợ nhìn Lý Thừa Càn.
Nghe đồn cái tên này có Long Dương chi hảo, nhỡ đâu...
Có phải ta là huynh đệ ngươi a, ngươi cái tên súc sinh này, đến cả huynh đệ ruột cũng không tha!
"Ha ha ha... Lý Khác, ngươi dám chống lại thánh chỉ, khi quân vong thượng hả?"
Giờ phút này Lý Thừa Càn vui sướng khôn xiết!
Vốn chỉ muốn châm chọc Lý Khác một chút thôi, giờ thì không đơn giản chỉ là châm chọc nữa, hắn muốn đi cáo trạng.
Lý Khác lập tức tỏ vẻ bất mãn: "Đại ca, mắt nào của huynh thấy tam đệ chống lại thánh chỉ, khi quân vong thượng vậy?"
"Rõ ràng là vu khống trắng trợn!"
"Ta vừa nãy đã bảo, thể chất ta tốt, đao thương bất nhập, nước lửa chẳng nề, bách độc không xâm phạm được, mười trượng tính là gì, trăm trượng ta cũng chẳng coi ra gì, chẳng khác nào gãi ngứa."
"Đã vậy huynh cứ đi cáo trạng đi, coi chừng vác đá đè chân đấy nhé!"
"Ha ha, được thôi, ta không ngại!"
"Mười trượng thôi mà, trong lúc huynh đi cáo trạng, ta đủ sức thực hiện rồi..."
Lý Thừa Càn: "..."
"Lý Khác, đừng quá đáng, cứ chờ đấy, có phải đè lên chân bản thái tử, bản thái tử cũng phải cho ngươi ăn đủ mười trượng!"
"Bản thái tử đi tìm phụ hoàng ngay đây!"
"Hừ, ngon thì đừng có tự đấm mình nhé!"
Lý Thừa Càn phất tay áo, giận đùng đùng bước ra khỏi từ đường.
Hắn đứng trước cổng, muốn đi cáo trạng, lại sợ Lý Khác thật sự tự quất mình mười trượng, đến lúc đó hắn có trăm miệng cũng không nói rõ được.
Trong mắt phụ hoàng, lại thành ra hắn, một thái tử mà đi giở trò tiểu nhân.
Không đi cáo trạng, nhưng đây lại là cơ hội ngàn vàng để chỉnh Thục Vương.
Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn do dự, định quay về hỏi ý kiến các phụ tá xem sao.
"Hừ, đồ bỏ đi!"
"Tưởng thật là ta sẽ tự đánh mình nếu ngươi đi cáo trạng chắc, đúng là đồ ngốc!"
Lý Khác gặm đùi gà, lầm bầm lầu bầu ăn tiếp.
...
Vương Đức cuối cùng cũng trở về, bị Lý Nhị quở trách một trận tơi bời, mặt mày nhăn nhó khổ sở.
"Tam điện hạ, bệ hạ nhận lá trà rồi, nhưng không đồng ý thả ngài sớm đâu, người bảo phải để ngài tĩnh tâm suy ngẫm cho kỹ, nếu không ngài sẽ còn gây chuyện cho coi!"
Lý Khác trợn mắt há mồm.
Trong lòng thầm nghĩ: "Chủ quan rồi!"
Lúc Vương Đức đi, đáng lẽ hắn phải dặn thêm một câu, nếu Lý Nhị không đồng ý thì đừng dâng lá trà, mang về cho lão tử!
"Vốn còn định cho lão ta vài món đồ tốt, ai ngờ phụ hoàng lại không biết điều như vậy."
"Thôi, thôi!"
Lý Khác tỏ vẻ phiền muộn, ba ngày khổ sai này biết đến bao giờ mới qua, cả ngày đối diện với mấy cái bài vị này, đến cả người để nói chuyện cũng không có.
Khó khăn lắm mới có người đến, thì lại là đến xem trò cười.
Đúng là xui xẻo!
"Vương Đức, lại đây, uống với bản vương một chén!"
"Nhân sinh đắc ý cần tận hoan, Mạc sứ kim tôn không đối nguyệt, Thiên sinh ta tài tất hữu dụng, Thiên kim tán tận hoàn phục lai."
Vương Đức chớp mắt, miệng lẩm bẩm đọc theo mấy câu Thục Vương vừa nói, hình như là thơ thì phải.
"Nhân sinh đắc ý cần tận hoan, Mạc sứ kim tôn không đối nguyệt, Thiên sinh ta tài tất hữu dụng, Thiên kim tán tận hoàn phục lai."
"Thục Vương điện hạ quả nhiên tài tư mẫn tiệp, hơn người thường, chỉ bằng mấy câu thơ này, đủ để lưu danh sử sách."
Bất quá, Thục Vương lúc này, ngâm lên mấy câu thơ này là có ý gì?
Là bất mãn với bệ hạ, hay là...
Vương Đức đâu dám hỏi, chỉ biết nịnh nọt vuốt mông ngựa.
Lý Khác cười nói: "Chỉ là lỡ miệng thôi mà, tài tư mẫn tiệp gì chứ, hơn người thường gì chứ?"
"Loại thơ này, ai mà chả làm được, ghê gớm gì!"
Vương Đức: "..."
Vương Đức chỉ muốn phun vào mặt Lý Khác, rồi tiện thể phun luôn vào t·hi t·hể của hắn!
Lỡ miệng thôi á?
Ai mà chả làm được á?
Tưởng thật hắn là thằng thái giám đọc sách kém nên không phân biệt được hay dở chắc, đây rõ ràng là mấy câu t·hi·ên cổ tuyệt xướng đó!
Nhưng hắn chỉ còn cách rót cho Thục Vương hết chén này đến chén khác.
Chỉ là tên Thục Vương bụng dạ hiểm độc này, vừa uống rượu vừa bảo tuổi hắn còn nhỏ, tửu lượng không tốt, nên lần nào cũng rót đầy ly cho Vương Đức, còn Thục Vương thì chỉ uống nửa chén.
"Ực..."
Hai người giải quyết xong một vò rượu ngon, Vương Đức lăn ra.
Không phải say, mà là bắt đầu t·iêu c·hảy.
Lý Khác trợn mắt, giỏi cho ngươi, thái tử, ngươi đúng là lão lục mà!
Cứ tưởng ngươi hạ độc một lần rồi thì lần này không dám nữa, ai dè ngươi vẫn còn giở trò?
May mà Lý Khác hắn có hệ th·ống, bách độc bất xâm, nếu không gặp phải loại lão lục này thì khó lòng phòng bị!
Ba ngày sau, Thục Vương cuối cùng cũng được thả ra.
Hắn đứng trước cổng cung, ngửa mặt lên trời cười lớn: "Ta, Hồ Hán Tam, đã trở lại!"
"Đám công tử hoàn khố ở Tràng An, các ngươi chuẩn bị mà r·u·n r·ẩ·y đi!"
Phó Am đích thân đến đón Lý Khác, Lý Khác lên xe ngựa, thẳng đến phủ trạch của mình, hắn muốn đi xem 120 triệu bạc của mình.
Rồi chuẩn bị dùng số tiền này để k·i·ếm tiền.
So với cuộc đời đắc ý của Thục Vương, Vương Đức lại quá khổ sở, hắn t·ào th·áo ba ngày liên tục, cả người đều mất nước, cũng may thần y Tôn Tư Mạc ra tay kịp thời, mới chữa khỏi bệnh cho Vương Đức.
Giờ phút này hai chân Vương Đức vẫn còn hơi mềm, nhưng với tư cách thái giám đầu lĩnh trong cung, hắn phải cố gắng làm việc, nếu không vị trí của hắn có thể sẽ bị người khác thay thế mất.
"Ba ngày này Thục Vương có biểu hiện gì d·ị t·hư·ờ·n·g không?"
Lý Thế Dân ngồi trước chồng sổ sách cao ngất, tập trung tinh thần p·hê d·uy·ệt tấu chương, thản nhiên hỏi.
Vương Đức khom người đáp: "Bệ hạ, ba ngày này Thục Vương không có gì d·ị t·hư·ờn·g cả, chỉ là trong thời gian đó thái thượng hoàng và thái tử điện hạ có đến thăm người..."
Thấy Lý Thế Dân im lặng, Vương Đức liếc trộm bệ hạ một cái, nói tiếp: "Bệ hạ, tuy nhiên Thục Vương lại làm hai câu thơ, thần thấy cũng được đấy ạ!"
Lý Thế Dân lập tức cảm thấy hứng thú, nghe con gái cưng Trường Lạc nói, tam ca của nó là cao thủ làm thơ, nhưng hắn cũng không để ý lắm, giờ nghe Vương Đức nói làm thơ cũng được, chắc chắn là không đến nỗi nào.
"Đọc cho ta nghe thử xem..."
"Nhân sinh đắc ý cần tận hoan, Mạc sứ kim tôn không đối nguyệt, Thiên sinh ta tài tất hữu dụng, Thiên kim tán tận hoàn phục lai."
Vương Đức cẩn thận từng chữ ngâm nga đọc, lập tức khiến hai câu thơ này được nâng lên một tầm cao mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận