Các Đồ Đệ Của Ta Đều Quá Nghịch Thiên!

Các Đồ Đệ Của Ta Đều Quá Nghịch Thiên! - Chương 23: Quỷ dị chi lực! Vẫn lạc thiên tài! (length: 12901)

Diệp Trần muốn nôn.
Hắn vốn là thiên tài của Diệp gia ở Thanh Thành.
Bảy năm trước đã bước vào Huyền Linh cảnh, một thời oai phong vô song, trở thành đối tượng mà đông đảo người tu luyện ở Thanh Thành chỉ có thể ngưỡng mộ.
Nhưng đột nhiên chỉ trong một đêm, tu vi của hắn tụt dốc không phanh.
Trên người Diệp Trần dính một loại lực lượng quỷ dị, lực lượng kia giống như một vòng xoáy hút linh lực.
Lão tổ đã từng kiểm tra tình hình của Diệp Trần, đáng tiếc ngay cả lão tổ cũng bó tay không cách nào làm gì.
Trên người Diệp Trần dính một tia lực lượng quỷ dị, lực lượng kia khiến ngay cả lão tổ cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Thân thể Diệp Trần tựa hồ biến thành một cái động không đáy, lão tổ đã từng thử rót linh năng vào, nhưng sức mạnh của Chuẩn Đế cũng không đủ để lấp đầy.
Cái lực lượng trên thân Diệp Trần kia, ngay cả lão tổ cũng cảm thấy vô cùng kính sợ!
Phải biết lão tổ của Diệp gia thế nhưng là cảnh giới Chuẩn Đế!
Ngay cả hắn cũng không thể giải quyết, thì những người khác càng không có cách nào.
Có lẽ còn có một cách...
Trừ khi có Đại Đế thực sự bằng lòng ra tay vì Diệp Trần!
Nhưng.
Tổng nội tình của Diệp gia lại, cũng không thể hấp dẫn được một vị Đại Đế.
Dù cho có thể, lão tổ cũng sẽ không đồng ý.
Vận mệnh của Diệp gia há có thể đặt vào một tương lai bất định?
Nghĩ đến những điều này, Diệp Trần âm thầm thở dài.
"Cái lực lượng quỷ dị này rốt cuộc từ đâu mà đến?"
"Vì sao lại đột nhiên bộc phát vào bảy năm trước?"
Hắn lẩm bẩm, trong mắt xuất hiện hai đạo hỏa diễm.
Bảy năm!
Tốc độ tu luyện của hắn từng rất nhanh, một tháng có thể đột phá một tiểu cảnh giới, nhưng bây giờ bảy năm qua, hắn vẫn luôn ở Luyện Khí cảnh ba tầng.
"Cuộc đời của ta lẽ nào cứ như vậy sao?"
Diệp Trần siết chặt nắm đấm, móng tay lún sâu vào lòng bàn tay, chảy ra một dòng máu tươi.
Hắn không cam lòng!
Cuộc đời của hắn không phải để trôi qua như thế.
Từ khi còn nhỏ, hắn đã lập chí, muốn đứng trên đỉnh cao tu luyện, nhìn xuống chúng sinh.
Nhưng không ngờ còn chưa bước vào được Huyền Vương cảnh đã bị đả kích như vậy!
Nhiều năm như vậy, sự im lặng và chế giễu không làm mất đi tín niệm, ngược lại trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa.
Hắn sẽ khôi phục!
Nhất định!
Diệp Trần ngước đầu nhìn lên hư không, ánh mắt sáng rực.
Tiếp tục tu luyện!
Bảy ngày sau, chính là đại hội gia tộc Diệp gia.
Mà Diệp Lương Thần, nhi tử của đại trưởng lão đã phát động khiêu chiến thế tử với hắn!
Căn cứ vào gia quy của Diệp gia, hắn không thể cự tuyệt!
Phải biết Diệp Lương Thần đã là Đại Huyền Vương cảnh!
Mà hắn chỉ là một cái Luyện Khí kỳ.
Nhưng hắn không muốn thua!
Cũng không thể thua!
Diệp Trần biết, trong bảy năm qua, phụ thân làm tộc trưởng đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực vì hắn.
Nhưng thời gian dài, rất nhiều trưởng lão cùng nhau tạo áp lực.
Phụ thân của hắn cũng không thể chống đỡ nổi!
Trong đầu Diệp Trần vang lên những âm thanh mỉa mai và chế giễu kia.
"Thế tử của Diệp gia ta há có thể để cho một phế vật?"
"Mỗi thời mỗi khác! Nếu Diệp Trần không phải là nhi tử tộc trưởng, mà là thuộc chi thứ, đã sớm bị đuổi khỏi Diệp gia."
"Ai mà chẳng có thời hoàng kim! Đừng có đem quá khứ làm mãi mãi! Bảy năm, Diệp Trần vẫn không tỉnh ngộ, tưởng mình vẫn còn là 'thiên tài' à?"
"... "
Những lời này như xé nát trái tim, văng vẳng bên tai Diệp Trần, không tài nào xua đi được.
Một lát sau.
Diệp Trần tập trung ý chí.
Bảy ngày!
Thời gian cho hắn không còn nhiều!
Hắn lấy ra một đống trung phẩm linh thạch từ trong nhẫn trữ vật, đặt ở trước người, không ngừng vận chuyển linh quyết, bắt đầu tu luyện.
Nhưng là vô dụng!
Nhưng là vô dụng!
Linh thạch thì đang tiêu hao!
Mà linh lực lại không tăng lên!
Tà môn!
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Một nam tử áo bào xám chậm rãi bước vào, không làm kinh động Diệp Trần, hắn nhìn Diệp Trần, trên mặt lộ ra vẻ đắng chát, khẽ lắc đầu.
Hắn chính là phụ thân của Diệp Trần, cũng là tộc trưởng của Diệp gia.
Những năm này, biểu hiện của Diệp Trần, hắn đều nhìn cả vào trong mắt.
Hắn rất đau lòng, nhưng lại không làm gì được.
Không lâu sau.
Diệp Trần chậm rãi mở mắt.
Quả nhiên, linh lực trong cơ thể không có bất kỳ sự tăng trưởng nào.
Tộc trưởng khẽ lắc đầu, trong lòng cảm thấy nhói đau.
Diệp Trần thấy vẻ mặt của phụ thân, trong lòng có một tia gợn sóng.
Đã từng có lúc, ngay cả phụ thân dường như cũng nghi ngờ việc mình sẽ khôi phục?
Diệp Trần thu lại linh thạch, kiên định nhìn phụ thân, "Phụ thân, con vẫn còn thời gian, bảy ngày sau, cuộc khiêu chiến thế tử, con sẽ thắng!"
Nghe vậy, tộc trưởng lộ ra một nụ cười khổ.
Diệp Trần hiện giờ chỉ là Luyện Khí cảnh.
Mà Diệp Lương Thần đã là Đại Huyền Vương cảnh hậu kỳ!
Bảy ngày đạt tới Đại Huyền Vương cảnh?
Chưa kể đến cái lực lượng quỷ dị trên thân Diệp Trần chưa được giải quyết, cho dù đã giải quyết, thì trong bảy ngày vượt qua Diệp Lương Thần, điều này chẳng khác nào chuyện viển vông!
Tộc trưởng không muốn để Diệp Trần phải gánh thêm áp lực.
Có lẽ, sau bảy ngày, thua cuộc vị trí thế tử, Diệp Trần ngược lại có thể thoải mái hơn một chút.
Nghĩ đến đây.
Tộc trưởng do dự một chút, không biết có nên nhắc đến chuyện Nam Cung Bạch Tuyết hay không.
Ai mà ngờ được, trong lúc then chốt này, vị hôn thê của Diệp Trần, Nam Cung Bạch Tuyết hết lần này đến lần khác lại chọn ngay đại hội gia tộc để đến từ hôn!
Loại đả kích này không biết Diệp Trần có chịu nổi hay không!
Diệp Trần khẽ nhíu mày, hắn biết phụ thân muốn nói điều gì.
"Phụ thân, Nam Cung Bạch Tuyết muốn hủy hôn, thì cứ để nàng lui!"
Từ hôn!
Nếu như cuộc khiêu chiến thế tử là ngọn núi lớn đầu tiên đang đè trên đỉnh đầu hắn, thì việc từ hôn chính là ngọn núi lớn thứ hai!
Quả thực là "một khi thất thế, người không bằng chó"!
Năm xưa khi hắn còn chưa sa sút, Nam Cung Bạch Tuyết thường xuyên đến Diệp gia, cùng hắn tu luyện.
Hai người như keo như sơn.
Diệp Trần cứ nghĩ chuyện đó sẽ là vĩnh hằng.
Không ngờ...
Đến khi xác nhận Diệp Trần không cách nào khôi phục, thì người đầu tiên từ bỏ hắn lại chính là Nam Cung Bạch Tuyết.
Đối với nàng, Diệp Trần trong lòng sớm đã không còn tình cảm.
Mà thay vào đó là hận!
Lúc này, Diệp Trần hỏi, "Phụ thân, sau đại hội gia tộc bảy ngày nữa, Nam Cung Bạch Tuyết nhất định sẽ đến chứ?"
Tộc trưởng khẽ gật đầu, "Gia tộc Nam Cung hẳn là sẽ đến. Nam Cung Bạch Tuyết cũng đến! Bất quá bọn họ chỉ đến sau đại hội gia tộc mà thôi."
"Ha ha."
Diệp Trần lộ ra một nụ cười tự giễu.
Nam Cung Bạch Tuyết cho rằng mình nhất định sẽ bại phải không?
Thậm chí không muốn thấy cảnh mình chiến đấu!
Trong không gian, lâm vào im lặng.
Trong phút chốc, hai cha con nhìn nhau không nói gì.
Đây là một thời khắc đau đớn nhất.
Vô thanh thắng hữu thanh!
Diệp Trần đột nhiên nói, "Phụ thân, nếu như sau bảy ngày, con thua trong cuộc khiêu chiến thế tử, con sẽ rời khỏi Diệp gia."
Tộc trưởng có chút chấn kinh, "Trần Nhi, sao lại như vậy?"
Diệp Trần cười khổ, "Con muốn ra ngoài lịch luyện, tìm kiếm cơ duyên. Con không tin, Nam Hoang rộng lớn, lại không ai giải quyết được cái lực lượng quỷ dị này!"
Hốc mắt tộc trưởng có chút ướt át.
Để Diệp Trần chỉ với tu vi Luyện Khí cảnh rời khỏi Diệp gia.
Hắn sao có thể yên lòng cho được!
Nhưng hắn hiểu rõ Diệp Trần, Diệp Trần đã quyết định việc gì thì có muốn ngăn cản cũng không được.
Nghĩ vậy.
Tộc trưởng nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Trần, "Được."
"Trần Nhi, đã lâu rồi chúng ta không ăn cơm chung. Hôm nay cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."
Diệp Trần nghĩ một chút, gật đầu nói, "Được."
Rất nhanh.
Tộc trưởng sai người chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn.
Thịt gà linh, thịt thỏ linh... Bày đầy một bàn.
Đáng tiếc.
Diệp Trần cũng không có khẩu vị gì.
Tộc trưởng cũng không miễn cưỡng.
Hắn một mình uống rượu, uống rất nhiều linh tửu.
Diệp Trần khuyên thế nào cũng không được.
"Phụ thân, đừng uống nữa."
Nhưng tộc trưởng vẫn uống hết chén này đến chén khác.
Uống đến cuối cùng, tộc trưởng có chút say nghẹn ngào, bật khóc.
Tim Diệp Trần đột nhiên đau nhói.
Hắn chưa từng thấy phụ thân thổn thức như vậy!
Giờ phút này, hắn mới biết được áp lực trên vai phụ thân.
Vì hắn mà phụ thân bị rất nhiều chi nhánh khác xa lánh.
Nghĩ đến đây.
Thân thể Diệp Trần run nhẹ, trên mặt trào ra hai hàng nước mắt trong suốt.
"Phụ thân..."
Giọng của hắn run rẩy, nghẹn ngào.
Những năm qua hắn đã quá ích kỷ, chưa từng cân nhắc đến cảm xúc của phụ thân.
Trong đầu hắn, những hình ảnh mờ nhạt dần dần trở nên rõ ràng...
Trong bảy năm qua, mỗi lần đến đại hội gia tộc, phụ thân đều sẽ cố làm ra vẻ thoải mái.
Hắn nhìn phụ thân, không khỏi kinh hãi nhận ra.
Không biết từ lúc nào, tóc mai của phụ thân đã nhuốm sương, trên đầu cũng xuất hiện rất nhiều tóc trắng.
Diệp Trần trong lòng vô cùng khó chịu.
Hắn biết, phụ thân đã làm rất nhiều chuyện vì hắn ở phía sau.
Nhưng hắn có thể làm gì cho phụ thân đây?
Có lẽ, rời khỏi Diệp gia, có thể giúp phụ thân nhẹ nhõm hơn một chút.
Lúc này.
Tộc trưởng có chút ngơ ngác ngẩng đầu, hắn cầm tay Diệp Trần, nhẹ nhàng vuốt ve, "Trần Nhi, bất kể lúc nào, con cũng là niềm tự hào của ta."
Nước mắt Diệp Trần giàn giụa, không biết phải nói gì.
Tộc trưởng thở dài một tiếng, dường như nhớ ra cái gì đó, chậm rãi nói, "Trần Nhi, nhiều năm như vậy, ta chưa từng nhắc đến mẹ con. Bây giờ ta sẽ kể cho con nghe."
"Oanh!"
Đầu óc Diệp Trần trống rỗng.
Mẹ của hắn!
Tộc trưởng nói, "Mẹ con đến từ Dược gia, một thế lực cấp bá chủ ở Nam Hoang."
Diệp Trần khẽ nhíu mày, "Dược gia!"
Trong mắt tộc trưởng xuất hiện vẻ hồi ức, "Mẹ con là Thánh nữ của Dược gia, từng gặp ta ở trong một bí cảnh, chúng ta đã có một quãng thời gian khó quên trong bí cảnh đó."
"Về sau, mẹ con rời đi."
"Một năm sau, một người áo đen thần bí đã ôm đến một đứa bé."
"Đứa bé kia chính là con."
"Ngọc bội trên ngực con chính là do mẹ con để lại cho con!"
Nghe vậy, Diệp Trần hoàn toàn ngây người.
Không ngờ mẹ của hắn vậy mà đến từ Dược gia.
Hắn sờ lên ngọc bội trước ngực, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Tộc trưởng tiếp tục nói, "Nhưng là người thần bí kia nói với ta, ngàn vạn lần không thể đến Dược gia tìm mẹ ngươi, nếu không không chỉ có ngươi, toàn bộ Diệp gia e là đều sẽ bị diệt tộc!"
Diệp Trần kinh hãi.
Tộc trưởng lắc đầu, "Ta lúc đầu muốn hỏi người thần bí kia kỹ càng hơn về sự tình, nhưng người thần bí này tựa hồ bị trọng thương!"
"Hắn giao phó xong những điều này cho ta, liền trực tiếp tiêu tan giữa trời đất."
Diệp Trần trợn mắt há mồm.
Nội tâm của hắn trào dâng sóng lớn.
Không ngờ lại còn có bí ẩn đến mức này!
Từ trước đến nay, không chỉ có hắn, toàn bộ Diệp gia đều cho rằng, mẹ của hắn đã mất!
Thậm chí ngay cả lão tổ trừng phạt cha hắn, cha hắn cũng không hé răng ra chuyện của mẹ hắn.
Nói xong những điều này.
Tộc trưởng phảng phất đã dứt bỏ được một mối lo.
Trực tiếp ngã gục xuống bàn, đã bất tỉnh nhân sự.
Nhìn cha say khướt, Diệp Trần mặt mày cay đắng, dìu cha, hướng về phòng của cha đi đến.
Bất tri bất giác, màn đêm đã buông xuống.
Trên đường, hắn gặp con trai của đại trưởng lão, Diệp Lương Thần.
Diệp Lương Thần đi theo sau mấy chục thanh niên mặc cẩm phục, đều khinh bỉ nhìn Diệp Trần.
Diệp Lương Thần cười lạnh một tiếng, "Diệp Trần, thời gian của ngươi không còn nhiều lắm đâu. Bảy ngày sau, ta sẽ bước vào Huyền Hoàng cảnh!"
Lời vừa dứt!
Mấy thanh niên sau lưng Diệp Lương Thần cười nhạo.
"Hắc hắc. Bảy ngày sau đại hội gia tộc, có kẻ nào đó sắp bẽ mặt."
"May mà Nam Cung Bạch Tuyết sẽ không tận mắt chứng kiến tên phế vật này chiến đấu, nếu không mặt mũi Diệp gia chúng ta sẽ bị tên phế vật này vứt hết."
"Ha ha, đã từng là thiên tài, bây giờ lại không bằng cả tạp dịch của Diệp gia. Nếu là ta, ta đã tìm miếng đậu hũ đâm đầu chết rồi."
Nghe được những tiếng chế giễu này, hô hấp của Diệp Trần trở nên dồn dập, như là bị vạn con trùng cắn xé, đau đớn khôn cùng.
Hắn rất muốn xông lên đánh nhau với đám đệ tử này.
Nhưng hắn đã nhịn.
Diệp Trần không quay đầu lại, dìu cha từng bước chậm rãi bước đi.
...
Dưới màn đêm.
Ngoài cửa lớn Diệp gia.
Lục Huyền khoác lên mình một chiếc áo choàng màu đen kỳ dị, trên người hắn lưu chuyển một luồng sức mạnh tối nghĩa, tựa như tàng hình, hắn trực tiếp bước vào cổng lớn Diệp gia.
Lính gác cổng căn bản không hề phát giác điều gì.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận