Các Đồ Đệ Của Ta Đều Quá Nghịch Thiên!

Các Đồ Đệ Của Ta Đều Quá Nghịch Thiên! - Chương 20: Nhị đồ đệ, ta đến rồi! (length: 12351)

"Đây là Cơ Phù Dao giao cho ngươi bí thuật?"
Lục Huyền không biết trả lời thế nào.
Thương Huyền lão tổ cười nhạt một tiếng, không có tiếp tục truy vấn.
Yên lặng một lát.
Thương Huyền lão tổ khẽ thở dài một cái nói, "Sư phụ của ngươi Thanh Huyền Thánh Nhân đối với ngươi kỳ vọng rất lớn, ngươi biết không?"
Lục Huyền nhẹ gật đầu, không khỏi nhớ tới một chút chuyện cũ.
Sư phụ của hắn Thanh Huyền Thánh Nhân có thể nói vì nguyên chủ hao tâm tổn trí.
Thương Huyền lão tổ còn nói thêm, "Trước đó tông chủ ở trước mặt ta nói qua chuyện của ngươi, đối với ngươi, ta không có bất kỳ yêu cầu gì."
"Chỉ hy vọng ngươi đừng can thiệp Cơ Phù Dao tu luyện. Ngươi có thể làm được không?"
Lục Huyền nghĩ thầm, hắn vốn chính là vô vi mà dạy.
Cái gì cũng không làm.
Chưa nói tới chuyện can thiệp.
Thương Huyền lão tổ cười cười, "Ta nghe nói, Phù Dao nấu cơm cho ngươi rồi?"
Lục Huyền nói, "Có mấy lần."
Thương Huyền lão tổ khẽ gật đầu, "Chắc hẳn ngươi cùng nàng ở giữa, là có một ít căn nguyên. Thiên địa chi đạo, từ nơi sâu xa tự có định số, có lẽ Cơ Phù Dao nên trở thành đồ đệ của ngươi."
Lục Huyền cái hiểu cái không gật đầu.
Lúc này, một con Linh Ngư mắc câu rồi.
Thương Huyền lão tổ lại thả Linh Ngư lại tiểu Hà.
"Nếu như ta không có đoán sai, Cơ Phù Dao phải cùng Phù Dao Hoàng Triều bị diệt ba ngàn năm trước có chút quan hệ."
Thương Huyền lão tổ ung dung nói.
Lục Huyền nói, "Việc này Phù Dao cũng không nói với ta."
Thương Huyền lão tổ ánh mắt yếu ớt, "Ba ngàn năm trước, Thiên La Điện xuất chinh, hủy diệt Phù Dao Hoàng Triều, trong vòng một đêm, hoàng triều sụp đổ, hoàng triều Phù Dao Nữ Đế vẫn lạc. Đến tận đây, ba ngàn năm, không còn có bất cứ tin tức gì của Phù Dao Hoàng Triều."
Lục Huyền khẽ nhíu mày, "Thiên La Điện?"
Thương Huyền lão tổ nhẹ gật đầu, "Thiên La Điện ở Nam Hoang rất có tiếng xấu, bọn chúng để mắt tới mục tiêu không một ai không gặp phải hủy diệt."
Lục Huyền hỏi, "Thiên La Điện so với Đại Đạo Tông, thực lực như thế nào?"
Thương Huyền lão tổ nói, "Nếu là ba ngàn năm trước, tự nhiên là không bằng Đại Đạo Tông, nhưng ba ngàn năm này, Thiên La Điện mạnh hơn không ít."
Lục Huyền sửng sốt một chút.
Nói cách khác, Thiên La Điện đã có sức đánh một trận với Đại Đạo Tông!
Lục Huyền hỏi, "Nếu để cho Thiên La Điện biết Phù Dao tồn tại, chẳng phải là rất nguy hiểm?"
Thương Huyền lão tổ cười ha ha, "Đại Đạo Tông ta nếu ngay cả đệ tử của mình cũng không gánh nổi, nói gì đến đặt chân ở Nam Hoang?"
Lục Huyền nhẹ gật đầu.
Hắn biết thái độ của lão tổ đối với Phù Dao Nữ Đế.
Thương Huyền lão tổ nhìn về phía Lục Huyền, "Đưa tay ngươi ra."
Lục Huyền hơi sững sờ.
Lão tổ đây là muốn dò xét tư chất của hắn sao?
Chỉ bất quá bởi vì hệ thống, tu vi của hắn đã sớm ẩn giấu đi.
Chỉ cần hắn không muốn biểu hiện ra, ai cũng không dò xét ra được.
Nghĩ đến đây.
Lục Huyền đưa tay phải ra.
Thương Huyền lão tổ một sợi thần niệm nhô ra, chui vào lòng bàn tay của Lục Huyền.
Một lát sau.
Thương Huyền lão tổ nhàn nhạt lắc đầu, "Tư chất của ngươi vẫn kém như vậy. Trách không được nhiều năm như vậy, đều không thể bước vào Huyền Sĩ cảnh."
"Thiên tư quá kém là một bộ phận nguyên nhân, nhưng lười biếng là nguyên nhân chủ yếu."
Lục Huyền trên mặt co lại.
Thương Huyền lão tổ nói, "Được rồi. Không có chuyện gì. Ta chẳng qua là cảm thấy sự tình của Cơ Phù Dao, ngươi làm sư phụ, ta hẳn nên nói cho ngươi thái độ của tông môn."
Lục Huyền nói: "Đa tạ lão tổ."
Thương Huyền lão tổ nhẹ gật đầu, "Về sau tại Đại Đạo Tông, ngươi muốn làm gì thì làm cái đó đi. Không cần phải cố kỵ."
Lục Huyền sửng sốt một chút.
Có ý tứ gì?
Thương Huyền lão tổ cười nói, "Dù sao ngươi một cái Luyện Khí kỳ cũng lật không nổi sóng gió gì, hiện tại ngươi làm sư phụ của Phù Dao, cũng nên hành sử một chút quyền lợi của phong chủ."
Lục Huyền gật đầu nói, "Đa tạ lão tổ."
Không bao lâu.
Tông chủ lần nữa giáng lâm.
Thương Huyền lão tổ nhàn nhạt phất tay áo, "Đem Lục Huyền mang về đi. Về sau cũng không cần ước thúc Lục Huyền."
Tông chủ hơi khựng lại, gật đầu nói, "Được rồi lão tổ, ta đã biết."
Rất nhanh, tông chủ đưa Lục Huyền về lại Thanh Huyền Phong, sau đó trở về bên cạnh lão tổ.
Tông chủ tò mò hỏi.
"Lão tổ, từ trên người Lục Huyền có phát hiện ra chỗ nào quỷ dị sao?"
Thương Huyền lão tổ lắc đầu, "Không có, vẫn là một tên củi mục."
Tông chủ không nhịn được cười, "Cũng không biết Lục Huyền che giấu tu vi của mình để làm gì."
Thương Huyền lão tổ không muốn suy nghĩ nhiều, "Để mặc hắn đi thôi."
Lúc này.
Ngọc giản truyền âm trong ngực tông chủ rung lên.
Hắn lấy ra ngọc giản truyền âm, thần niệm thăm dò vào.
Một đạo thanh âm dồn dập truyền ra, "Tông chủ, Cơ Phù Dao... chúng ta mất dấu rồi."
Tông chủ khẽ nhíu mày, "Ngươi một cái Thánh Nhân cảnh cùng một cái Huyền Tông cảnh, mà có thể mất dấu?"
Lần này, biết Cơ Phù Dao muốn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hắn cố ý phái ra một trưởng lão Huyền Thánh cảnh âm thầm che chở.
Nhưng không ngờ lại mất dấu rồi?
Âm thanh kia có chút trầm mặc.
Thương Huyền lão tổ thản nhiên nói, "Được rồi, cứ để Cơ Phù Dao đi thôi. Nàng cũng không đơn giản như chúng ta nhìn thấy."
Tông chủ thu hồi ngọc giản truyền âm, trong lòng sinh ra nghi vấn.
"Nữ Đế Phù Dao Hoàng Triều, xưng danh Phù Dao Nữ Đế, lấy linh hỏa chi đạo chứng đế!"
"Tên của Cơ Phù Dao cùng nàng thật sự quá giống, nàng lại có thể chất linh hỏa, giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì…"
Thương Huyền lão tổ nói, "Về sau, phải cho Phù Dao càng nhiều tự do. Nàng biết mình muốn làm gì."
Tông chủ nhẹ gật đầu, "Được."
… Thanh Huyền Phong.
Lục Huyền làm sơ chuẩn bị, liền xuống núi.
Hắn không thể chờ đợi muốn đến Thanh Thành Diệp gia, nhìn nhị đồ đệ Diệp Trần.
Lục Huyền trực tiếp tiến về trận truyền tống của Đại Đạo Tông.
Nhìn thấy Lục Huyền xuất hiện, đông đảo trưởng lão cùng đệ tử đều có chút chấn kinh.
Lục Huyền lại muốn ra ngoài?
Thật không hợp lẽ thường.
Hắn một cái Luyện Khí kỳ rời khỏi Đại Đạo Tông, có thể làm gì?
Thật sự là lần đầu tiên!
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Có người đem chuyện này nói cho tông chủ.
Tông chủ khoát tay áo, "Tùy hắn đi đi."
Thương Huyền lão tổ đã nói, không cần phải ước thúc Lục Huyền nữa.
Về phần sự an toàn của Lục Huyền?
Hắn không chút nào lo lắng.
Tiểu tử này nhát gan vô cùng, trên người lại có toàn bộ gia sản của Thanh Huyền Thánh Nhân, phù triện gì, khôi lỗi cường đại gì, đối mặt Huyền Thánh cũng không có vấn đề.
Cứ như vậy, việc Lục Huyền rời Đại Đạo Tông chỉ là nhấc lên một gợn sóng nhỏ.
Sau đó liền không ai chú ý tới.
Đây là lần đầu tiên Lục Huyền cưỡi trận truyền tống.
Có một chút mê muội.
Sức mạnh không gian đáng sợ không ngừng xuyên thẳng qua lưu chuyển, khiến Lục Huyền cảm thấy hết sức quỷ bí.
Tâm tình của hắn có chút kích động, muốn mau chóng gặp nhị đồ đệ Diệp Trần của hắn.
"Diệp Trần, mau vào chén của vi sư nào."
… Mấy ngày sau.
Cơ Phù Dao qua mấy trận truyền tống, cuối cùng đã đến Lạc Thủy thành, thành trì gần với Hắc Viêm Sơn Mạch nhất.
Dọc theo con đường này, nàng cảm ứng được âm thầm có một Huyền Thánh đi theo sau lưng nàng.
Nàng đoán chắc hẳn là trưởng lão của Đại Đạo Tông.
Đại khái là tông chủ lo lắng cho sự an toàn của nàng, phái một Thánh Nhân bảo hộ nàng.
Nhưng lần này nàng muốn đi Hắc Viêm Sơn Mạch để gặp gỡ long vệ hoàng triều, tự nhiên là không thể bị bại lộ.
Cho nên, Cơ Phù Dao âm thầm thúc giục một loại bí thuật, thoát khỏi Thánh Nhân của Đại Đạo Tông.
Mấy ngày thời gian, nàng chỉ nghỉ ngơi sơ sài, sau đó lập tức không ngừng nghỉ mà chạy đến Hắc Viêm Sơn Mạch.
Bất quá khi nghỉ ngơi, nàng cũng không quên tu luyện.
"Không biết sư phụ bây giờ thế nào rồi?"
Cơ Phù Dao thì thào nói.
Nàng đi lại trong Lạc Thủy thành, hướng ra ngoài thành đi.
Nơi đây người tu luyện rất đông đảo, qua lại, không ngớt.
Ngược lại có chút phồn hoa.
Những người tu luyện này trên người đều mang mùi máu tanh của linh thú, xem ra phần lớn đều là những người thường xuyên săn giết linh thú tại Hắc Viêm Sơn Mạch.
Ở Lạc Thủy thành, Cơ Phù Dao vừa xuất hiện, tựa như một ngôi sao giữa đêm tối, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Chưa từng thấy qua nữ tử nào tuyệt mỹ đến như vậy!
Nàng mặc một bộ váy dài màu đỏ rực lửa, dáng người lồi lõm lộ ra những đường cong hoàn mỹ, làn da mềm mại trắng nõn như mỡ đông, đôi chân ngọc thon dài như cột ngọc, dung nhan càng là khuynh quốc khuynh thành.
Trong bóng tối.
Một nam tử mặt sẹo liếm môi một cái, "Nữ tử Huyền Tông cảnh này là người phụ nữ đẹp nhất mà ta từng gặp! Rất lâu rồi không chạm vào đàn bà, lần này ta chọn nàng."
Một gã đại hán đầu trọc khác cười lạnh, nhìn bóng lưng hoàn mỹ của Cơ Phù Dao, "Nữ tử này xem ra chính là không có nhiều kinh nghiệm lịch luyện! Vào những nơi hung hiểm như Hắc Viêm Sơn Mạch, cũng dám một mình đến!"
Có người thăm dò một hồi rồi nói, "Phía sau nữ tử này không thăm dò thấy người bảo hộ! Có thể ra tay!"
Rất nhanh.
Cơ Phù Dao bước ra Lạc Thủy thành, hướng về Hắc Viêm Sơn Mạch.
Nàng đã thúc giục Phù Dao lệnh.
Hai đại thống lĩnh long vệ của hoàng triều là Vương Man và Thanh Yên đã có hồi đáp.
"Nữ Đế bệ hạ, chúng ta lập tức đến tiếp ứng!"
Ở đoạn đường vào Hắc Viêm Sơn Mạch có một phường chợ giao dịch.
Người tu luyện ở nơi này đông đảo, không ít người tu luyện giao dịch các thu hoạch tại Hắc Viêm Sơn Mạch ở chỗ này.
Cơ Phù Dao đi ngang qua, một bộ váy dài màu đỏ rực như một ngọn lửa linh hỏa đang bừng cháy, gương mặt tuyệt mỹ kiều diễm, đôi chân ngọc thẳng tắp trắng như tuyết, dáng người hoàn mỹ bày ra một đường cong mê người.
Trong chốc lát, vô số ánh mắt bị thu hút.
Cơ Phù Dao như thể từ trong tranh bước ra.
Lập tức có mấy nam tử đi về phía Cơ Phù Dao, trong mắt tinh quang lấp lánh, "Cô nương, ngươi là lần đầu bước vào Hắc Viêm Sơn Mạch phải không? Nơi này rất nguy hiểm, chi bằng chúng ta cùng tổ đội đi chung."
Cơ Phù Dao không hề nhìn thẳng, trực tiếp lướt qua trước mặt bọn họ.
Gặp cảnh này, mấy người nam tử nổi giận.
Một cái Huyền Tông cảnh trung kỳ, lại lẻ loi một mình, dám làm càn như thế!
Nghĩ đến đây.
Mấy người vọt thẳng qua, mắt lộ dâm quang, muốn cưỡng ép cùng Cơ Phù Dao tổ đội, "Cô nương, ngươi không nói lời nào, chúng ta coi như ngươi đồng ý."
Nghe vậy, bốn phía người tu luyện khẽ thở dài một tiếng.
Cô nương này đáng tiếc rồi.
Mấy nam tử này thế nhưng là Sói Đen dong binh đoàn!
Một khi bị bọn hắn để mắt tới, tất phải gặp bất trắc.
Chỉ sợ là tiền dâm hậu sát, tái gian tái sát, hạ tràng sẽ vô cùng thê thảm.
Đột nhiên.
Cơ Phù Dao giơ bàn tay ngọc thon thả lên, trên mặt lộ ra một tia chán ghét.
"Xoẹt!"
Một đạo linh hỏa vô cùng kinh khủng đột nhiên mãnh liệt bùng ra, như một cơn bão hướng về mấy người nam tử cuốn tới, trong nháy mắt bao phủ lấy bọn hắn.
Trong chớp mắt, mấy người nam tử phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Không..."
"Ngươi tiện nhân này..."
Chưa đầy một hơi thở, mấy người nam tử đã bị đốt thành tro mịn.
Cơ Phù Dao thậm chí không hề quay đầu lại, trực tiếp bước vào lối vào Hắc Viêm Sơn Mạch.
Thấy cảnh này, phường thị giao dịch lâm vào hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả mọi người kinh sợ nhìn bóng lưng Cơ Phù Dao.
Thật đáng sợ!
Cùng là Huyền Tông cảnh, nữ tử này ra tay trong nháy mắt đã miểu sát mấy tên nam tử gây chuyện kia!
Mà nàng ngay cả lông mày cũng không hề nháy mắt một cái!
Tất cả mọi người biết, bọn hắn bị vẻ bề ngoài của nữ tử này lừa gạt.
Nàng không hề đơn giản.
Mà lúc này, ở cách đó không xa, mấy người tu luyện cùng đi ra từ Lạc Thủy thành dừng lại.
Mắt thấy màn vừa rồi, có người lựa chọn lùi bước.
Nhưng có người lại khinh thường.
Nam tử mặt sẹo mặt mũi dữ tợn, nhìn những người lùi bước, gằn giọng nói, "Đồ vô dụng! Nữ tử này dù mạnh, cũng chỉ là Huyền Tông cảnh, chúng ta thế nhưng là Bán Thánh!"
"Cái gọi là phú quý cầu trong nguy hiểm! Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu! Mỹ nữ tuyệt sắc thế này, bỏ lỡ dịp này, thì không có lần sau."
Nghe vậy.
Mấy Bán Thánh đi theo sau lưng nam tử mặt sẹo, lặng lẽ bám theo Cơ Phù Dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận