Bắt Đầu Một Gian Quầy Bán Quà Vặt [kinh Doanh]
Bắt Đầu Một Gian Quầy Bán Quà Vặt [kinh Doanh] - Chương 11: Lập tức thăng cấp " (length: 13836)
"Lão bản, ngươi nói như vậy chúng ta thật không biết chọn sao, cảm giác món nào cũng muốn."
"Đúng đó, nói thật, thời tiết này vừa khô vừa nóng, không có rau quả gì ăn, ai mà không táo bón! Cái món chè tuyết lê nấm tuyết này ta nhất định phải mua."
"Cái món chè xoài bưởi này nhìn ngon đấy nhưng tiếc là bán đắt quá."
"Không nghe lão bản nói sao, có tiền thì mua, chê đắt thì mua món khác."
Gần đến giữa trưa, số người xếp hàng vơi dần, dù sao ai cũng không muốn đứng ngoài trời nắng nóng.
Trời càng lúc càng nóng, nhiệt độ không khí đã lên đến 41℃. Hứa Thanh Trì nếu không có ô che chắc cũng không chịu nổi, dù có ô che thì nhiệt độ 32℃ nàng vẫn mồ hôi nhễ nhại.
Thỉnh thoảng nàng sẽ mở cửa tủ đá cho hơi lạnh bên trong thoát ra, dù cách này tốn điện hơn nhưng nàng cũng kệ, nóng quá chịu không nổi.
"Xem ra khoảng thời gian này không có ai đến."
Hứa Thanh Trì lẩm bẩm, tiện tay thu dọn đồ đạc chuẩn bị nấu cơm trưa.
Nấu ăn thì thôi, đứng gần bếp càng nóng thêm.
Hứa Thanh Trì mua một phần chè tuyết lê nấm tuyết.
Món này rất hợp để lấp đầy bao tử, mà nói thật lòng, Hứa Thanh Trì cũng cần thứ gì đó thanh nhiệt nhuận phổi, mấy ngày nay cổ họng nàng hay bị khô rát.
Trời nóng cũng chẳng có vị giác gì, ăn một bát này là đủ rồi.
Để trong tủ lạnh một lúc, lấy ra vẫn còn lạnh, ăn vào vừa mát vừa ngọt, ăn xong thấy cả người sảng khoái.
Ăn xong, Hứa Thanh Trì tựa vào tủ đá nghỉ một lát, quạt cái quạt con con rồi ngủ một giấc đến hơn ba giờ.
Ánh mặt trời chói chang rọi xuống mặt đất, thiêu đốt cả vùng đất.
Những thanh thép, nền xi măng giờ đã bỏng rát có thể rán trứng, nếu cứ nóng thế này, chẳng biết mọi người còn ra ngoài hoạt động nổi không.
Có lẽ vài ngày nữa, người ta chỉ có thể ra đường vào buổi tối.
Hứa Thanh Trì dự tính, qua vài ngày chắc phải mua thêm ít đồ dùng chiếu sáng.
Nàng đoán khu thương mại chắc sẽ có hàng mới.
Mà sau này thời gian kinh doanh của nàng chắc cũng sẽ thay đổi một chút.
Hay là đổi tên quầy hàng thành quán ăn đêm nhỉ.
Hứa Thanh Trì suy nghĩ miên man, bỗng cảm thấy hơi đói, có lẽ do ngủ đủ, bữa trưa cũng tiêu hết, thế là mua luôn một xâu kẹo hồ lô.
Hôm qua nhập mười xâu mà chưa bán hết, lượng tiêu thụ đúng là không tốt, thế thì mình ăn luôn.
Để trong tủ lạnh một lúc lâu, lấy ra thì thành từng viên đá, mới ăn thấy hơi khó nha, lớp ngoài đông cứng, đường bao phủ bên ngoài thì lạnh buốt, liếm một cái thấy ngọt lịm, ăn rất tốn thời gian.
Nàng vừa ăn, vừa lật quyển « Hoa hoa công tử » ra đọc cho vui.
Nội dung bên trong ngoài ý lại khá thú vị, ngắm mỹ nữ, lúc nào cũng vui vẻ thoải mái, nàng vui vẻ lên hẳn, Hứa Thanh Trì trở nên rất vui vẻ, không tự giác hát nghêu ngao.
Thời gian rảnh rỗi trôi qua nhanh thật.
Buổi chiều cũng không quá khó để chịu đựng.
Đến khi mặt trời cuối cùng xuống núi, mới có người ra đường.
Thấy khách đến, Hứa Thanh Trì cầm loa rao hàng, bắt đầu mời chào khách.
Từ khi có vị khách quen đầu tiên xuất hiện, quầy hàng không lúc nào ngớt người.
Chắc vì tối nay hệ thống sẽ chốt, top 100 người có điểm tích lũy tiêu dùng cao nhất sẽ có thưởng, thứ hạng càng cao thưởng càng hậu hĩnh, cho nên mọi người tranh thủ thời gian cuối cùng này đến mua đồ càng đông.
Hứa Thanh Trì còn tiếp đón thêm hai người chơi từ trấn nhỏ bên cạnh chạy sang.
Một nam một nữ, đi xe tới, xe trông bình thường, nhưng điểm tích lũy của bọn họ hình như rất nhiều.
Mỗi lần tiêu đều trên năm mươi điểm, mua rất nhiều đồ đắt tiền.
Trong đó cô gái vừa tới đã mua ngay một tuýp kem chống nắng, trị giá 40 điểm tích lũy, những người xếp hàng sau nhìn nàng mua mạnh tay như vậy, cũng đều kinh ngạc.
Tuy kem chống nắng đắt nhưng hiệu quả tốt, có điều đa số người chơi ví tiền không đủ, sẽ không nghĩ đến mấy thứ đắt như vậy.
[ Kem chống nắng siêu mạnh: Chặn 90% tia cực tím, phòng cháy nắng sạm da, đồng thời có tác dụng dưỡng da, cho da thoải mái, bổ sung nước, có tác dụng phục hồi sau khi phơi nắng ] Cô gái này vừa mua xong đã tranh thủ bôi lên mặt, da nàng trắng nên bôi vào càng căng bóng, nhìn càng đẹp hơn.
Có người tò mò hỏi: "Mỹ nữ, kem chống nắng này đắt vậy chắc là dùng tốt lắm nhỉ?"
"Cũng được, bôi lên thấy dễ chịu, không hề bị nhờn."
"Chỉ có điều đắt quá, cô tiêu nhiều điểm tích lũy mua kem chống nắng thế, đồ khác không mua à?"
"Mua chứ, tôi bôi chống nắng trước rồi mới mua đồ khác."
Cô gái cười híp mắt nhìn về phía người chơi nam đang đứng bên cạnh.
"Ông xã, em mua thêm áo chống nắng với mũ chống nắng được không? Như vậy là em trang bị đầy đủ rồi."
"Chẳng phải còn khẩu trang chống nắng sao? Em bỏ qua rồi à?"
"Nhiêu đây là đủ rồi, em thấy khẩu trang chống nắng không thiết thực bằng mấy thứ kia."
Ngay cả Hứa Thanh Trì cũng ngạc nhiên trước sự mạnh tay của hai người này, không khỏi nhìn họ thêm vài cái.
"Vậy lấy thêm một áo chống nắng và một mũ chống nắng." Người đàn ông nói với Hứa Thanh Trì.
Áo chống nắng và mũ chống nắng hiệu quả cũng không tầm thường.
Đồ hệ thống xuất ra đều có tác dụng đặc biệt.
[ Áo chống nắng siêu cấp: Chặn tia cực tím, tự làm mát, sau khi mặc vào có thể giảm nhiệt độ vật lý, bảo vệ da khỏi bị cháy nắng ] Mũ chống nắng có tác dụng tương tự như ô che nắng của Hứa Thanh Trì, nhưng hiệu quả kém hơn chút.
Đội mũ chống nắng vào, sẽ không bị ánh nắng chiếu thẳng, cũng sẽ không quá nóng.
Cô gái mặc đồ xong, ngạc nhiên nói: "Ông xã, có hiệu quả thật nè, em thấy không còn nóng như lúc nãy nữa, hay là mua cho anh một cái đi!"
Người đàn ông lắc đầu, "Không cần đâu, em cứ dùng trước đi."
Anh sờ đầu cô gái, nhìn xung quanh một chút, đáy mắt ẩn hiện chút lo lắng.
Lời nói vô tình của cô gái đã tiết lộ họ còn có tiền để mua thêm hai món đồ nữa.
Đợi họ mua đồ xong, có người tiến đến hỏi: "Trông các người không giống người chơi ở Liên Hoa trấn nhỉ? Từ nơi khác đến à?"
Hai người kia thấy có người đến gần, lộ vẻ cảnh giác, không trả lời câu hỏi của đối phương, người đàn ông nắm tay cô gái kéo nàng ra sau lưng mình, "Hình như chuyện này không liên quan đến ngươi."
"Không có không có, ta chỉ là muốn hỏi xem hai người có muốn ghép đội không, đội của chúng ta còn thiếu hai người, không biết hai người có hứng thú không."
"Không hứng thú, chúng ta phải đi." Người đàn ông thái độ lạnh nhạt, giọng điệu cứng nhắc.
Đợi họ đi khỏi, có một đội khác lặng lẽ đi theo.
Vừa nãy họ mua không ít đồ đáng tiền, bị người chú ý cũng là điều bình thường.
Thời mạt thế phải chú ý hơn việc không lộ tài, nhiều người xếp hàng mua đồ như vậy, hai người bọn họ là nổi bật nhất.
Thấy lượng người đổ về ngày càng đông, trước quầy xếp thành hàng dài, Hứa Thanh Trì quyết định bắt đầu nhiệm vụ có thời hạn.
Nhân lúc đông người, xem có hoàn thành được không.
Loa rao hàng vẫn đang ra sức kêu gọi mọi người, Hứa Thanh Trì thì không ngừng lấy thêm hàng, quan sát lượng hàng hóa còn lại.
Nước khoáng thì không phải lo, cả Liên Hoa trấn chắc chỉ có khoảng 200 người, một tủ đá nước khoáng kiểu gì cũng bán đủ.
Điều bất ngờ là, hai người kia sau khi mua đồ chống nắng xong liền dùng ngay tại chỗ, những người khác cũng rục rịch muốn mua theo.
Hứa Thanh Trì vốn tưởng mấy món đắt như áo chống nắng với kem chống nắng chắc không bán được, vậy mà lại có rất nhiều người hỏi.
Phần lớn nghe giá xong thì chùn bước, nhưng vẫn có vài người nghiến răng mua.
Dù sao mấy thứ này không phải đồ tiêu hao, mua là có thể dùng được mãi, hiệu quả chống nắng hạ nhiệt kiểu này ai mà từ chối cho được.
Hễ ai có điểm tích lũy, cắn răng cũng phải mua.
Áo chống nắng còn thực dụng hơn kem chống nắng, kem chống nắng thì dùng rồi sẽ hết, áo chống nắng thì dùng được trong suốt mạt thế cực nóng.
Mà nước khoáng đã lên giá rồi, mấy đồ chống nắng này hôm nay ra giá thế này, nhỡ ngày mai nó lên giá thì sao.
Mấy người chơi trong lòng đều tính toán hết cả.
Hứa Thanh Trì dứt khoát nhập thêm 10 cái áo chống nắng.
[ Chúc mừng người chơi đã thành công đạt doanh số tiêu thụ 500 điểm tích lũy trong vòng một canh giờ, phần thưởng: Cốc cà phê ×1 ] Cốc cà phê được bỏ vào ba lô, Hứa Thanh Trì tạm thời không rảnh xem, bây giờ đang là thời điểm bận rộn nhất của nàng.
Khách hàng đến nườm nượp, lúc nào cũng có đủ thứ vấn đề muốn hỏi nàng.
Giá cả tuy đã viết ở trên, vẫn có người như không thấy mà hỏi bao nhiêu tiền.
Nhưng giá cả cũng chưa được viết hết, Hứa Thanh Trì vẫn cứ lần lượt trả lời.
Đồ đạc tuy rẻ, nhưng đối với người chơi, điểm tích lũy rất quan trọng, nên ai cũng mua rất cẩn thận, kiểu người tiêu trên chục điểm tích lũy một cách tùy tiện vẫn còn rất ít.
"Lão bản, bớt chút được không?"
Đây là câu hỏi Hứa Thanh Trì nghe được nhiều nhất.
Lúc đầu nàng còn trả lời.
Bây giờ nàng thường bình tĩnh lắc đầu biểu thị không được, cũng không nói thêm gì nữa.
"Lão bản van xin ngươi, cho một chai nước đi, vợ ta sắp chết khát rồi, nàng không đến được, tại sao một người chỉ được mua một chai, cho ta mua thêm một chai thì làm sao chứ?"
Tình huống này Hứa Thanh Trì lần đầu gặp.
Người này vừa mua một bình nước, mình ùng ục ùng ục uống xong, sau đó mới bỗng nhiên biến sắc nhào vào tủ đá bên trên cầu khẩn.
Hứa Thanh Trì sửng sốt một chút, có chút không kịp phản ứng.
"Lão bà ngươi mình không thể đến sao?"
Người xếp hàng phía sau hỏi.
Người đàn ông một mặt bi thương, "Nàng đã khát không được, bị cảm nắng hiện tại đi không nổi, ta nhất định phải cho nàng mang một bình nước trở về, bằng không nàng sợ là không chịu nổi."
Hứa Thanh Trì: "Chính ngươi không phải vừa uống một bình?"
Người đàn ông: ". . . Ta không uống nước không được à, ta nếu mà ngã xuống, nàng cũng không sống nổi."
Hứa Thanh Trì lạnh nhạt nói: "Vấn đề là, ngươi cả một bình uống hết cũng không để cho nàng, chẳng lẽ là cảm thấy ta nhất định sẽ cho thêm ngươi một bình sao?"
Người đàn ông nghẹn lời, hắn vừa mới nảy ra ý nghĩ này, ngay từ đầu hắn chỉ là không khống chế được, vì quá khát, không cẩn thận liền uống hết nước, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Môi hắn ngập ngừng nói, "Vậy có thể cho ta một bình mang về cứu mạng không."
"Không được, mỗi người hạn mua một bình."
"Vậy ngươi xin thương xót, cho ta một bình đi mà, xin nhờ, quy tắc là chết, người là sống, ngươi là lão bản luôn không thể một bình nước cũng không quyết định được chứ?"
"Không được, ngươi có thể hỏi xem, có ai nguyện ý cùng ngươi đổi nước khoáng không." Hứa Thanh Trì cự tuyệt, cho hắn một gợi ý.
Mặc kệ người đàn ông này nói thật hay giả, Hứa Thanh Trì cũng sẽ không đi xác minh, cũng không thể đáp ứng hắn.
Mở miệng lần này, về sau liền rất phiền phức.
Quy tắc chính là quy tắc.
Nếu là người này giả vờ đáng thương, sáng mai người kia đến khóc lóc kể lể, nàng chẳng phải không chịu nổi quấy rầy, còn làm ăn kiểu gì.
Người đàn ông nhìn Hứa Thanh Trì lời lẽ lạnh lùng, trên mặt không nhịn được, giọng điệu có chút kích động: "Vì sao nhất định phải hạn mua, mỗi người mua một bình sao đủ uống, lão bà ta không nhúc nhích được, không thể ra ngoài, ngươi không thể thương xót, mau cứu nàng sao?"
Hứa Thanh Trì: "Thì sao?"
Vài chữ ngắn gọn liền chặn lại một bụng lời của người đàn ông.
Dù hắn nói thế nào, cũng không liên quan gì đến nàng, nàng không bán chính là không bán.
Người phía sau cũng đẩy tới nửa ngày rồi, nhìn phía trước bất động, nóng nảy, "Ngươi không mua thì đi nhanh lên, đừng có cản trở."
"Có ai thương tình, đổi cho ta một bình nước được không? Lão bà ta sắp chết!"
Phía sau có người khịt mũi coi thường, "Đây là mạt thế, ngày nào cũng có người chết."
"Đúng đó, ngươi tự biết uống hết nước rồi, giờ lại đi bắt cóc đạo đức người khác, ngươi không thể uống một nửa chừa lại cho nàng uống sao?"
Người đàn ông cứng cổ đỏ mặt nói: "Ta! Ta chỉ là quá khát, không cẩn thận."
"Nói những điều đó, cũng không phải chỉ có thể mua nước, ngươi mua cho lão bà ngươi một hộp sữa bò không được sao!"
"Đúng đó đúng đó, sao phải làm khó lão bản, chính ngươi không mua cái kem ăn, để dành nước cho lão bà ngươi?"
Mọi người xôn xao, mắng người này té tát.
—— Kinh doanh đến 12 giờ đêm Hứa Thanh Trì mới đóng cửa hàng.
Ngày hôm nay thời gian làm việc thực sự quá dài, dù không phải quá mệt mỏi, nàng vẫn là thở phào một cái.
Trước kia lúc làm việc tám tiếng đã không muốn làm, bây giờ mười mấy tiếng lại nói làm là làm.
Nàng nóng lòng muốn về nhà, tranh thủ xem giấy tờ hôm nay!
Thực ra trong lúc kinh doanh nàng đã liếc nhìn điểm tích lũy, đã đủ rồi, tối nay có thể xây quầy bán đồ ăn vặt...
"Đúng đó, nói thật, thời tiết này vừa khô vừa nóng, không có rau quả gì ăn, ai mà không táo bón! Cái món chè tuyết lê nấm tuyết này ta nhất định phải mua."
"Cái món chè xoài bưởi này nhìn ngon đấy nhưng tiếc là bán đắt quá."
"Không nghe lão bản nói sao, có tiền thì mua, chê đắt thì mua món khác."
Gần đến giữa trưa, số người xếp hàng vơi dần, dù sao ai cũng không muốn đứng ngoài trời nắng nóng.
Trời càng lúc càng nóng, nhiệt độ không khí đã lên đến 41℃. Hứa Thanh Trì nếu không có ô che chắc cũng không chịu nổi, dù có ô che thì nhiệt độ 32℃ nàng vẫn mồ hôi nhễ nhại.
Thỉnh thoảng nàng sẽ mở cửa tủ đá cho hơi lạnh bên trong thoát ra, dù cách này tốn điện hơn nhưng nàng cũng kệ, nóng quá chịu không nổi.
"Xem ra khoảng thời gian này không có ai đến."
Hứa Thanh Trì lẩm bẩm, tiện tay thu dọn đồ đạc chuẩn bị nấu cơm trưa.
Nấu ăn thì thôi, đứng gần bếp càng nóng thêm.
Hứa Thanh Trì mua một phần chè tuyết lê nấm tuyết.
Món này rất hợp để lấp đầy bao tử, mà nói thật lòng, Hứa Thanh Trì cũng cần thứ gì đó thanh nhiệt nhuận phổi, mấy ngày nay cổ họng nàng hay bị khô rát.
Trời nóng cũng chẳng có vị giác gì, ăn một bát này là đủ rồi.
Để trong tủ lạnh một lúc, lấy ra vẫn còn lạnh, ăn vào vừa mát vừa ngọt, ăn xong thấy cả người sảng khoái.
Ăn xong, Hứa Thanh Trì tựa vào tủ đá nghỉ một lát, quạt cái quạt con con rồi ngủ một giấc đến hơn ba giờ.
Ánh mặt trời chói chang rọi xuống mặt đất, thiêu đốt cả vùng đất.
Những thanh thép, nền xi măng giờ đã bỏng rát có thể rán trứng, nếu cứ nóng thế này, chẳng biết mọi người còn ra ngoài hoạt động nổi không.
Có lẽ vài ngày nữa, người ta chỉ có thể ra đường vào buổi tối.
Hứa Thanh Trì dự tính, qua vài ngày chắc phải mua thêm ít đồ dùng chiếu sáng.
Nàng đoán khu thương mại chắc sẽ có hàng mới.
Mà sau này thời gian kinh doanh của nàng chắc cũng sẽ thay đổi một chút.
Hay là đổi tên quầy hàng thành quán ăn đêm nhỉ.
Hứa Thanh Trì suy nghĩ miên man, bỗng cảm thấy hơi đói, có lẽ do ngủ đủ, bữa trưa cũng tiêu hết, thế là mua luôn một xâu kẹo hồ lô.
Hôm qua nhập mười xâu mà chưa bán hết, lượng tiêu thụ đúng là không tốt, thế thì mình ăn luôn.
Để trong tủ lạnh một lúc lâu, lấy ra thì thành từng viên đá, mới ăn thấy hơi khó nha, lớp ngoài đông cứng, đường bao phủ bên ngoài thì lạnh buốt, liếm một cái thấy ngọt lịm, ăn rất tốn thời gian.
Nàng vừa ăn, vừa lật quyển « Hoa hoa công tử » ra đọc cho vui.
Nội dung bên trong ngoài ý lại khá thú vị, ngắm mỹ nữ, lúc nào cũng vui vẻ thoải mái, nàng vui vẻ lên hẳn, Hứa Thanh Trì trở nên rất vui vẻ, không tự giác hát nghêu ngao.
Thời gian rảnh rỗi trôi qua nhanh thật.
Buổi chiều cũng không quá khó để chịu đựng.
Đến khi mặt trời cuối cùng xuống núi, mới có người ra đường.
Thấy khách đến, Hứa Thanh Trì cầm loa rao hàng, bắt đầu mời chào khách.
Từ khi có vị khách quen đầu tiên xuất hiện, quầy hàng không lúc nào ngớt người.
Chắc vì tối nay hệ thống sẽ chốt, top 100 người có điểm tích lũy tiêu dùng cao nhất sẽ có thưởng, thứ hạng càng cao thưởng càng hậu hĩnh, cho nên mọi người tranh thủ thời gian cuối cùng này đến mua đồ càng đông.
Hứa Thanh Trì còn tiếp đón thêm hai người chơi từ trấn nhỏ bên cạnh chạy sang.
Một nam một nữ, đi xe tới, xe trông bình thường, nhưng điểm tích lũy của bọn họ hình như rất nhiều.
Mỗi lần tiêu đều trên năm mươi điểm, mua rất nhiều đồ đắt tiền.
Trong đó cô gái vừa tới đã mua ngay một tuýp kem chống nắng, trị giá 40 điểm tích lũy, những người xếp hàng sau nhìn nàng mua mạnh tay như vậy, cũng đều kinh ngạc.
Tuy kem chống nắng đắt nhưng hiệu quả tốt, có điều đa số người chơi ví tiền không đủ, sẽ không nghĩ đến mấy thứ đắt như vậy.
[ Kem chống nắng siêu mạnh: Chặn 90% tia cực tím, phòng cháy nắng sạm da, đồng thời có tác dụng dưỡng da, cho da thoải mái, bổ sung nước, có tác dụng phục hồi sau khi phơi nắng ] Cô gái này vừa mua xong đã tranh thủ bôi lên mặt, da nàng trắng nên bôi vào càng căng bóng, nhìn càng đẹp hơn.
Có người tò mò hỏi: "Mỹ nữ, kem chống nắng này đắt vậy chắc là dùng tốt lắm nhỉ?"
"Cũng được, bôi lên thấy dễ chịu, không hề bị nhờn."
"Chỉ có điều đắt quá, cô tiêu nhiều điểm tích lũy mua kem chống nắng thế, đồ khác không mua à?"
"Mua chứ, tôi bôi chống nắng trước rồi mới mua đồ khác."
Cô gái cười híp mắt nhìn về phía người chơi nam đang đứng bên cạnh.
"Ông xã, em mua thêm áo chống nắng với mũ chống nắng được không? Như vậy là em trang bị đầy đủ rồi."
"Chẳng phải còn khẩu trang chống nắng sao? Em bỏ qua rồi à?"
"Nhiêu đây là đủ rồi, em thấy khẩu trang chống nắng không thiết thực bằng mấy thứ kia."
Ngay cả Hứa Thanh Trì cũng ngạc nhiên trước sự mạnh tay của hai người này, không khỏi nhìn họ thêm vài cái.
"Vậy lấy thêm một áo chống nắng và một mũ chống nắng." Người đàn ông nói với Hứa Thanh Trì.
Áo chống nắng và mũ chống nắng hiệu quả cũng không tầm thường.
Đồ hệ thống xuất ra đều có tác dụng đặc biệt.
[ Áo chống nắng siêu cấp: Chặn tia cực tím, tự làm mát, sau khi mặc vào có thể giảm nhiệt độ vật lý, bảo vệ da khỏi bị cháy nắng ] Mũ chống nắng có tác dụng tương tự như ô che nắng của Hứa Thanh Trì, nhưng hiệu quả kém hơn chút.
Đội mũ chống nắng vào, sẽ không bị ánh nắng chiếu thẳng, cũng sẽ không quá nóng.
Cô gái mặc đồ xong, ngạc nhiên nói: "Ông xã, có hiệu quả thật nè, em thấy không còn nóng như lúc nãy nữa, hay là mua cho anh một cái đi!"
Người đàn ông lắc đầu, "Không cần đâu, em cứ dùng trước đi."
Anh sờ đầu cô gái, nhìn xung quanh một chút, đáy mắt ẩn hiện chút lo lắng.
Lời nói vô tình của cô gái đã tiết lộ họ còn có tiền để mua thêm hai món đồ nữa.
Đợi họ mua đồ xong, có người tiến đến hỏi: "Trông các người không giống người chơi ở Liên Hoa trấn nhỉ? Từ nơi khác đến à?"
Hai người kia thấy có người đến gần, lộ vẻ cảnh giác, không trả lời câu hỏi của đối phương, người đàn ông nắm tay cô gái kéo nàng ra sau lưng mình, "Hình như chuyện này không liên quan đến ngươi."
"Không có không có, ta chỉ là muốn hỏi xem hai người có muốn ghép đội không, đội của chúng ta còn thiếu hai người, không biết hai người có hứng thú không."
"Không hứng thú, chúng ta phải đi." Người đàn ông thái độ lạnh nhạt, giọng điệu cứng nhắc.
Đợi họ đi khỏi, có một đội khác lặng lẽ đi theo.
Vừa nãy họ mua không ít đồ đáng tiền, bị người chú ý cũng là điều bình thường.
Thời mạt thế phải chú ý hơn việc không lộ tài, nhiều người xếp hàng mua đồ như vậy, hai người bọn họ là nổi bật nhất.
Thấy lượng người đổ về ngày càng đông, trước quầy xếp thành hàng dài, Hứa Thanh Trì quyết định bắt đầu nhiệm vụ có thời hạn.
Nhân lúc đông người, xem có hoàn thành được không.
Loa rao hàng vẫn đang ra sức kêu gọi mọi người, Hứa Thanh Trì thì không ngừng lấy thêm hàng, quan sát lượng hàng hóa còn lại.
Nước khoáng thì không phải lo, cả Liên Hoa trấn chắc chỉ có khoảng 200 người, một tủ đá nước khoáng kiểu gì cũng bán đủ.
Điều bất ngờ là, hai người kia sau khi mua đồ chống nắng xong liền dùng ngay tại chỗ, những người khác cũng rục rịch muốn mua theo.
Hứa Thanh Trì vốn tưởng mấy món đắt như áo chống nắng với kem chống nắng chắc không bán được, vậy mà lại có rất nhiều người hỏi.
Phần lớn nghe giá xong thì chùn bước, nhưng vẫn có vài người nghiến răng mua.
Dù sao mấy thứ này không phải đồ tiêu hao, mua là có thể dùng được mãi, hiệu quả chống nắng hạ nhiệt kiểu này ai mà từ chối cho được.
Hễ ai có điểm tích lũy, cắn răng cũng phải mua.
Áo chống nắng còn thực dụng hơn kem chống nắng, kem chống nắng thì dùng rồi sẽ hết, áo chống nắng thì dùng được trong suốt mạt thế cực nóng.
Mà nước khoáng đã lên giá rồi, mấy đồ chống nắng này hôm nay ra giá thế này, nhỡ ngày mai nó lên giá thì sao.
Mấy người chơi trong lòng đều tính toán hết cả.
Hứa Thanh Trì dứt khoát nhập thêm 10 cái áo chống nắng.
[ Chúc mừng người chơi đã thành công đạt doanh số tiêu thụ 500 điểm tích lũy trong vòng một canh giờ, phần thưởng: Cốc cà phê ×1 ] Cốc cà phê được bỏ vào ba lô, Hứa Thanh Trì tạm thời không rảnh xem, bây giờ đang là thời điểm bận rộn nhất của nàng.
Khách hàng đến nườm nượp, lúc nào cũng có đủ thứ vấn đề muốn hỏi nàng.
Giá cả tuy đã viết ở trên, vẫn có người như không thấy mà hỏi bao nhiêu tiền.
Nhưng giá cả cũng chưa được viết hết, Hứa Thanh Trì vẫn cứ lần lượt trả lời.
Đồ đạc tuy rẻ, nhưng đối với người chơi, điểm tích lũy rất quan trọng, nên ai cũng mua rất cẩn thận, kiểu người tiêu trên chục điểm tích lũy một cách tùy tiện vẫn còn rất ít.
"Lão bản, bớt chút được không?"
Đây là câu hỏi Hứa Thanh Trì nghe được nhiều nhất.
Lúc đầu nàng còn trả lời.
Bây giờ nàng thường bình tĩnh lắc đầu biểu thị không được, cũng không nói thêm gì nữa.
"Lão bản van xin ngươi, cho một chai nước đi, vợ ta sắp chết khát rồi, nàng không đến được, tại sao một người chỉ được mua một chai, cho ta mua thêm một chai thì làm sao chứ?"
Tình huống này Hứa Thanh Trì lần đầu gặp.
Người này vừa mua một bình nước, mình ùng ục ùng ục uống xong, sau đó mới bỗng nhiên biến sắc nhào vào tủ đá bên trên cầu khẩn.
Hứa Thanh Trì sửng sốt một chút, có chút không kịp phản ứng.
"Lão bà ngươi mình không thể đến sao?"
Người xếp hàng phía sau hỏi.
Người đàn ông một mặt bi thương, "Nàng đã khát không được, bị cảm nắng hiện tại đi không nổi, ta nhất định phải cho nàng mang một bình nước trở về, bằng không nàng sợ là không chịu nổi."
Hứa Thanh Trì: "Chính ngươi không phải vừa uống một bình?"
Người đàn ông: ". . . Ta không uống nước không được à, ta nếu mà ngã xuống, nàng cũng không sống nổi."
Hứa Thanh Trì lạnh nhạt nói: "Vấn đề là, ngươi cả một bình uống hết cũng không để cho nàng, chẳng lẽ là cảm thấy ta nhất định sẽ cho thêm ngươi một bình sao?"
Người đàn ông nghẹn lời, hắn vừa mới nảy ra ý nghĩ này, ngay từ đầu hắn chỉ là không khống chế được, vì quá khát, không cẩn thận liền uống hết nước, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Môi hắn ngập ngừng nói, "Vậy có thể cho ta một bình mang về cứu mạng không."
"Không được, mỗi người hạn mua một bình."
"Vậy ngươi xin thương xót, cho ta một bình đi mà, xin nhờ, quy tắc là chết, người là sống, ngươi là lão bản luôn không thể một bình nước cũng không quyết định được chứ?"
"Không được, ngươi có thể hỏi xem, có ai nguyện ý cùng ngươi đổi nước khoáng không." Hứa Thanh Trì cự tuyệt, cho hắn một gợi ý.
Mặc kệ người đàn ông này nói thật hay giả, Hứa Thanh Trì cũng sẽ không đi xác minh, cũng không thể đáp ứng hắn.
Mở miệng lần này, về sau liền rất phiền phức.
Quy tắc chính là quy tắc.
Nếu là người này giả vờ đáng thương, sáng mai người kia đến khóc lóc kể lể, nàng chẳng phải không chịu nổi quấy rầy, còn làm ăn kiểu gì.
Người đàn ông nhìn Hứa Thanh Trì lời lẽ lạnh lùng, trên mặt không nhịn được, giọng điệu có chút kích động: "Vì sao nhất định phải hạn mua, mỗi người mua một bình sao đủ uống, lão bà ta không nhúc nhích được, không thể ra ngoài, ngươi không thể thương xót, mau cứu nàng sao?"
Hứa Thanh Trì: "Thì sao?"
Vài chữ ngắn gọn liền chặn lại một bụng lời của người đàn ông.
Dù hắn nói thế nào, cũng không liên quan gì đến nàng, nàng không bán chính là không bán.
Người phía sau cũng đẩy tới nửa ngày rồi, nhìn phía trước bất động, nóng nảy, "Ngươi không mua thì đi nhanh lên, đừng có cản trở."
"Có ai thương tình, đổi cho ta một bình nước được không? Lão bà ta sắp chết!"
Phía sau có người khịt mũi coi thường, "Đây là mạt thế, ngày nào cũng có người chết."
"Đúng đó, ngươi tự biết uống hết nước rồi, giờ lại đi bắt cóc đạo đức người khác, ngươi không thể uống một nửa chừa lại cho nàng uống sao?"
Người đàn ông cứng cổ đỏ mặt nói: "Ta! Ta chỉ là quá khát, không cẩn thận."
"Nói những điều đó, cũng không phải chỉ có thể mua nước, ngươi mua cho lão bà ngươi một hộp sữa bò không được sao!"
"Đúng đó đúng đó, sao phải làm khó lão bản, chính ngươi không mua cái kem ăn, để dành nước cho lão bà ngươi?"
Mọi người xôn xao, mắng người này té tát.
—— Kinh doanh đến 12 giờ đêm Hứa Thanh Trì mới đóng cửa hàng.
Ngày hôm nay thời gian làm việc thực sự quá dài, dù không phải quá mệt mỏi, nàng vẫn là thở phào một cái.
Trước kia lúc làm việc tám tiếng đã không muốn làm, bây giờ mười mấy tiếng lại nói làm là làm.
Nàng nóng lòng muốn về nhà, tranh thủ xem giấy tờ hôm nay!
Thực ra trong lúc kinh doanh nàng đã liếc nhìn điểm tích lũy, đã đủ rồi, tối nay có thể xây quầy bán đồ ăn vặt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận