Bắt Đầu Một Gian Quầy Bán Quà Vặt [kinh Doanh]

Bắt Đầu Một Gian Quầy Bán Quà Vặt [kinh Doanh] - Chương 4: Thật muốn ăn kem a (length: 13904)

Đúng lúc này, lại có người tới.
"Đội trưởng ngươi mau nhìn bên kia có cái quán nhỏ!"
"Thật đúng là!"
"Chúng ta qua xem một chút đi!"
Nghe được tiếng nói, Hạ Noãn trở nên cảnh giác.
Mặt trời còn chưa lặn, tại sao lại có người đến, mà còn không ít người.
Hạ Noãn cùng Tô Tố liếc nhau.
Tô Tố nhỏ giọng nói: "Hay là chúng ta đi trước đi."
Hạ Noãn lặng lẽ nhắn tin cho Tô Tố, "Ừ, nhiều người phức tạp, ta sợ tối nay sẽ bị để ý."
Hạ Noãn: "Lão bản, có thể kết bạn được không? Lần sau ngươi ra quầy chúng ta tới tìm ngươi."
Trong cửa sổ trò chơi của Hứa Thanh Trì không có tùy chọn thêm bạn.
"Xin lỗi, không thêm được, nhưng có lẽ mấy ngày này ta sẽ không đi đâu xa."
Hạ Noãn nghe vậy đành thôi, "Vậy được rồi."
Đã vậy, nàng cũng không cần phải lên kênh chat quảng bá, để khỏi mình cũng không mua được.
Mặc dù hai người họ tạm thời không thiếu nước, nhưng quy tắc trò chơi là nhất định phải sống sót đến ngày tận thế cuối cùng, mới có thể mang phần thưởng rời khỏi trò chơi.
Bây giờ có thêm chút dự trữ chắc chắn không có gì xấu, huống chi sức hút của nước đá vẫn rất lớn.
Đành sáng mai lại đến tìm quầy hàng này.
Hai người tăng tốc bước chân mau chóng rời đi.
Trong nhóm khách vừa đến cũng có người nghi ngờ như Hạ Noãn ban đầu, rằng hàng hóa của Hứa Thanh Trì có vấn đề.
"Có thật ai lại muốn đem nhiều nước thế này ra bán không? Mà còn bán dễ như vậy, liệu có vấn đề gì không?"
"Lo nhiều vậy làm gì, có nước thì mua, ngốc hả?"
"Cũng đúng, dễ mua vậy mà không mua, nhỡ về sau lên giá thì sao?"
"Cho ta mười chai."
"Cho ta hai mươi chai."
Mua đi bán lại cũng có thể kiếm một khoản, đem đi nơi khác bán mười điểm tích lũy một chai, coi như không phải nước đá, cũng có người mua.
Hứa Thanh Trì vừa nói vừa cầm bút lên viết lên bảng đen: "Mỗi loại hàng hóa mỗi người chỉ được mua một cái."
Sau đó cô lại viết hết giá cả lên đó.
Như vậy cũng không cần nói đi nói lại nhiều.
À, còn phải viết thêm: Quét mã thanh toán.
"Hóa ra giới hạn mua, chán thật!"
"Nước khoáng, kem que, cà phê, đều cho ta một cái!"
"Ta cũng muốn!"
"Ta nghiền cái kem này, một cái không đủ đã!"
"Biết thế gọi lão Tam với Niệm Niệm ra đây rồi, họ cũng mua được."
"Giờ gọi cũng chưa muộn, nhắn tin bảo họ tranh thủ thời gian đến đây."
Nhóm người này là đi làm nhiệm vụ, ra ba người, còn hai người ở lại chỗ trú ẩn.
Ba người này có một người chơi là nghề bác sĩ, cần tìm đến trạm y tế ở trấn để hoàn thành nhiệm vụ, tiện thể thu thập chút thuốc men, còn người chơi nghề nông dân kia thì muốn tìm đến nông trường, xem có công cụ hoặc hạt giống gì không.
Đội trưởng dẫn đầu là lính cứu hỏa, thể trạng và sức mạnh đều cao hơn chút, hắn đã tìm được cục phòng cháy, đồng thời thu được không ít vật tư.
Nhóm của họ được coi là một đội khá mạnh trong khu vực, sức mua của họ đương nhiên không hề thấp.
Biết có hạn mua, cả ba người đều mua mỗi loại một thứ: nước khoáng, kem que, cà phê.
【Đã bán được 10 món hàng, hoàn thành nhiệm vụ 1 Phần thưởng: Áo chống nắng ×1 】 【Áo chống nắng: Chất liệu mỏng thoáng khí, mát mẻ dễ chịu, chống tia tử ngoại hiệu quả】 Cái áo chống nắng này không tệ, Hứa Thanh Trì mặc luôn, dù có ô che nắng cũng không thể che hết mọi ánh nắng, tia tử ngoại sẽ phản xạ, mặc áo chống nắng vẫn tốt hơn.
"Lão bản, áo chống nắng có bán không? !" Người chơi là bác sĩ hỏi.
Hứa Thanh Trì lắc đầu, cái áo này, trong Thương Thành cũng không có.
Mà kể cả cô muốn bán áo chống nắng, thì bây giờ cũng không phải lúc, cô không có nhiều vốn, nhập được có mấy cái, kể cả bán giá cao thì lợi nhuận cũng chẳng đáng bao nhiêu, hơn nữa số lượng không đủ, không làm xong nhiệm vụ, không ổn.
Người chơi nông dân: "À, trong tủ lạnh sao lại còn hai cái kem sô cô la, cũng bán à?"
Hứa Thanh Trì gật đầu, "Ừ."
Hai cái kem sô cô la này là Hứa Thanh Trì định làm nhiệm vụ mới nhập về, định để bán cho Hạ Noãn và Tô Tố, nhưng họ không mua.
Trên bảng đen đã ghi kín, nên giá kem chưa được viết lên.
"Bao nhiêu điểm tích lũy?"
"8 điểm tích lũy."
"Cũng không đắt lắm."
Mọi người đều đã nhìn ra, đồ ở quầy hàng này, về cơ bản giá cả đều giống giá ngoài đời, nhưng điểm tích lũy sau này đổi ra tiền thì tỉ lệ là 1:1000.
Bây giờ dùng ít điểm tích lũy mua được mấy thứ này, quả thực lời quá nhiều.
Chỉ có điều, hiện giờ điểm tích lũy của mọi người đều không có nhiều.
8 điểm tích lũy có thể mua được 4 chai nước, tác dụng của nước còn lớn hơn kem sô cô la.
Điểm tích lũy vẫn nên dùng dè sẻn một chút.
"Lão Đại, tôi muốn mua kem sô cô la, anh thấy sao?"
"Kem que không đủ ăn hả? Kem đắt thế kia."
"Anh nhìn đi, trong tủ lạnh chỉ còn có hai cái, không mua lát nữa là hết, chúng ta đến sớm."
"Tùy cậu, dù sao tôi không nỡ."
"Thế thôi vậy, tôi không mua nữa, điểm tích lũy để dành sáng mai mua nước."
"Như vậy mới đúng chứ, chúng ta bây giờ là đang cầu sinh trong ngày tận thế, đâu phải đi hưởng thụ cuộc sống, ăn kem que là được rồi."
Ba người chỉ ăn mấy que kem dễ tan, còn lại cất đi.
Lẽ ra nên đi luôn, nhưng lo lắng hai đồng đội kia ở ngoài, nên ở lại chờ, rồi cùng nhau hành động.
Dù sao chỗ này cũng không xa nơi họ trú ẩn.
Ba người đứng một bên vừa chờ vừa trò chuyện, tiếng nói rất nhỏ.
Đầu tiên là họ phân tích về Hứa Thanh Trì, từ ngoại hình, thái độ, cho đến hàng hóa ở quầy.
Đội trưởng cảm thấy hàng hóa ở quầy ít quá, lại còn hạn mua, thái độ của cô ấy lại không nhiệt tình, chẳng giống dáng vẻ người muốn làm ăn, thật kỳ lạ.
Bác sĩ thì nói: "Dù sao thì, đồ không có vấn đề gì, chúng ta có thể mua được với giá thấp như thế này là chuyện tốt."
"Tôi cũng thấy vậy, cậu nói xem chúng ta có thể chiêu mộ cô ấy vào đội không?"
Người nông dân vừa nói xong, cả ba đều không hẹn mà cùng liếc mắt đánh giá Hứa Thanh Trì.
Hứa Thanh Trì đoán được họ đang bàn tán về mình, vẫn mặt không đổi sắc làm việc của mình.
"Cậu nghĩ tôi không nghĩ sao, nhưng mà…"
"Nhưng mà sao?"
"Cô ta có thể là NPC, cậu nghĩ NPC có gia nhập vào đội người chơi không?"
"Không hỏi thử sao biết, nhỡ đâu được, với lại, trong tay chúng ta có bản đồ mà…"
"Đừng nói vội, lại có người đến."
"Cũng may thôn Tiểu Tây này vắng, chứ mà trong trấn thì giờ này chắc chắn đã có một hàng dài rồi, bảo Niệm Niệm và lão Tam nhanh lên chút."
Mặt trời trong ngày tận thế cực nóng thường lặn lúc 7 rưỡi.
Lúc này mặt trời đã khuất sau đường chân trời, nhiệt độ giảm đi nhiều, nhưng vẫn duy trì ở khoảng 35℃ đến 38℃.
Dù đến đêm khuya, nhiệt độ không khí cũng sẽ không thấp hơn 35℃.
Người chơi bình thường ra ngoài đều vào khoảng 7 giờ đến 11 giờ.
Dù không có đèn, vẫn có thể hoạt động nhờ ánh trăng, có người chơi có đèn pin có thể dùng để chiếu sáng, sau 11 giờ thì cơ bản không ai ra đường nữa.
Vị trí quầy hàng của Hứa Thanh Trì đúng là hơi vắng, người đi ngang qua đây rất ít, đến giờ mới gặp được vài người này.
Lúc này đến là Vu Yến Nam cùng các đồng đội.
Tổng cộng có ba nam một nữ, trông như họ vừa chạy tới, mặt ai cũng đỏ bừng, nhìn thấy quầy hàng thì càng mừng rỡ.
"Thật sự có quầy hàng!"
"Lần này tốt quá rồi."
Vu Yến Nam thở phào nhẹ nhõm, trên đường đến anh sợ quầy hàng đã chuyển đi hoặc không thấy nữa.
Anh mang một chai nước trở về, mạng của Nhan Ninh coi như được bảo toàn, dù trên đường vì nhiệt độ cao mà nước đá biến thành nước ấm, nhưng cũng đã giải quyết được cơn khát của Nhan Ninh, sau khi uống nửa chai nước thì cô đã khỏe hơn, điểm thể lực cũng không còn giảm xuống.
Nghe Vu Yến Nam kể lại, mọi người liền quyết định mau chóng đến mua nước, vì có hạn mua nên Nhan Ninh đang suy yếu cũng phải tự đi, nếu mỗi người mua được một chai thì hai ngày nữa có thể cầm cự được.
Coi như sau này không mua được, cũng có thể kéo dài thêm một chút thời gian, bọn họ buổi tối cũng có thể đi tìm vật tư.
Thấy giá trên bảng đen, hai người chơi nam khác đều muốn một chai nước và một cây kem que.
Vu Yến Nam nhìn thấy trong tủ lạnh có thêm hai cây kem sô cô la, trong lòng vừa động, vội hỏi: "Lão bản, cái kem này có tác dụng gì? Bao nhiêu điểm tích lũy?"
Hứa Thanh Trì: "Có thể nhanh chóng tăng thể lực, bổ sung đường cho cơ thể, tăng chỉ số vui vẻ, cụ thể là bao nhiêu thì ăn rồi sẽ biết, giá bán tám điểm tích lũy."
Trong phần giới thiệu không nói có thể tăng bao nhiêu điểm thể lực hay chỉ số vui vẻ, chắc là tùy người mà khác nhau.
Vu Yến Nam muốn mua cho Nhan Ninh, Nhan Ninh rất thích ăn sô cô la, lại hảo đồ ngọt, hơn nữa người lại yếu, cảm thấy làm mọi người vướng chân, tâm tình không tốt lắm, khiến chỉ số vui vẻ mãi không lên.
Trong trò chơi chỉ số vui vẻ dù không có ảnh hưởng lớn như điểm thể lực, nhưng cũng là một vấn đề quan trọng.
Chỉ số vui vẻ thấp quá sẽ ảnh hưởng đến vận may.
Nói ngắn gọn, cứ không vui thì sẽ không tìm thấy vật tư mà còn dễ gặp chuyện không may.
Cho nên cái kem sô cô la này rất hợp cho Nhan Ninh ăn.
"Tôi mua một cái!"
Anh thanh toán điểm tích lũy, cầm kem liền tranh thủ đưa cho Nhan Ninh.
"Ninh Ninh, mau ăn đi, kem tan nhanh lắm."
Nhan Ninh có chút cảm động, nàng cùng với Vu Yến Nam rất lâu, cũng không hề khách sáo, cầm lấy kem liền ăn.
Cắn lớp vỏ chocolate giòn bên ngoài, liền có thể ăn vào phần kem ly lạnh buốt bên trong.
Trong ánh mắt của nàng lập tức lóe lên ánh sáng.
Kích động, vui vẻ, hưởng thụ...
Vu Yến Nam: "Thế nào? Ngon không?"
"Ăn cực kỳ ngon!!"
Nhìn vẻ mặt của nàng, có thể tưởng tượng món kem này ngon đến mức nào.
Hơn nữa ăn xong nàng còn đắm chìm trong sự vui vẻ, híp mắt tận hưởng dư vị.
"Thật sự ngon như vậy sao?"
Người nông dân vốn đã từ bỏ ý định mua kem, lúc này lại rục rịch muốn thử.
"Yến Nam, hay là ngươi cũng ăn một cái đi, ta mua cho ngươi." Nhan Ninh hoàn hồn lại, đã ăn hết que kem trên tay, chỉ còn sót lại một chút dính trên que gỗ.
Vu Yến Nam lắc đầu, "Không cần đâu, ngươi giữ điểm tích lũy mua đồ khác đi, nước quan trọng hơn."
Nhan Ninh chớp mắt, ghé vào tai Vu Yến Nam nói: "Ta ăn xong kem, chỉ số vui vẻ tăng 20% bây giờ đã là tối đa! Thể lực vẫn liên tục tăng, đã hồi phục 10 điểm, còn tăng thêm một chút may mắn, ngươi cũng ăn một cái đi, ta thấy trong tủ lạnh chỉ còn một cái."
"Lão bản, ta muốn một bình nước khoáng, một ly cà phê cùng một cây kem chocolate."
Vốn dĩ Nhan Ninh cũng không nỡ tiêu điểm tích lũy, nhưng sau lần suýt mất mạng này, Vu Yến Nam không màng nguy hiểm đi ra ngoài tìm nước, nàng đã hiểu ra một chuyện.
Điểm tích lũy chỉ có còn sống mới có tác dụng, nếu chết rồi, tân tân khổ khổ tích cóp được điểm tích lũy liền tan thành mây khói.
Chi bằng cứ tiêu xài đi, mặc kệ bảng xếp hạng gì, khi còn sống cứ nên thoải mái một chút.
Huống chi, món kem này hiệu quả cũng quá tốt rồi.
Nhan Ninh cầm kem đưa đến bên miệng Vu Yến Nam đút cho hắn ăn.
Người chơi nông dân âm thầm giậm chân, đấm ngực, hắn cũng thích ăn chocolate, tại sao hắn lại không nỡ mua chứ, trong tủ lạnh chỉ còn hai cây, giờ cũng bị hai người kia mua mất rồi.
Bọn họ ăn thật là đã a.
Thật muốn ăn!
Hai người Vu, Nhan là đồng đội từ lâu, đã biết tình cảm của họ tốt đẹp, lúc này không nhịn được trêu chọc.
"Hai người được đấy, lại còn 'tú ân ái', ngọt ngào quá đấy."
"Ta cũng muốn có người mua cho kem, đáng tiếc không ai, ta chỉ có thể tự ăn kem que thôi."
"Cái kem chocolate này ăn xong hiệu quả có phải là tốt hơn kem que không?"
Nhan Ninh nhìn bên cạnh còn có những người khác, liền định gửi tin nhắn nói cho đồng đội.
Đứng một bên, một người chơi nông dân khác lẩm bẩm: "Giấu giếm làm gì, nếu có hiệu quả gì thì hỏi lão bản chẳng phải biết sao."
Nhan Ninh tỏ vẻ hơi xấu hổ, liền trực tiếp nói ra chỗ tốt của việc ăn kem.
Lúc này những người khác cũng bắt đầu cảm thấy muốn mua.
"Đáng tiếc, vừa mới ăn kem que rồi, lại ăn một cây kem nữa, hơi lãng phí điểm tích lũy."
"Lão bản, kem này còn không?"
"Có thì tôi cũng muốn một cây."
Thấy những người khác đều muốn mua, Hứa Thanh Trì cũng không ngại nhập thêm mấy cây.
Vừa hay có thể kiếm được chút điểm tích lũy từ những người này, Hứa Thanh Trì dứt khoát nhập thêm 10 cây kem chocolate nữa.
Nhưng nàng vừa xem qua, cho dù bán kem đắt hơn một chút, điểm kinh nghiệm tăng vẫn chỉ là 1 điểm.
Hứa Thanh Trì nói một tiếng chờ một lát, liền quay người ngồi xuống, đưa lưng về phía mọi người lấy ra một cái thùng, bên trong toàn là kem chocolate.
Mấy người chơi ngơ ngác nhìn, cũng không rõ Hứa Thanh Trì đã thao tác kiểu gì.
Đám người vừa mừng vừa sợ, không ngờ cái món kem này lại còn thật.
"Chỉ có bấy nhiêu thôi, còn ai muốn mua không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận