Bắt Đầu Một Gian Quầy Bán Quà Vặt [kinh Doanh]
Bắt Đầu Một Gian Quầy Bán Quà Vặt [kinh Doanh] - Chương 21: Cao ốc văn phòng tiểu Phong thu (length: 12502)
Việc tiến vào trường học Lluç so với tưởng tượng của bọn họ còn thuận lợi hơn.
Xuyên qua một con hẻm nhỏ, sẽ phát hiện một cái không gian cách tầng, mà biện pháp tiến vào không gian cách tầng cũng không khó, chỉ cần tìm được cánh cửa kia, đồng thời ấn xuống chốt cửa ẩn, liền có thể tiến vào.
Ba người lần lượt tiến vào trong cửa.
Gần như là cùng một thời gian nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 Hoan nghênh đến với phó bản trường học Lluç... 】 【 Tốc độ thời gian trôi qua bên trong phó bản nhanh gấp năm lần so với bên ngoài, nói cách khác, ở trong phó bản đợi năm tiếng, bên ngoài chỉ qua một canh giờ, nếu như dừng lại trong phó bản vượt quá 24 giờ, sẽ thu hoạch được điểm tích lũy ban thưởng (tính theo thời gian trong phó bản) 】 【 Tài nguyên thu được trong phó bản đều có thể mang ra ngoài. 】 Hứa Thanh Trì và Thẩm Hòa Diệp đều lần đầu vào phó bản nên nghe rất chăm chú.
Ngô Sơn Tận: "Bây giờ chúng ta phải quyết định đi đâu trước."
Thẩm Hòa Diệp: "Thư viện, ngươi có hiểu rõ về nơi đó không?"
Ngô Sơn Tận cũng cảm thấy rất hứng thú với thư viện, trước đó đã thử đi tìm, có điều trên đường đến thư viện quá nhiều tang t·h·i, một mình hắn căn bản không qua được.
"Tang t·h·i nhiều, người muốn đi cũng rất nhiều."
Một câu đơn giản đã cho thấy hệ số nguy hiểm ở thư viện rất cao.
Thẩm Hòa Diệp nhìn về phía Hứa Thanh Trì: "Còn ngươi? Muốn đi đâu?"
Hứa Thanh Trì lấy ra bản đồ.
Thấy Hứa Thanh Trì cũng có bản đồ, Ngô Sơn Tận có vẻ không suy nghĩ gì nhiều.
Ngón tay Hứa Thanh Trì chỉ vào một vị trí trên bản đồ.
"Ta thấy chúng ta có thể đến chỗ này xem trước."
Chỗ Hứa Thanh Trì nói là ký túc xá.
Bên cạnh ký túc xá là một cái nhà ăn nhỏ, lại rất gần thư viện.
"Thư viện có quá nhiều người đi, ngược lại ký túc xá là lựa chọn tốt hơn, sẽ không có quá nhiều người ở đây, hơn nữa theo lý thì cũng có rất nhiều sách. Chỉ có điều, sách kỹ năng chuyên nghiệp có thể dùng được chắc không nhiều, nhưng nếu ít người, có lẽ tìm được chút đồ cần dùng đến."
Ngô Sơn Tận: "Vậy đi, các ngươi đi ký túc xá, ta đi xem nhà ăn bên cạnh trước."
Thẩm Hòa Diệp lộ vẻ ý vị sâu xa, so với ký túc xá, đương nhiên nàng muốn đi nhà ăn hơn.
Nhà ăn nhà bếp lớn, kiểu gì cũng tìm được vài con đ·a·o và đồ ăn, hiện tại Thương Thành cũng bắt đầu bán ra đống lửa, chỉ cần có nồi, tùy chỗ đều có thể nấu nướng.
Có điều ban ngày quá nóng, chắc chắn không thể đốt lửa nấu cơm, chỉ đến tối khi trời bớt nóng mới nấu nướng chút đồ ăn được.
Hứa Thanh Trì nhìn ra ý nghĩ của Thẩm Hòa Diệp, lạnh nhạt nói: "Nếu không hai người ngươi đi nhà ăn, ta một mình đi ký túc xá, có gì thì nhắn tin liên lạc."
Giọng điệu nàng kiên định, cứ quyết định như vậy đi.
Hai nơi này sát vách nhau, nên ba người vẫn hành động cùng nhau, đợi đến ký túc xá rồi mới tách ra.
Ba người tiến vào trường học Lluç từ cửa Bắc.
Hứa Thanh Trì giơ đèn pin, hai người còn lại cũng lấy ra trang bị chiếu sáng của mình.
Ngô Sơn Tận lấy ra một cây gậy, cột dây vải lên, xoa dầu máy, dùng bật lửa đốt lên thành bó đuốc.
Đồ dùng chiếu sáng của Thẩm Hòa Diệp khá đặc biệt.
Là đèn Tinh Tinh không khí, loại lắp pin vào có thể p·h·át sáng, còn là ánh đèn vàng ấm, lãng mạn lại ôn hình, một dây đèn Tinh Tinh dài mảnh được nàng quấn quanh cổ tay, hiệu quả chiếu sáng cũng không tệ, hơn nữa còn có thể điều chỉnh ánh đèn nhấp nháy. Vừa mở lên đã lóe lên.
Ngô Sơn Tận và Hứa Thanh Trì không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Thẩm Hòa Diệp có chút x·ấ·u hổ, cười ha ha hai tiếng rồi vội điều ánh đèn không nháy nữa.
Bọn họ vừa đi vào đã gặp phải đám tang t·h·i du đãng.
Không chỉ có một con.
Da tang t·h·i cháy đen, con mắt đỏ ngầu, như bốc lên hỏa quang, nhiệt độ ở trường học Lluç cũng rất cao, may mà trời đã tối, lại có một tia gió lạnh thổi qua.
Hứa Thanh Trì đeo quạt điện nhỏ vừa kiếm được lên cổ, không thấy nóng chút nào.
Nhưng trước mắt phải giải quyết đám tang t·h·i này.
Tổng cộng năm con tang t·h·i.
Ngô Sơn Tận chủ động nói: "Ba con phía trước để ta, hai con còn lại các ngươi giải quyết."
Hứa Thanh Trì không nói gì, tiến lên mấy bước, vung gậy bóng chày lên đập nát đầu một con tang t·h·i chậm chạp, xương đầu tang t·h·i rất c·ứ·n·g, nhưng bị gậy bóng chày của Hứa Thanh Trì đập mạnh trực tiếp vỡ nát, huyết n·h·ụ·c lõm xuống, tang t·h·i cũng ngã xuống đất.
Nàng lại còn nhanh hơn Ngô Sơn Tận giải quyết xong một con, rồi với tốc độ khiến người kinh ngạc, đập vỡ đầu con tang t·h·i gần nhất.
Giải quyết xong hai con tang t·h·i, đạt được 20 điểm tích lũy, còn rơi ra một chai nước khoáng và một gói bánh quy, đám tang t·h·i hóa thành một đám lửa rồi biến m·ấ·t ngay khi bị giải quyết.
Vẻ mặt Ngô Sơn Tận trở nên vi diệu, còn Thẩm Hòa Diệp thì há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Hứa Thanh Trì.
"Còn không làm gì, vậy mấy con còn lại cũng cho ta?"
Đều là điểm tích lũy, tuy ít, nhưng Hứa Thanh Trì không lấy thì phí.
Ngô Sơn Tận nghe vậy liền ra tay.
v·ũ· ·k·h·í của hắn là một thanh đại khảm đ·a·o, c·h·ặ·t đầu rất ngọt.
Đầu tang t·h·i dễ dàng bị hắn c·h·ặ·t xuống.
Hắn giải quyết hai con, chừa lại một con cho Thẩm Hòa Diệp.
Tuy là lần đầu tiên g·i·ế·t tang t·h·i nên Thẩm Hòa Diệp có chút vụng về, nhưng nhìn hai người đồng đội thao tác xong, nàng cũng lấy dũng khí, nắm c·h·ặ·t liềm rồi vung mạnh về phía tang t·h·i.
Đ·ậ·p mạnh mấy lần, mặt tang t·h·i bị chém đến m·á·u t·h·ị·t b·e· ·b·é·t, huyết n·h·ụ·c văng tung tóe, nhưng vẫn không c·h·ế·t.
Nhưng Ngô Sơn Tận và Hứa Thanh Trì đều không định ra tay giúp.
Chỉ chờ Thẩm Hòa Diệp tự mình giải quyết con tang t·h·i này.
Mọi thứ đều có lần đầu.
Lúc bọn họ lần đầu g·i·ế·t tang t·h·i cũng không tốt hơn Thẩm Hòa Diệp là bao.
Đương nhiên, hai người không đợi nàng, sớm đã đi lên trước.
Thẩm Hòa Diệp nhặt chai nước khoáng rơi trên đất rồi vội đuổi theo.
Qua chuyện này, Thẩm Hòa Diệp ý thức được mình yếu nhất trong ba người.
Trong lòng nàng hơi lo, nghĩ một lát nhất định phải thể hiện tốt mới được.
- Trên đường, mấy người lại giải quyết mấy con tang t·h·i, còn gặp người chơi khác.
Hai người đàn ông chạy tới từ đằng xa, phía sau còn có một đám tang t·h·i đuổi theo.
Xem ra là dẫn theo một đám tang t·h·i không giải quyết được, chỉ còn cách liều m·ạ·n·g chạy t·r·ố·n.
Ngô Sơn Tận và Hứa Thanh Trì nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, đều quyết định không ra giải quyết đám tang t·h·i này, động tĩnh quá lớn, để tránh ảnh hưởng kế hoạch sau.
Nên trước khi hai người kia chạy tới, bọn họ nhanh chóng tìm chỗ trốn, đợi đám người và tang t·h·i đi xa mới lặng lẽ ra.
Thẩm Hòa Diệp vẫn còn sợ hãi: "Xem ra tang t·h·i ở đây không ít thật."
Hứa Thanh Trì: "Đi tiếp thôi."
Ngay khi bọn họ đến dưới lầu ký túc xá thì nghe thấy tiếng n·ổ từ xa truyền đến.
Tiếng rất lớn, kinh động đến đám tang t·h·i gần đó, đoán chừng một đám lớn tang t·h·i sẽ kéo đến nguồn gốc vụ nổ.
Hứa Thanh Trì không hề tò mò về việc gì đã xảy ra bên kia.
"Ta tới rồi, vậy ta vào trước."
Nàng chào hai người kia rồi một mình đi vào ký túc xá.
Thẩm Hòa Diệp và Ngô Sơn Tận nhìn nhau, sau đó lặng lẽ lên đường đi nhà ăn.
Theo bản đồ có thể thấy trường có năm nhà ăn, mà nơi họ muốn đến chỉ là một nhà ăn nhỏ hơn, gọi là Căn Tin Số 3.
- Hứa Thanh Trì vào ký túc xá, ngước nhìn thấy mấy con tang t·h·i trên lầu đang định đi ra ngoài, chắc là nghe thấy tiếng n·ổ vừa rồi nên chuẩn bị qua xem náo nhiệt.
Kết quả chúng thấy Hứa Thanh Trì thì lập tức k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.
Hứa Thanh Trì nắm ch·ặ·t gậy bóng chày trong tay.
Một tay kia dùng sức mở ra rồi lại nắm c·h·ặ·t, khớp ngón tay kêu lên răng rắc.
Khóe miệng nàng nở một nụ cười nhạt nhòa, có lẽ vì về đến sân nhà, xung quanh lại không có ai, cuối cùng nàng có thể p·h·át huy một chút.
Nàng nghiêng người về phía trước, cầm gậy bóng chày chỉ xuống đất rồi nhanh chân xông lên.
Chỉ nghe thấy vài tiếng vật nặng va chạm vào tường và tiếng xương vỡ vụn.
Không đến mười phút, mấy chục con tang t·h·i đều bị bể đầu.
Lập tức thu được hơn trăm điểm tích lũy.
Hứa Thanh Trì khẽ lẩm bẩm: "G·i·ế·t tang t·h·i k·i·ế·m điểm tích lũy, có vẻ còn khá hơn là k·i·ế·m từ quầy bán quà vặt."
Với tốc độ này, mỗi ngày k·i·ế·m được một ngàn điểm tích lũy không thành vấn đề.
Về là có thể mở khóa phòng nghỉ.
Nàng cười càng tươi, càng lúc càng có nhiều tang t·h·i vây tới, nàng lại càng vui hơn.
Có điều, gậy bóng chày có vẻ đã nứt, không thể trách chất lượng gậy không tốt, chủ yếu là vừa rồi nàng dùng sức quá mạnh, không nắm chắc lực đạo.
Không còn cách nào, đã lâu không g·i·ế·t tang t·h·i, nhất thời không biết cách dùng lực khéo léo, chỉ dùng sức mạnh.
Phải kiềm chế một chút, trước khi tìm được v·ũ· ·k·h·í mới thì vẫn phải tạm dùng gậy bóng chày, không được làm hỏng nó.
Sau khi Hứa Thanh Trì càn quét sạch tang t·h·i trong toàn nhà thì bắt đầu tìm kiếm vật tư.
Tầng một ký túc xá không có gì, có mấy gian phòng không hoạt động.
Tầng hai đều là văn phòng, ngược lại đáng để tìm.
Trong văn phòng có rất nhiều sách, nhưng ít sách hữu dụng.
Thu hoạch lớn nhất là mỗi phòng làm việc đều có một cái máy đun nước, trên máy đun nước còn có một t·h·ùng nước, và vài phòng làm việc để một t·h·ùng đồ uống dự phòng chưa mở, đều là t·h·ùng lớn 10 lít.
Điều này khiến Hứa Thanh Trì mừng rỡ vô cùng, vì những thức uống này đều có thể bỏ vào túi, chỉ chiếm một ô trong ba lô.
Đợi nàng thu hết tất cả các t·h·ùng nước vào ba lô, mở ra xem thì có tổng cộng 18 t·h·ùng, lần này coi như trúng mánh nhỏ.
Có số nước này, sau này nàng tự uống hoặc lấy ra nấu cơm sẽ không cần mua nước ở quầy bán quà vặt.
Ngoài ra, Hứa Thanh Trì còn tìm được rất nhiều đồ ăn vặt giấu trong ngăn kéo.
Xem ra phần lớn giáo viên ở trường cũng t·h·í·c·h ăn vặt.
Rong biển hai gói, nửa bên Mai một gói, kẹo trái cây hai gói, kẹo cao su ba hộp, khoai tây chiên năm gói, mì ăn liền một thùng, Gà Tây mặt năm gói, Vương Lão Cát một thùng, lạt điều hai gói...
Vật hữu dụng khác gồm: t·h·u·ố·c nhỏ mắt ba hộp, cảm mạo linh hạt tròn hai hộp, dưa hấu sương ngậm phiến ba hộp, kẹo thanh giọng nhuận hầu đường mười hộp, túi trà La Hán quả ba gói, Hồng Tảo c·ẩ·u kỷ... cũng có tầm mười gói, ngoài ra còn có một ít trà hoa cúc, trà hoa quế, các loại trà xanh hồng trà và cả cà p·h·ê hòa tan...
Hứa Thanh Trì lại làm đầy ba lô lớn nhỏ của mình.
Xem ra đến văn phòng là một quyết định sáng suốt.
Nàng biết mà, mấy ông bà giáo sư này bình thường nghỉ ngơi trong phòng làm việc cũng phải có chút thú vui, đến đây càn quét một vòng chắc thu hoạch cũng không ít hơn nhà ăn.
Có điều, vẫn chưa tìm thấy sách kỹ năng hoặc sách chuyên ngành nàng muốn.
Xem ra vẫn phải đi một chuyến đến thư viện.
Hứa Thanh Trì nhìn đồng hồ, đã hai tiếng kể từ khi nàng vào ký túc xá.
Nàng đã mất khá nhiều thời gian ở đây, Ngô Sơn Tận và Thẩm Hòa Diệp cũng không nhắn tin gì, xem ra bên họ khá thuận lợi.
Đã vậy thì Hứa Thanh Trì muốn cân nhắc đi chỗ khác xem sao.
Gần đây nhất là một tòa nhà dạy học, sau đó xuyên qua thao trường là có thể đến thư viện.
Trong ấn tượng của Hứa Thanh Trì, trong phòng học đại học có lẽ cũng không có gì hữu dụng.
Tiện đường xem qua hay là thẳng đến thư viện đây...
Xuyên qua một con hẻm nhỏ, sẽ phát hiện một cái không gian cách tầng, mà biện pháp tiến vào không gian cách tầng cũng không khó, chỉ cần tìm được cánh cửa kia, đồng thời ấn xuống chốt cửa ẩn, liền có thể tiến vào.
Ba người lần lượt tiến vào trong cửa.
Gần như là cùng một thời gian nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 Hoan nghênh đến với phó bản trường học Lluç... 】 【 Tốc độ thời gian trôi qua bên trong phó bản nhanh gấp năm lần so với bên ngoài, nói cách khác, ở trong phó bản đợi năm tiếng, bên ngoài chỉ qua một canh giờ, nếu như dừng lại trong phó bản vượt quá 24 giờ, sẽ thu hoạch được điểm tích lũy ban thưởng (tính theo thời gian trong phó bản) 】 【 Tài nguyên thu được trong phó bản đều có thể mang ra ngoài. 】 Hứa Thanh Trì và Thẩm Hòa Diệp đều lần đầu vào phó bản nên nghe rất chăm chú.
Ngô Sơn Tận: "Bây giờ chúng ta phải quyết định đi đâu trước."
Thẩm Hòa Diệp: "Thư viện, ngươi có hiểu rõ về nơi đó không?"
Ngô Sơn Tận cũng cảm thấy rất hứng thú với thư viện, trước đó đã thử đi tìm, có điều trên đường đến thư viện quá nhiều tang t·h·i, một mình hắn căn bản không qua được.
"Tang t·h·i nhiều, người muốn đi cũng rất nhiều."
Một câu đơn giản đã cho thấy hệ số nguy hiểm ở thư viện rất cao.
Thẩm Hòa Diệp nhìn về phía Hứa Thanh Trì: "Còn ngươi? Muốn đi đâu?"
Hứa Thanh Trì lấy ra bản đồ.
Thấy Hứa Thanh Trì cũng có bản đồ, Ngô Sơn Tận có vẻ không suy nghĩ gì nhiều.
Ngón tay Hứa Thanh Trì chỉ vào một vị trí trên bản đồ.
"Ta thấy chúng ta có thể đến chỗ này xem trước."
Chỗ Hứa Thanh Trì nói là ký túc xá.
Bên cạnh ký túc xá là một cái nhà ăn nhỏ, lại rất gần thư viện.
"Thư viện có quá nhiều người đi, ngược lại ký túc xá là lựa chọn tốt hơn, sẽ không có quá nhiều người ở đây, hơn nữa theo lý thì cũng có rất nhiều sách. Chỉ có điều, sách kỹ năng chuyên nghiệp có thể dùng được chắc không nhiều, nhưng nếu ít người, có lẽ tìm được chút đồ cần dùng đến."
Ngô Sơn Tận: "Vậy đi, các ngươi đi ký túc xá, ta đi xem nhà ăn bên cạnh trước."
Thẩm Hòa Diệp lộ vẻ ý vị sâu xa, so với ký túc xá, đương nhiên nàng muốn đi nhà ăn hơn.
Nhà ăn nhà bếp lớn, kiểu gì cũng tìm được vài con đ·a·o và đồ ăn, hiện tại Thương Thành cũng bắt đầu bán ra đống lửa, chỉ cần có nồi, tùy chỗ đều có thể nấu nướng.
Có điều ban ngày quá nóng, chắc chắn không thể đốt lửa nấu cơm, chỉ đến tối khi trời bớt nóng mới nấu nướng chút đồ ăn được.
Hứa Thanh Trì nhìn ra ý nghĩ của Thẩm Hòa Diệp, lạnh nhạt nói: "Nếu không hai người ngươi đi nhà ăn, ta một mình đi ký túc xá, có gì thì nhắn tin liên lạc."
Giọng điệu nàng kiên định, cứ quyết định như vậy đi.
Hai nơi này sát vách nhau, nên ba người vẫn hành động cùng nhau, đợi đến ký túc xá rồi mới tách ra.
Ba người tiến vào trường học Lluç từ cửa Bắc.
Hứa Thanh Trì giơ đèn pin, hai người còn lại cũng lấy ra trang bị chiếu sáng của mình.
Ngô Sơn Tận lấy ra một cây gậy, cột dây vải lên, xoa dầu máy, dùng bật lửa đốt lên thành bó đuốc.
Đồ dùng chiếu sáng của Thẩm Hòa Diệp khá đặc biệt.
Là đèn Tinh Tinh không khí, loại lắp pin vào có thể p·h·át sáng, còn là ánh đèn vàng ấm, lãng mạn lại ôn hình, một dây đèn Tinh Tinh dài mảnh được nàng quấn quanh cổ tay, hiệu quả chiếu sáng cũng không tệ, hơn nữa còn có thể điều chỉnh ánh đèn nhấp nháy. Vừa mở lên đã lóe lên.
Ngô Sơn Tận và Hứa Thanh Trì không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Thẩm Hòa Diệp có chút x·ấ·u hổ, cười ha ha hai tiếng rồi vội điều ánh đèn không nháy nữa.
Bọn họ vừa đi vào đã gặp phải đám tang t·h·i du đãng.
Không chỉ có một con.
Da tang t·h·i cháy đen, con mắt đỏ ngầu, như bốc lên hỏa quang, nhiệt độ ở trường học Lluç cũng rất cao, may mà trời đã tối, lại có một tia gió lạnh thổi qua.
Hứa Thanh Trì đeo quạt điện nhỏ vừa kiếm được lên cổ, không thấy nóng chút nào.
Nhưng trước mắt phải giải quyết đám tang t·h·i này.
Tổng cộng năm con tang t·h·i.
Ngô Sơn Tận chủ động nói: "Ba con phía trước để ta, hai con còn lại các ngươi giải quyết."
Hứa Thanh Trì không nói gì, tiến lên mấy bước, vung gậy bóng chày lên đập nát đầu một con tang t·h·i chậm chạp, xương đầu tang t·h·i rất c·ứ·n·g, nhưng bị gậy bóng chày của Hứa Thanh Trì đập mạnh trực tiếp vỡ nát, huyết n·h·ụ·c lõm xuống, tang t·h·i cũng ngã xuống đất.
Nàng lại còn nhanh hơn Ngô Sơn Tận giải quyết xong một con, rồi với tốc độ khiến người kinh ngạc, đập vỡ đầu con tang t·h·i gần nhất.
Giải quyết xong hai con tang t·h·i, đạt được 20 điểm tích lũy, còn rơi ra một chai nước khoáng và một gói bánh quy, đám tang t·h·i hóa thành một đám lửa rồi biến m·ấ·t ngay khi bị giải quyết.
Vẻ mặt Ngô Sơn Tận trở nên vi diệu, còn Thẩm Hòa Diệp thì há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Hứa Thanh Trì.
"Còn không làm gì, vậy mấy con còn lại cũng cho ta?"
Đều là điểm tích lũy, tuy ít, nhưng Hứa Thanh Trì không lấy thì phí.
Ngô Sơn Tận nghe vậy liền ra tay.
v·ũ· ·k·h·í của hắn là một thanh đại khảm đ·a·o, c·h·ặ·t đầu rất ngọt.
Đầu tang t·h·i dễ dàng bị hắn c·h·ặ·t xuống.
Hắn giải quyết hai con, chừa lại một con cho Thẩm Hòa Diệp.
Tuy là lần đầu tiên g·i·ế·t tang t·h·i nên Thẩm Hòa Diệp có chút vụng về, nhưng nhìn hai người đồng đội thao tác xong, nàng cũng lấy dũng khí, nắm c·h·ặ·t liềm rồi vung mạnh về phía tang t·h·i.
Đ·ậ·p mạnh mấy lần, mặt tang t·h·i bị chém đến m·á·u t·h·ị·t b·e· ·b·é·t, huyết n·h·ụ·c văng tung tóe, nhưng vẫn không c·h·ế·t.
Nhưng Ngô Sơn Tận và Hứa Thanh Trì đều không định ra tay giúp.
Chỉ chờ Thẩm Hòa Diệp tự mình giải quyết con tang t·h·i này.
Mọi thứ đều có lần đầu.
Lúc bọn họ lần đầu g·i·ế·t tang t·h·i cũng không tốt hơn Thẩm Hòa Diệp là bao.
Đương nhiên, hai người không đợi nàng, sớm đã đi lên trước.
Thẩm Hòa Diệp nhặt chai nước khoáng rơi trên đất rồi vội đuổi theo.
Qua chuyện này, Thẩm Hòa Diệp ý thức được mình yếu nhất trong ba người.
Trong lòng nàng hơi lo, nghĩ một lát nhất định phải thể hiện tốt mới được.
- Trên đường, mấy người lại giải quyết mấy con tang t·h·i, còn gặp người chơi khác.
Hai người đàn ông chạy tới từ đằng xa, phía sau còn có một đám tang t·h·i đuổi theo.
Xem ra là dẫn theo một đám tang t·h·i không giải quyết được, chỉ còn cách liều m·ạ·n·g chạy t·r·ố·n.
Ngô Sơn Tận và Hứa Thanh Trì nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, đều quyết định không ra giải quyết đám tang t·h·i này, động tĩnh quá lớn, để tránh ảnh hưởng kế hoạch sau.
Nên trước khi hai người kia chạy tới, bọn họ nhanh chóng tìm chỗ trốn, đợi đám người và tang t·h·i đi xa mới lặng lẽ ra.
Thẩm Hòa Diệp vẫn còn sợ hãi: "Xem ra tang t·h·i ở đây không ít thật."
Hứa Thanh Trì: "Đi tiếp thôi."
Ngay khi bọn họ đến dưới lầu ký túc xá thì nghe thấy tiếng n·ổ từ xa truyền đến.
Tiếng rất lớn, kinh động đến đám tang t·h·i gần đó, đoán chừng một đám lớn tang t·h·i sẽ kéo đến nguồn gốc vụ nổ.
Hứa Thanh Trì không hề tò mò về việc gì đã xảy ra bên kia.
"Ta tới rồi, vậy ta vào trước."
Nàng chào hai người kia rồi một mình đi vào ký túc xá.
Thẩm Hòa Diệp và Ngô Sơn Tận nhìn nhau, sau đó lặng lẽ lên đường đi nhà ăn.
Theo bản đồ có thể thấy trường có năm nhà ăn, mà nơi họ muốn đến chỉ là một nhà ăn nhỏ hơn, gọi là Căn Tin Số 3.
- Hứa Thanh Trì vào ký túc xá, ngước nhìn thấy mấy con tang t·h·i trên lầu đang định đi ra ngoài, chắc là nghe thấy tiếng n·ổ vừa rồi nên chuẩn bị qua xem náo nhiệt.
Kết quả chúng thấy Hứa Thanh Trì thì lập tức k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.
Hứa Thanh Trì nắm ch·ặ·t gậy bóng chày trong tay.
Một tay kia dùng sức mở ra rồi lại nắm c·h·ặ·t, khớp ngón tay kêu lên răng rắc.
Khóe miệng nàng nở một nụ cười nhạt nhòa, có lẽ vì về đến sân nhà, xung quanh lại không có ai, cuối cùng nàng có thể p·h·át huy một chút.
Nàng nghiêng người về phía trước, cầm gậy bóng chày chỉ xuống đất rồi nhanh chân xông lên.
Chỉ nghe thấy vài tiếng vật nặng va chạm vào tường và tiếng xương vỡ vụn.
Không đến mười phút, mấy chục con tang t·h·i đều bị bể đầu.
Lập tức thu được hơn trăm điểm tích lũy.
Hứa Thanh Trì khẽ lẩm bẩm: "G·i·ế·t tang t·h·i k·i·ế·m điểm tích lũy, có vẻ còn khá hơn là k·i·ế·m từ quầy bán quà vặt."
Với tốc độ này, mỗi ngày k·i·ế·m được một ngàn điểm tích lũy không thành vấn đề.
Về là có thể mở khóa phòng nghỉ.
Nàng cười càng tươi, càng lúc càng có nhiều tang t·h·i vây tới, nàng lại càng vui hơn.
Có điều, gậy bóng chày có vẻ đã nứt, không thể trách chất lượng gậy không tốt, chủ yếu là vừa rồi nàng dùng sức quá mạnh, không nắm chắc lực đạo.
Không còn cách nào, đã lâu không g·i·ế·t tang t·h·i, nhất thời không biết cách dùng lực khéo léo, chỉ dùng sức mạnh.
Phải kiềm chế một chút, trước khi tìm được v·ũ· ·k·h·í mới thì vẫn phải tạm dùng gậy bóng chày, không được làm hỏng nó.
Sau khi Hứa Thanh Trì càn quét sạch tang t·h·i trong toàn nhà thì bắt đầu tìm kiếm vật tư.
Tầng một ký túc xá không có gì, có mấy gian phòng không hoạt động.
Tầng hai đều là văn phòng, ngược lại đáng để tìm.
Trong văn phòng có rất nhiều sách, nhưng ít sách hữu dụng.
Thu hoạch lớn nhất là mỗi phòng làm việc đều có một cái máy đun nước, trên máy đun nước còn có một t·h·ùng nước, và vài phòng làm việc để một t·h·ùng đồ uống dự phòng chưa mở, đều là t·h·ùng lớn 10 lít.
Điều này khiến Hứa Thanh Trì mừng rỡ vô cùng, vì những thức uống này đều có thể bỏ vào túi, chỉ chiếm một ô trong ba lô.
Đợi nàng thu hết tất cả các t·h·ùng nước vào ba lô, mở ra xem thì có tổng cộng 18 t·h·ùng, lần này coi như trúng mánh nhỏ.
Có số nước này, sau này nàng tự uống hoặc lấy ra nấu cơm sẽ không cần mua nước ở quầy bán quà vặt.
Ngoài ra, Hứa Thanh Trì còn tìm được rất nhiều đồ ăn vặt giấu trong ngăn kéo.
Xem ra phần lớn giáo viên ở trường cũng t·h·í·c·h ăn vặt.
Rong biển hai gói, nửa bên Mai một gói, kẹo trái cây hai gói, kẹo cao su ba hộp, khoai tây chiên năm gói, mì ăn liền một thùng, Gà Tây mặt năm gói, Vương Lão Cát một thùng, lạt điều hai gói...
Vật hữu dụng khác gồm: t·h·u·ố·c nhỏ mắt ba hộp, cảm mạo linh hạt tròn hai hộp, dưa hấu sương ngậm phiến ba hộp, kẹo thanh giọng nhuận hầu đường mười hộp, túi trà La Hán quả ba gói, Hồng Tảo c·ẩ·u kỷ... cũng có tầm mười gói, ngoài ra còn có một ít trà hoa cúc, trà hoa quế, các loại trà xanh hồng trà và cả cà p·h·ê hòa tan...
Hứa Thanh Trì lại làm đầy ba lô lớn nhỏ của mình.
Xem ra đến văn phòng là một quyết định sáng suốt.
Nàng biết mà, mấy ông bà giáo sư này bình thường nghỉ ngơi trong phòng làm việc cũng phải có chút thú vui, đến đây càn quét một vòng chắc thu hoạch cũng không ít hơn nhà ăn.
Có điều, vẫn chưa tìm thấy sách kỹ năng hoặc sách chuyên ngành nàng muốn.
Xem ra vẫn phải đi một chuyến đến thư viện.
Hứa Thanh Trì nhìn đồng hồ, đã hai tiếng kể từ khi nàng vào ký túc xá.
Nàng đã mất khá nhiều thời gian ở đây, Ngô Sơn Tận và Thẩm Hòa Diệp cũng không nhắn tin gì, xem ra bên họ khá thuận lợi.
Đã vậy thì Hứa Thanh Trì muốn cân nhắc đi chỗ khác xem sao.
Gần đây nhất là một tòa nhà dạy học, sau đó xuyên qua thao trường là có thể đến thư viện.
Trong ấn tượng của Hứa Thanh Trì, trong phòng học đại học có lẽ cũng không có gì hữu dụng.
Tiện đường xem qua hay là thẳng đến thư viện đây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận