Dương Mịch: Muốn Đuổi Theo Ta? Ngươi Có Mấy Cái Thận?!

Chương 167: Trương Thiên Ái bạo kích ban thưởng! Trần Thục sắp chia tay lúc điên cuồng! ( Quỳ cầu cự lão đặt mua! )

**Chương 167: Trương Thiên Ái bạo kích phần thưởng! Trần Thục sắp chia tay lúc điên cuồng! (Quỳ cầu cự lão đặt mua!)**
Dạ Sanh Ca khách sạn.
Phòng tổng thống trắng đêm không ngủ.
Sau khi tắm rửa xong, Trương Thiên Ái mặc lên người bộ áo choàng tắm nguyên bộ của gian phòng.
Một dải lụa hình nơ con bướm thắt ngang eo, buộc chặt lấy thân hình mềm mại, quyến rũ của nàng.
Trong tay bưng một ly rượu đỏ màu sắc mê người, khẽ lắc lư.
Mùi rượu thơm nồng thuần hậu lập tức vờn quanh nơi chóp mũi nàng.
Trương Thiên Ái với tư thái tao nhã, bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sofa da.
Một đôi chân dài thon thả, nuột nà hoàn mỹ hiện ra, khí chất toát lên vẻ lười biếng và vũ mị.
Khi Tào Tân bước vào phòng tổng thống, nhìn thấy chính là một màn nhiếp hồn đoạt phách này.
"Lão bản, anh đã đến!"
"Đều tại em quá bất cẩn, làm bẩn hết cả quần áo..."
Nhìn thấy Tào Tân anh tuấn phi phàm bước vào, Trương Thiên Ái lập tức đứng dậy.
Nện bước chân ưu nhã đi tới trước mặt Tào Tân, chủ động khoác lấy cánh tay hắn.
"Thiên Ái tỷ, không có gì!"
"Ta cũng vừa lúc không có việc gì, nên thuận đường đến đây!"
Cố ý tới đưa quần áo, Tào Tân mỉm cười nói.
Nhưng hắn sẽ không biết được.
Kỳ thật, tất cả chuyện này đều là do Trương Thiên Ái cố ý.
Quần áo của nàng căn bản không hề bị bẩn, chỉ là bây giờ đã bị nàng ném vào sọt đựng đồ dơ.
Ngược lại, Tào Tân nhìn qua hẳn không phải là loại người có đam mê kia, cũng sẽ không đến mức đi lục lọi sọt đồ dơ.
"Lão bản, thật sự rất cảm ơn anh!"
Trương Thiên Ái kéo Tào Tân ngồi xuống ghế sofa, mặt mỉm cười mở túi đóng gói.
"Ân?"
"Lão bản, cái này!"
Nhìn thấy Tào Tân vì mình mua một bộ đồ, Trương Thiên Ái lập tức mắt choáng váng.
Một chiếc váy mẹ kế màu hồng, lại còn là kiểu dáng cao xẻ tà.
Không khỏi làm Trương Thiên Ái trong lòng hoài nghi.
Chẳng lẽ chàng trai tuấn tú trước mắt, cũng có ý với mình?
"Cái này à, sau khi ta ôm số đo ba vòng của tỷ."
"Thì cô nhân viên bán hàng đã tùy tiện chọn bộ này."
"Thiên Ái tỷ, đây là lần đầu tiên ta mua quần áo cho con gái đó."
"Nếu tỷ không thích, ta cũng không có cách nào!"
Trên khuôn mặt tuấn lãng, đẹp trai của Tào Tân.
Nụ cười như ánh mặt trời ấm áp, thoạt nhìn có chút ngượng ngùng.
Nếu Dương Mịch ở đây, nàng sẽ lập tức hiểu ý của Tào Tân.
Đáng tiếc!
Trương Thiên Ái không phải Dương Mịch!
Nàng và Tào Tân giống nhau, đều chưa từng tìm hiểu rõ về đối phương!
"Vậy sao, em rất thích!"
"Lão bản, cám ơn anh!"
Nghe được lời nói của Tào Tân, Trương Thiên Ái không khỏi có chút tự trách.
Sao mình có thể nghĩ về hắn như vậy?
Một chàng trai tuấn tú, sao có thể có ý đồ xấu gì với mình?
Ngược lại là mình, mượn danh nghĩa say rượu, mà có ý với hắn!
Thế nhưng!
Khi Trương Thiên Ái vừa nghĩ tới đây!
Lúc lấy ra đồ lót và quần lót từ trong một túi đóng gói khác.
Nàng lần nữa liền mắt choáng váng.
"Lão bản, cái này?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Trương Thiên Ái, viết đầy vẻ kinh ngạc và khó hiểu!
"A, tỷ nói cái này sao?"
"Là do cô nhân viên bán hàng kia, thuận tiện liền chọn cùng luôn!"
Nhìn bộ đồ lót cỡ C+, cùng với chiếc quần lót chữ T thuần cotton.
Tào Tân mỉm cười, mở miệng giải thích.
"Ách..."
Nghe được lời giải thích như vậy của hắn, Trương Thiên Ái trong lòng lập tức dở khóc dở cười.
Cô nhân viên chưa từng lộ mặt kia, vẫn rất hiểu rõ sở thích của mình!
Thế nhưng!
Khi nhìn thấy đồ vật bên trong hai chiếc hộp khác.
Trương Thiên Ái là triệt để không kiềm chế được!
"Lão bản, thứ này không phải do cô nhân viên bán hàng chọn lựa chứ?"
Trương Thiên Ái một tay cầm tất đen Balenciaga.
Tay kia cầm giày cao gót Valentino, hỏi Tào Tân.
"Ha ha..."
"Thiên Ái tỷ, tỷ nói xem, tỷ có thích hay không?"
Tào Tân mỉm cười, trêu ghẹo hỏi.
"Ách..."
Trương Thiên Ái lần nữa sững sờ, có chút mộc mạc gật đầu.
"Vậy không phải sao?"
"Ta cũng tiện đường mua thôi, nghe nói dạo này đang lưu hành cái này!"
Tào Tân mỉm cười giải thích một câu.
Trong lòng Trương Thiên Ái liền hoài nghi.
Cũng không biết hắn có phải là cố ý hay không.
Nếu không phải, thì chính là mình tự mình đa tình.
Nếu là thật, vậy thì thật sự là quá cay!
"Lão bản, anh đợi một chút, em đi thử quần áo!"
Thầm nghĩ tới điều gì đó, Trương Thiên Ái liền vội đứng dậy.
Chỉ là, khi mang theo túi đồ đi về phía phòng ngủ, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của nàng có chút giả tạo.
Nhìn bóng lưng xinh đẹp của nàng, Tào Tân mỉm cười.
Không thể không nói, vị Trương Thiên Ái này, dáng người thật sự rất bốc lửa.
Lại thêm khí chất ngự tỷ phong thái nhẹ nhàng, tràn đầy mị lực vô hạn.
Không lâu sau.
"Ai nha, lão bản, anh có thể vào đây một chút không?"
"Em mang giày cao gót, không cẩn thận bị trẹo chân!"
Trong phòng ngủ của Trương Thiên Ái, truyền đến âm thanh nũng nịu của nàng.
"Tới đây!"
Nghe thấy nàng nói, Tào Tân ngược lại có chút nghi hoặc.
Sao vị này lại có thể bất cẩn như vậy?
Một lát sau.
Tào Tân đi vào phòng ngủ.
Đập vào mắt là Trương Thiên Ái đã thay xong chiếc váy mẹ kế.
Chiếc váy mẹ kế mỏng manh, ôm sát đường cong cơ thể hoàn mỹ của nàng.
Vòng một kinh người, vòng eo thon thả và bờ mông co dãn.
Đem khí chất ngự tỷ nhẹ nhàng của nàng tôn lên trạng thái tốt nhất.
Bất quá lúc này.
Nàng nhíu mày, ngồi trên giường.
Giống như thật sự bị trẹo chân, rất đau đớn.
Tào Tân dời tầm mắt xuống.
Thấy một đôi chân thon dài của nàng, đã mang tất chữ.
Khiến nàng vốn đã đủ xinh đẹp, lại thêm vài phần quyến rũ gợi cảm.
Đôi giày cao gót màu hồng đổ sang một bên.
Đôi chân ngọc của Trương Thiên Ái, vẫn còn đang trong trạng thái bọc tất.
"Lão bản, em..."
Nhìn thấy Tào Tân dò xét mình, Trương Thiên Ái tỏ vẻ yếu đuối, đáng thương.
"Để ta nắn cho tỷ!"
"Là chỗ này sao?"
Tào Tân ngồi xuống, cầm lấy một bàn chân ngọc của Trương Thiên Ái.
"Ân, chính là chỗ cổ chân hơi đau một chút!"
Đem mị lực của bản thân phóng thích đến cực hạn, Trương Thiên Ái ngay cả âm thanh cũng mười phần mị hoặc.
"Thiên Ái tỷ, sao lại bất cẩn như vậy?"
Tào Tân nhẹ nhàng xoa nắn bàn chân ngọc của nàng, ngẩng đầu lên nói.
Chỉ là, chiếc váy mẹ kế xẻ tà cao kia, làm hắn thấy được một ít cảnh tượng kỳ lạ.
"Em cũng không biết..."
Bị Tào Tân nắm lấy chân, Trương Thiên Ái trong lòng vừa khẩn trương lại hưng phấn.
Cuối cùng, nàng dứt khoát không giả vờ nữa, một phát nắm lấy hai tay của Tào Tân.
"Lão bản, em..."
Nhìn Tào Tân tuấn tú, Trương Thiên Ái lời còn chưa nói hết.
Liền trực tiếp cúi người tới, mặt chỉ còn cách Tào Tân một khoảng bằng ngón tay.
Tào Tân cũng không phải là một người khách khí, liền lập tức hôn lên.
Đêm dần khuya.
【 Đinh! 】
【 Chúc mừng chủ kí sinh, thu hoạch được ban thưởng bạo kích! 】
【 Ban thưởng bạo kích là: 5% cổ phần nhà hàng Bích Hằng Dương! 】
Khi trong đầu Tào Tân, xuất hiện âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Hắn không khỏi hơi sững sờ, cảm thấy tên nhà hàng này rất quen tai.
Lập tức nhớ ra.
Đây chính là nhà hàng mà tối hôm qua, hắn cùng Trương Bích Thần dùng bữa tối ánh nến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận