Biên Niên Sử Narnia 2, Sư Tử, Phù Thủy Và Cái Tủ Áo
Biên Niên Sử Narnia 2, Sư Tử, Phù Thủy Và Cái Tủ Áo - Chương 04: Bánh thạch rắc đường
- Nhưng ngươi là ai? – Nữ hoàng hỏi lại – Có phải là một người lùn đã cạo
sạch râu đi không?
- Không, thưa nữa hoàng – Edmund nói, - tôi chưa có râu, tôi còn là một
thằng nhóc.
- Thằng nhóc! Ngươi muốn nói, ngươi chính là con trai của Adam ư?
Edmund đứng yên, chẳng nói gì. Lần này nó quá bối rối chẳng hiểu câu
hỏi này có ý nghĩa gì.
- Ta thấy mày đúng là một thằng ngu xuẩn, cũng có thể mày còn là bất
cứ thứ gì khác. Trả lời ta ngay lập tức, không thì ta mất hết kiên nhẫn đấy.
Mày có phải là người không?
- Phải, thưa bà.
- Vậy ngươi đến lãnh địa của ta bằng cách nào?
- Thưa nữ hoàng, tôi đi đến đây qua một cái tủ áo.
- Tủ áo? Ngươi nói thế là thế nào?
- Tôi...tôi chỉ mở cửa một tủ áo và nhìn thấy mình đang ở đây, thưa bà –
Edmund nói.
- A ha! – Nữ hoàng nói với bản thân mình hơn là nói với thằng bé – Một
cánh cửa từ thế giới của con người! Ta đã nghe được những chuyện như thế
này. Nó có thể hủy diệt tất cả. Nhưng thằng nhóc này chỉ có một mình, ta dễ
dàng đối phó với nó.
Nói xong, mụ đứng lên nhìn tận mặt Edmund cho rõ, đôi mắt tóe lửa và
chiếc gậy làm phép vung lên. Edmund có thể cảm thấy mụ chuẩn bị làm
một cái gì đó thật dễ sợ nhưng nó dường như không có khả năng cử động.
Rồi trong lúc thằng bé phó mặc mọi sự thì xem ra mụ lại đổi ý.
- Cậu bé đáng thương của ta – nữ hoàng nói với giọng lưỡi khác hẳn –
coi kìa, con của ta bị lạnh cóng cả người! Hãy đến đây ngồi trên xe cùng
với ta nào, ta sẽ quấn khăn lông quanh người con và chúng ta sẽ cùng nhau
trò chuyện.
Edmund không thích sự dàn xếp này chút nào nhưng nó không dám
cưỡng lời, nó trèo lên xe trượt, ngồi ngay dưới chân nữ hoàng, mụ lấy khăn
quấn quanh người nó và thắt lại rất khéo.
- Một cái gì nong nóng để uống chăng? – Nữ hoàng hỏi – Con có thích
vậy không?
- Vâng, thưa nữ hoàng – Edmund đáp, hai hàm răng đánh vào nhau cầm
cập.
Nữ hoàng móc ra từ chỗ nào đó trong mớ quần áo quấn quanh người,
lấy ra một cái lọ nhỏ trông như làm bằng bạc. Đoạn giơ một cánh tay lên,
mụ nhỏ một giọt trong lọ rơi xuống lớp tuyết bên cạnh xe trượt. Edmund
nhìn thấy cái giọt ấy lơ lửng trong không khí trong vòng một giây, nó sáng
lấp lánh như một viên kim cương. Nhưng vào cái lúc nó chạm xuống bề mặt
lớp tuyết thì có tiếng xèo xèo và kìa, một chiếc ly kim cương đựng đầy một
cái gì bốc hơi nghi ngút. Người lùn lập tức cầm lấy đưa cho Edmund với
một cái cúi đầu và một nụ cười mỉm, nhưng đó không phải là một nụ cười
thiện chí. Edmund cảm thấy dễ chịu hơn khi nó bắt đầu nhấp môi vào cái
thứ nước uống nóng hổi đó. Đấy là một cái gì nó chưa từng nếm qua: ngọt
lịm, sủi bọt và béo ngậy.
Đầu tiên là cảm giác tê tê ở đầu lưỡi, rồi một làn sóng ấm áp, thoải mái
lâng lâng lan đi từ đầu đến ngón chân.
- Thật là chán nếu chỉ uống mà không ăn, con trai của Adam ạ – Nữ
hoàng nhìn nó nói. –Vậy con thích ăn gì nhất?
- Bánh thạch rắc đường, thưa nữ hoàng. – Edmund đáp.
- Nữ hoàng bèn nhỏ một giọt nữa rơi xuống lớp tuyết trắng, ngay lập tức
trên tuyết xuất hiện một vật gì nom như một chiếc hộp trên có cột một dải
băng bằng lụa xanh – một cái hộp mà khi mở ra chắc chắn có mấy khoanh
bánh thạch rắc đường loại thượng hảo hạng. Mỗi miếng bánh đều tan trong
miệng với một vị ngọt dịu và có màu nhạt hơn ở giữa; Edmund chưa bao
giờ được nếm một thứ gì ngon lành đến như vậy. Bây giờ thì nó cảm thấy
ấm áp, khỏe khoắn, lâng lâng, bay bổng.
Trong khi nó mải mê ăn, người đàn bà hỏi nó hết câu này đến câu khác.
Thoạt đầu nó cũng nhớ ra là vừa ăn ngồm ngoàm vừa nói là một việc không
đúng phép tắc những chẳng bao lâu nó cũng quên mất chuyện đó và chỉ
nghĩ đến chuyện tọng vào miệng càng nhiều càng tốt. Càng ăn nhiều bao
nhiêu nó càng thèm ăn thêm bấy nhiêu và nó không thể tự hỏi mình tại sao
nữ hoàng lại có vẻ tò mò tọc mạch quá vậy. Mụ ta khiến nó khai ra rằng nó
có một anh, một chị và một em gái; em gái nó đã từng đến Narnia gặp một
thần rừng ở đây và chẳng ai trong số anh chị của nó biết gì về Narnia cả. Nữ
hoàng tỏ vẻ quan tâm trước những sự việc về tất cả bốn anh em và cứ hỏi đi
hỏi lại mãi về chuyện đó.
- Ngươi có chắc là chỉ có bốn đứa ngươi không? Hai đứa con trai của
Adam và hai đứa con gái của Eve, không nhiều hơn, không ít hơn chứ?
Và Edmund, với một miệng đầy bánh thạch, nói luôn miệng.
- Vâng như tôi đã khẳng định từ trước. – nó quên không thêm câu “thưa
nữ hoàng! – nhưng mụ ta không còn để ý nhiều đến việc ấy nữa.
Cuối cùng khi món bánh đã ăn sạch đến miếng cuối cùng, Edmund thèm
thuồng nhìn dán vào cái hộp rỗng, thầm mong mụ sẽ hỏi xem nó có muốn
ăn thêm nữa không. Tất nhiên, nữ hoàng biết tỏng nó nghĩ gì, bởi vì mụ ta
chứ không phải nó là người biết rằng đó là thứ bánh có ếm bùa, rằng bất cứ
ai đã từng ăn qua một miếng sẽ muốn ăn thêm, ăn thêm nhiều nữa và nếu
được phép cứ tì tì ăn mãi cho đến lúc nứt bụng ra mà chết. Nhưng mụ
không mời nó ăn thêm mà lại nói:
- Con trai của Adam, ta rất muốn gặp anh chị và em gái con. Có thể
mang chúng đến đây gặp ta được không?
- Tôi sẽ cố, - Edmund đáp, mắt vẫn không rời chiếc hộp bánh rỗng.
- Bởi vì nếu ngươi quay lại đây một lần nữa – mang theo anh chị em
ngươi, tất nhiên – ta có thể cho ngươi nhiều bánh thạch rắc đường cũng
ngon lành như thế này. Bây giờ ta không thể có ngay bánh cho ngươi, phép
màu này chỉ sử dụng một lần. Nhưng ở nhà ta, nó lại là một vấn đề khác.
- Vậy tại sao chúng ta không thể quay về nhà bà ngay bây giờ? –
Edmund hỏi. Khi nó mới bước lên xe trượt nó đã sợ bà ta có thể đưa nó đến
một nơi nào đó xa lạ mà nó không biết đường vê, bây giờ nó đã quên mất
nỗi sợ đó.
- Nhà ta ở là một nơi rất dễ thương – Nữ hoàng nói – Ta chắc là ngươi
sẽ thích lắm, hơn nữa ta lại chẳng có con. Ta muốn có một thằng con trai
kháu khỉnh để có thể nuôi dạy như một hoàng tử, sau này khi ta không còn
trên đời nữa nó sẽ làm vua. Trong vai trò hoàng tử, đứa bé ấy sẽ được đội
vương miện bằng vằng này, ăn bánh thạch rắc đường suốt ngày này... Và
con là đứa bé lanh lợi nhất, đẹp trai nhất mà ta biết. Ta nghĩ ta sẽ phong cho
con làm hoàng tử vào một ngày nào đó, khi con đưa những đứa kia đến gặp
ta.
- Tại sao không phải ngay bây giờ? – Edmund hỏi. Mặt nó đỏ lên và
như thể trông nó chẳng “lanh lợi” cũng chẳng “tuấn tú” như lời nữ hoàng
nói.
- Ồ nếu ta đưa con đến đây lúc này, ta sẽ không được gặp các anh chị
em con. Ta rất muốn biết mối quan hệ anh em thân thiết giữa các con. Con
sẽ là hoàng tử và sau này sẽ là vua hiểu chưa? Con cần phải có triều thần và
các nhà quý tộc chứ. Anh con sẽ được phong công tước, còn chị và em gái
sẽ là các công nương.
- Họ chẳng có gì đặc biệt cả – Edmund nói, - Với lại cháu sẽ mang họ
đến vào lần khác vậy.
- Nhưng một khi con đã ở trong nhà ta, con có thể sẽ quên tất cả bọn họ.
Con sẽ cảm thấy vui thú đến mức sẽ không muốn nghĩ về đất nước của con
nữa. Vậy hãy trở lại đây vào một ngày khác, cùng với họ.
- Nhưng cháu không còn biết đường về nhà nữa – Edmund nói.
- Dễ ợt. Con có thấy các cột đèn kia không? – Nữ hoàng hỏi và chỉ cây
gậy phép về phía cái cột đèn mà Lucy đã gặp thần rừng ở đó – Cứ thẳng
theo con đường đó là thế giới của con người. Và bây giờ nhìn về phía con
đường kia, - vừa nói mụ vừa chỉ về đường ngược lại – nói cho ta biết con có
thể nhìn thấy hai ngọn đồi cao vượt lên lên trên những hàng cây kia không?
- Cháu nghĩ là có thấy.
- Vậy thì nhà của ta ở giữa hai ngọn đồi đó. Lần sau đến đây, con chỉ
việc tìm cột đèn và đi về hướng hai ngọn đồi kia, sau khi băng qua khu rừng
này, con sẽ đến lâu đài của ta. Nhưng phải nhớ mang theo anh chị em con.
Ta sẽ nổi giận nếu con đến một mình đấy.
- Cháu sẽ cố làm thật tốt ạ.
- Còn nữa, con không được nói với chúng dù chỉ một lời về ta. Sẽ vui
hơn nếu bí mật này chỉ có chúng ta biết với nhau thôi, phải không? Hãy
dành cho họ một bất ngờ. Chỉ cần chúng đến hai ngọn đồi kia – một cậu bé
thông minh như con sẽ nghĩ ra những lý do để làm việc đó. Khi bước vào
lâu đài của ta, chỉ cần nói: “Hãy xem ai sống ở đây”, hoặc đại loại như thế.
Chắc như thế sẽ tốt hơn. Nếu em gái ngươi đã gặp một trong những thần
rừng, nó có thể nghe những điều quái lạ về ta – những câu chuyện kinh
khủng ấy có thể làm cho nó sợ không dám đến gặp ta. Bọn thần rừng láo lếu
có thể nói bất cứ chuyện gì. Con cũng biết đấy, còn bây giờ...
- Làm ơn, làm ơn – Edmund đột nhiên nói, - làm ơn cho cháu chỉ một
mẫu bánh thạch rắc đường nữa để cháu ăn trên đường về nhà, được không
ạ?
- Không, không – người đàn bà nói với một tiếng cười khô khốc – con
phải đợi cho đến lần sau – Nói xong mụ ta ra hiệu cho người lùn đánh xe đi,
nhưng chiếc xe vừa đi khỏi, nữ hoàng đã quay lại vẫy tay với Edmund, kêu
lớn – Lần sau, lần sau nhé! Đừng quên đấy! Hãy đến sớm nghe.
Edmund vẫn đứng ngây người nhìn theo xe trượt thì nó nghe thấy có ai
gọi tên mình. Quay đầu nhìn lại, nó trông thấy Lucy đi về phía nó từ phía ở
bên kia khu rừng.
- Ôi, Edmund – nó kêu lên – thế là anh cũng đến được đây. Nơi này rất
dễ thương đúng không và bây giờ...
- Được rồi, anh biết là em nói đúng, sau cùng đó là một cái tủ có phép
màu. Anh sẽ xin lỗi nếu em muốn. Nhưng mà nãy giờ em chui vào cái xó
xỉnh nào vậy? Anh ...anh cứ tìm em suốt?
- Nếu em biết anh cũng đi vào thì em đã đợi anh – Lucy hấp tấp nói, nó
quá vui mừng và kích động khi thấy anh chàng khó ưa đã chịu nói lời xin
lỗi và đỏ mặt lên như thế nào, vì thế mà không nhận thấy trên mặt Edmund
có một cái vẻ gì là lạ – Em vừa ăn trưa với ông Tumnus thân yêu, vị thần
rừng ấy mà, ông ấy không bị liên lụy gì và Bạch Phù Thủy không làm gì
ông trong chuyện thả cho em về nhà. Thế là ông nghĩ mụ ta không phát hiện
ra và có thể mọi việc rồi cũng đâu vào đấy cả.
- Bạch Phù Thủy ư? Là ai vậy? – Edmund hỏi.
- Mụ ta là một người hết sức đáng sợ. Mụ ta tự xưng là nữ hoàng của
Narnia dù mụ ta không hề có cái quyền ấy. Tất cả những thần rừng, nữ mộc
tinh và sơn thần cùng muông thú và các chú lùn đều sợ mụ – ít nhất thì tất
cả những người tốt – đều căm ghét mụ. Mụ có thể biến người ta thành đá và
làm đủ mọi chuyện kinh khủng khác. Mụ ta hóa phép sao cho ở Narnia lúc
nào cũng là mùa đông và không bao giờ có ngày Noel. Mụ đi trên một cỗ xe
trượt có những con tuần lộc kéo, tay cầm một cây gậy phép, đầu đội vương
miệng.
Edmund thấy trong người khó chịu vì ăn quá nhiều đồ ngọt và nghe em
nói, nó biết mình đã kết bạn với một kẻ nguy hiểm nên càng thấy bứt rứt
không yên. Nhưng nó vẫn muốn được ăn bánh thạch rắc đường hơn bất cứ
điều gì khác trên đời.
- Ai bảo em những chuyện nhảm nhí về Bạch Phù Thủy vậy?
- Ông Tumnus – thần rừng.
- Em không nên tin vào những điều mà mấy ông thần rừng này nói –
Edmund làm mặt nghiêm, cố tỏ ra nó còn biết nhiều về họ hơn Lucy.
- Ai nói với anh về chuyện đó?
- Ai mà chẳng biết rõ điều đó, cứ hỏi bất cứ ai đi nếu em thích. Nhưng,
đứng trong tuyết như thế này là một môn thể thao chẳng có lợi gì. Về nhà
thôi.
- Vâng, đi về nhà thôi. Ôi Edmund, em rất lấy làm sung sướng là anh đã
đến đây. Bây giờ hai ngươi kia sẽ tin vào Narnia vì cả hai anh em mình đều
đã tới. Vui quá là vui! Là la là...
Nhưng Edmund khó mà nghĩ là chuyện này có gì vui đối với nó cũng
như đối với Lucy. Nó phải thừa nhận là Lucy đúng trong tất cả mọi chuyện
và nó cảm thấy những người khác cũng sẽ đứng về phe các thần rừng và
muôn thú, nhưng nó đã bước hơn một chân về phía phù thủy mất rồi. Nó
không biết phải làm gì và liệu nó có thể giữ được bí mật không, một khi tất
cả đều nói về Narnia.
Hai anh em đã đi được một đoạn, chợt thình lình chúng cảm thấy áo
lông cọ vào mặt thay cho cành cây và chỉ một tích tắc sau chúng đã đứng
bên ngoài cái tủ áo trong căn phòng trống trải.
- Em thấy...anh có vẻ làm sao ấy, Edmund. Anh có khỏe không?
- Anh không sao, - Edmund nói, nhưng điều đó không đúng. Nó cảm
thấy khó thở trong người.
- Vậy thì đi thôi, - Lucy nói, - đi tìm những người khác đi. Có rất nhiều
chuyện để kể cho họ. Cùng với nhau, chúng ta sẽ có thể biết nhiều cuộc
phiêu lưu thú vị.
sạch râu đi không?
- Không, thưa nữa hoàng – Edmund nói, - tôi chưa có râu, tôi còn là một
thằng nhóc.
- Thằng nhóc! Ngươi muốn nói, ngươi chính là con trai của Adam ư?
Edmund đứng yên, chẳng nói gì. Lần này nó quá bối rối chẳng hiểu câu
hỏi này có ý nghĩa gì.
- Ta thấy mày đúng là một thằng ngu xuẩn, cũng có thể mày còn là bất
cứ thứ gì khác. Trả lời ta ngay lập tức, không thì ta mất hết kiên nhẫn đấy.
Mày có phải là người không?
- Phải, thưa bà.
- Vậy ngươi đến lãnh địa của ta bằng cách nào?
- Thưa nữ hoàng, tôi đi đến đây qua một cái tủ áo.
- Tủ áo? Ngươi nói thế là thế nào?
- Tôi...tôi chỉ mở cửa một tủ áo và nhìn thấy mình đang ở đây, thưa bà –
Edmund nói.
- A ha! – Nữ hoàng nói với bản thân mình hơn là nói với thằng bé – Một
cánh cửa từ thế giới của con người! Ta đã nghe được những chuyện như thế
này. Nó có thể hủy diệt tất cả. Nhưng thằng nhóc này chỉ có một mình, ta dễ
dàng đối phó với nó.
Nói xong, mụ đứng lên nhìn tận mặt Edmund cho rõ, đôi mắt tóe lửa và
chiếc gậy làm phép vung lên. Edmund có thể cảm thấy mụ chuẩn bị làm
một cái gì đó thật dễ sợ nhưng nó dường như không có khả năng cử động.
Rồi trong lúc thằng bé phó mặc mọi sự thì xem ra mụ lại đổi ý.
- Cậu bé đáng thương của ta – nữ hoàng nói với giọng lưỡi khác hẳn –
coi kìa, con của ta bị lạnh cóng cả người! Hãy đến đây ngồi trên xe cùng
với ta nào, ta sẽ quấn khăn lông quanh người con và chúng ta sẽ cùng nhau
trò chuyện.
Edmund không thích sự dàn xếp này chút nào nhưng nó không dám
cưỡng lời, nó trèo lên xe trượt, ngồi ngay dưới chân nữ hoàng, mụ lấy khăn
quấn quanh người nó và thắt lại rất khéo.
- Một cái gì nong nóng để uống chăng? – Nữ hoàng hỏi – Con có thích
vậy không?
- Vâng, thưa nữ hoàng – Edmund đáp, hai hàm răng đánh vào nhau cầm
cập.
Nữ hoàng móc ra từ chỗ nào đó trong mớ quần áo quấn quanh người,
lấy ra một cái lọ nhỏ trông như làm bằng bạc. Đoạn giơ một cánh tay lên,
mụ nhỏ một giọt trong lọ rơi xuống lớp tuyết bên cạnh xe trượt. Edmund
nhìn thấy cái giọt ấy lơ lửng trong không khí trong vòng một giây, nó sáng
lấp lánh như một viên kim cương. Nhưng vào cái lúc nó chạm xuống bề mặt
lớp tuyết thì có tiếng xèo xèo và kìa, một chiếc ly kim cương đựng đầy một
cái gì bốc hơi nghi ngút. Người lùn lập tức cầm lấy đưa cho Edmund với
một cái cúi đầu và một nụ cười mỉm, nhưng đó không phải là một nụ cười
thiện chí. Edmund cảm thấy dễ chịu hơn khi nó bắt đầu nhấp môi vào cái
thứ nước uống nóng hổi đó. Đấy là một cái gì nó chưa từng nếm qua: ngọt
lịm, sủi bọt và béo ngậy.
Đầu tiên là cảm giác tê tê ở đầu lưỡi, rồi một làn sóng ấm áp, thoải mái
lâng lâng lan đi từ đầu đến ngón chân.
- Thật là chán nếu chỉ uống mà không ăn, con trai của Adam ạ – Nữ
hoàng nhìn nó nói. –Vậy con thích ăn gì nhất?
- Bánh thạch rắc đường, thưa nữ hoàng. – Edmund đáp.
- Nữ hoàng bèn nhỏ một giọt nữa rơi xuống lớp tuyết trắng, ngay lập tức
trên tuyết xuất hiện một vật gì nom như một chiếc hộp trên có cột một dải
băng bằng lụa xanh – một cái hộp mà khi mở ra chắc chắn có mấy khoanh
bánh thạch rắc đường loại thượng hảo hạng. Mỗi miếng bánh đều tan trong
miệng với một vị ngọt dịu và có màu nhạt hơn ở giữa; Edmund chưa bao
giờ được nếm một thứ gì ngon lành đến như vậy. Bây giờ thì nó cảm thấy
ấm áp, khỏe khoắn, lâng lâng, bay bổng.
Trong khi nó mải mê ăn, người đàn bà hỏi nó hết câu này đến câu khác.
Thoạt đầu nó cũng nhớ ra là vừa ăn ngồm ngoàm vừa nói là một việc không
đúng phép tắc những chẳng bao lâu nó cũng quên mất chuyện đó và chỉ
nghĩ đến chuyện tọng vào miệng càng nhiều càng tốt. Càng ăn nhiều bao
nhiêu nó càng thèm ăn thêm bấy nhiêu và nó không thể tự hỏi mình tại sao
nữ hoàng lại có vẻ tò mò tọc mạch quá vậy. Mụ ta khiến nó khai ra rằng nó
có một anh, một chị và một em gái; em gái nó đã từng đến Narnia gặp một
thần rừng ở đây và chẳng ai trong số anh chị của nó biết gì về Narnia cả. Nữ
hoàng tỏ vẻ quan tâm trước những sự việc về tất cả bốn anh em và cứ hỏi đi
hỏi lại mãi về chuyện đó.
- Ngươi có chắc là chỉ có bốn đứa ngươi không? Hai đứa con trai của
Adam và hai đứa con gái của Eve, không nhiều hơn, không ít hơn chứ?
Và Edmund, với một miệng đầy bánh thạch, nói luôn miệng.
- Vâng như tôi đã khẳng định từ trước. – nó quên không thêm câu “thưa
nữ hoàng! – nhưng mụ ta không còn để ý nhiều đến việc ấy nữa.
Cuối cùng khi món bánh đã ăn sạch đến miếng cuối cùng, Edmund thèm
thuồng nhìn dán vào cái hộp rỗng, thầm mong mụ sẽ hỏi xem nó có muốn
ăn thêm nữa không. Tất nhiên, nữ hoàng biết tỏng nó nghĩ gì, bởi vì mụ ta
chứ không phải nó là người biết rằng đó là thứ bánh có ếm bùa, rằng bất cứ
ai đã từng ăn qua một miếng sẽ muốn ăn thêm, ăn thêm nhiều nữa và nếu
được phép cứ tì tì ăn mãi cho đến lúc nứt bụng ra mà chết. Nhưng mụ
không mời nó ăn thêm mà lại nói:
- Con trai của Adam, ta rất muốn gặp anh chị và em gái con. Có thể
mang chúng đến đây gặp ta được không?
- Tôi sẽ cố, - Edmund đáp, mắt vẫn không rời chiếc hộp bánh rỗng.
- Bởi vì nếu ngươi quay lại đây một lần nữa – mang theo anh chị em
ngươi, tất nhiên – ta có thể cho ngươi nhiều bánh thạch rắc đường cũng
ngon lành như thế này. Bây giờ ta không thể có ngay bánh cho ngươi, phép
màu này chỉ sử dụng một lần. Nhưng ở nhà ta, nó lại là một vấn đề khác.
- Vậy tại sao chúng ta không thể quay về nhà bà ngay bây giờ? –
Edmund hỏi. Khi nó mới bước lên xe trượt nó đã sợ bà ta có thể đưa nó đến
một nơi nào đó xa lạ mà nó không biết đường vê, bây giờ nó đã quên mất
nỗi sợ đó.
- Nhà ta ở là một nơi rất dễ thương – Nữ hoàng nói – Ta chắc là ngươi
sẽ thích lắm, hơn nữa ta lại chẳng có con. Ta muốn có một thằng con trai
kháu khỉnh để có thể nuôi dạy như một hoàng tử, sau này khi ta không còn
trên đời nữa nó sẽ làm vua. Trong vai trò hoàng tử, đứa bé ấy sẽ được đội
vương miện bằng vằng này, ăn bánh thạch rắc đường suốt ngày này... Và
con là đứa bé lanh lợi nhất, đẹp trai nhất mà ta biết. Ta nghĩ ta sẽ phong cho
con làm hoàng tử vào một ngày nào đó, khi con đưa những đứa kia đến gặp
ta.
- Tại sao không phải ngay bây giờ? – Edmund hỏi. Mặt nó đỏ lên và
như thể trông nó chẳng “lanh lợi” cũng chẳng “tuấn tú” như lời nữ hoàng
nói.
- Ồ nếu ta đưa con đến đây lúc này, ta sẽ không được gặp các anh chị
em con. Ta rất muốn biết mối quan hệ anh em thân thiết giữa các con. Con
sẽ là hoàng tử và sau này sẽ là vua hiểu chưa? Con cần phải có triều thần và
các nhà quý tộc chứ. Anh con sẽ được phong công tước, còn chị và em gái
sẽ là các công nương.
- Họ chẳng có gì đặc biệt cả – Edmund nói, - Với lại cháu sẽ mang họ
đến vào lần khác vậy.
- Nhưng một khi con đã ở trong nhà ta, con có thể sẽ quên tất cả bọn họ.
Con sẽ cảm thấy vui thú đến mức sẽ không muốn nghĩ về đất nước của con
nữa. Vậy hãy trở lại đây vào một ngày khác, cùng với họ.
- Nhưng cháu không còn biết đường về nhà nữa – Edmund nói.
- Dễ ợt. Con có thấy các cột đèn kia không? – Nữ hoàng hỏi và chỉ cây
gậy phép về phía cái cột đèn mà Lucy đã gặp thần rừng ở đó – Cứ thẳng
theo con đường đó là thế giới của con người. Và bây giờ nhìn về phía con
đường kia, - vừa nói mụ vừa chỉ về đường ngược lại – nói cho ta biết con có
thể nhìn thấy hai ngọn đồi cao vượt lên lên trên những hàng cây kia không?
- Cháu nghĩ là có thấy.
- Vậy thì nhà của ta ở giữa hai ngọn đồi đó. Lần sau đến đây, con chỉ
việc tìm cột đèn và đi về hướng hai ngọn đồi kia, sau khi băng qua khu rừng
này, con sẽ đến lâu đài của ta. Nhưng phải nhớ mang theo anh chị em con.
Ta sẽ nổi giận nếu con đến một mình đấy.
- Cháu sẽ cố làm thật tốt ạ.
- Còn nữa, con không được nói với chúng dù chỉ một lời về ta. Sẽ vui
hơn nếu bí mật này chỉ có chúng ta biết với nhau thôi, phải không? Hãy
dành cho họ một bất ngờ. Chỉ cần chúng đến hai ngọn đồi kia – một cậu bé
thông minh như con sẽ nghĩ ra những lý do để làm việc đó. Khi bước vào
lâu đài của ta, chỉ cần nói: “Hãy xem ai sống ở đây”, hoặc đại loại như thế.
Chắc như thế sẽ tốt hơn. Nếu em gái ngươi đã gặp một trong những thần
rừng, nó có thể nghe những điều quái lạ về ta – những câu chuyện kinh
khủng ấy có thể làm cho nó sợ không dám đến gặp ta. Bọn thần rừng láo lếu
có thể nói bất cứ chuyện gì. Con cũng biết đấy, còn bây giờ...
- Làm ơn, làm ơn – Edmund đột nhiên nói, - làm ơn cho cháu chỉ một
mẫu bánh thạch rắc đường nữa để cháu ăn trên đường về nhà, được không
ạ?
- Không, không – người đàn bà nói với một tiếng cười khô khốc – con
phải đợi cho đến lần sau – Nói xong mụ ta ra hiệu cho người lùn đánh xe đi,
nhưng chiếc xe vừa đi khỏi, nữ hoàng đã quay lại vẫy tay với Edmund, kêu
lớn – Lần sau, lần sau nhé! Đừng quên đấy! Hãy đến sớm nghe.
Edmund vẫn đứng ngây người nhìn theo xe trượt thì nó nghe thấy có ai
gọi tên mình. Quay đầu nhìn lại, nó trông thấy Lucy đi về phía nó từ phía ở
bên kia khu rừng.
- Ôi, Edmund – nó kêu lên – thế là anh cũng đến được đây. Nơi này rất
dễ thương đúng không và bây giờ...
- Được rồi, anh biết là em nói đúng, sau cùng đó là một cái tủ có phép
màu. Anh sẽ xin lỗi nếu em muốn. Nhưng mà nãy giờ em chui vào cái xó
xỉnh nào vậy? Anh ...anh cứ tìm em suốt?
- Nếu em biết anh cũng đi vào thì em đã đợi anh – Lucy hấp tấp nói, nó
quá vui mừng và kích động khi thấy anh chàng khó ưa đã chịu nói lời xin
lỗi và đỏ mặt lên như thế nào, vì thế mà không nhận thấy trên mặt Edmund
có một cái vẻ gì là lạ – Em vừa ăn trưa với ông Tumnus thân yêu, vị thần
rừng ấy mà, ông ấy không bị liên lụy gì và Bạch Phù Thủy không làm gì
ông trong chuyện thả cho em về nhà. Thế là ông nghĩ mụ ta không phát hiện
ra và có thể mọi việc rồi cũng đâu vào đấy cả.
- Bạch Phù Thủy ư? Là ai vậy? – Edmund hỏi.
- Mụ ta là một người hết sức đáng sợ. Mụ ta tự xưng là nữ hoàng của
Narnia dù mụ ta không hề có cái quyền ấy. Tất cả những thần rừng, nữ mộc
tinh và sơn thần cùng muông thú và các chú lùn đều sợ mụ – ít nhất thì tất
cả những người tốt – đều căm ghét mụ. Mụ có thể biến người ta thành đá và
làm đủ mọi chuyện kinh khủng khác. Mụ ta hóa phép sao cho ở Narnia lúc
nào cũng là mùa đông và không bao giờ có ngày Noel. Mụ đi trên một cỗ xe
trượt có những con tuần lộc kéo, tay cầm một cây gậy phép, đầu đội vương
miệng.
Edmund thấy trong người khó chịu vì ăn quá nhiều đồ ngọt và nghe em
nói, nó biết mình đã kết bạn với một kẻ nguy hiểm nên càng thấy bứt rứt
không yên. Nhưng nó vẫn muốn được ăn bánh thạch rắc đường hơn bất cứ
điều gì khác trên đời.
- Ai bảo em những chuyện nhảm nhí về Bạch Phù Thủy vậy?
- Ông Tumnus – thần rừng.
- Em không nên tin vào những điều mà mấy ông thần rừng này nói –
Edmund làm mặt nghiêm, cố tỏ ra nó còn biết nhiều về họ hơn Lucy.
- Ai nói với anh về chuyện đó?
- Ai mà chẳng biết rõ điều đó, cứ hỏi bất cứ ai đi nếu em thích. Nhưng,
đứng trong tuyết như thế này là một môn thể thao chẳng có lợi gì. Về nhà
thôi.
- Vâng, đi về nhà thôi. Ôi Edmund, em rất lấy làm sung sướng là anh đã
đến đây. Bây giờ hai ngươi kia sẽ tin vào Narnia vì cả hai anh em mình đều
đã tới. Vui quá là vui! Là la là...
Nhưng Edmund khó mà nghĩ là chuyện này có gì vui đối với nó cũng
như đối với Lucy. Nó phải thừa nhận là Lucy đúng trong tất cả mọi chuyện
và nó cảm thấy những người khác cũng sẽ đứng về phe các thần rừng và
muôn thú, nhưng nó đã bước hơn một chân về phía phù thủy mất rồi. Nó
không biết phải làm gì và liệu nó có thể giữ được bí mật không, một khi tất
cả đều nói về Narnia.
Hai anh em đã đi được một đoạn, chợt thình lình chúng cảm thấy áo
lông cọ vào mặt thay cho cành cây và chỉ một tích tắc sau chúng đã đứng
bên ngoài cái tủ áo trong căn phòng trống trải.
- Em thấy...anh có vẻ làm sao ấy, Edmund. Anh có khỏe không?
- Anh không sao, - Edmund nói, nhưng điều đó không đúng. Nó cảm
thấy khó thở trong người.
- Vậy thì đi thôi, - Lucy nói, - đi tìm những người khác đi. Có rất nhiều
chuyện để kể cho họ. Cùng với nhau, chúng ta sẽ có thể biết nhiều cuộc
phiêu lưu thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận