Yêu Đương Muốn Tại Sau Mô Phỏng
Chương 79: Ai nói không thể có hai cái mụ mụ!
**Chương 79: Ai nói không thể có hai người mẹ!**
【Nhìn thấy Ibuki Yuuko vào phòng ngươi, mẹ của ngươi, Minami Haruka, hưng phấn đi xuống lầu, chia sẻ tin tức này với chồng.】 【Minami Ryōta, đang làm việc tại đồn cảnh sát, ngoài mặt không chút rung động, nhưng trong lòng lại vui mừng tột độ.】 【Minami Haruka bảo chồng thi triển kỹ năng nhìn trộm đã luyện thành trong lúc làm việc, xem hai người trẻ tuổi đang làm gì, nhưng bị chồng thẳng thừng từ chối. Nàng đành phải tự mình lén lút đi lên xem xét.】
Khung cảnh ký ức hiện lên.
Phòng mà hôm nay Minami Yuki ngủ là một căn phòng trống bình thường, vô cùng đơn sơ, còn chất đống một ít tạp chí cùng đồ đạc bỏ không. Mẹ của cậu, Minami Haruka, đã nhường căn phòng vốn dĩ của Minami Yuki cho Ibuki Yuuko. Nàng không đành lòng để một cô gái hiểu chuyện như vậy phải ngủ trong căn phòng đơn sơ như thế.
Sự sắp xếp này đã cho nàng một cái cớ tuyệt vời, bởi vì điện thờ trong nhà nằm ngay trong phòng khác.
Nàng cầm một nén hương để ngụy trang, lặng lẽ mò lên lầu. Lưng nàng dán vào tường cạnh cửa, thò đầu vào trong nhìn.
Trời đã xế chiều, sương mù mông lung tựa hồ như sắp có tuyết rơi. Rèm cửa chỉ kéo một nửa, ánh sáng mỏng manh xuyên vào từ nửa còn lại của cửa sổ.
Ibuki Yuuko lay bả vai Minami Yuki, có chút bối rối.
"Dậy đi." Giọng nói thanh lệ của nàng vang lên bên tai thiếu niên.
Minami Yuki đã tỉnh từ lâu, cậu cố ý trêu chọc thiếu nữ, giả bộ ngủ rất say.
"Thúc thúc đang nấu cơm, mau dậy đi." Ibuki Yuuko lại lay Minami Yuki.
"Ta buồn ngủ quá, không muốn dậy. Bất quá, nếu có một nụ hôn chào buổi sáng, nói không chừng ta sẽ tỉnh táo lại."
Minami Yuki hé mở mắt trái, lén nhìn thiếu nữ bên giường.
Ibuki Yuuko sớm đã quen với những yêu cầu kiểu này của Minami Yuki. Kể từ lần đầu tiên khi cậu sốt cao, những ngày sau đó, thiếu niên đều đòi hỏi phần thưởng như vậy.
Điều khiến nàng bối rối không phải là việc thiếu niên đưa ra yêu cầu như vậy, mà là việc thiếu niên cố ý không nghe lời một lúc, hoặc là lại nằm ì trên giường, hoặc nằm trên mặt đất giả bộ không có sức, hoặc ôm lấy tim nói rất đau lòng, sau đó lại đòi phần thưởng.
Rõ ràng chỉ cần nói thẳng là được.
Nàng nhìn đôi môi Minami Yuki, hất mái tóc cắt ngang trán, cúi người xuống.
Ngoài cửa, Minami Haruka ban đầu thấy con trai mãi không chịu dậy, vừa định tiến lên giúp Ibuki Yuuko gọi cậu, không ngờ lại nghe được những lời khiến người ta đỏ mặt tía tai như thế. Cô gái có vẻ rất ngoan ngoãn kia, vậy mà lại đồng ý yêu cầu này!
Điều này quá kích thích đối với một bà mẹ bảo thủ như Minami Haruka. Nàng lùi về sau bức tường, chờ đợi hơn mười giây.
Thăm dò nhìn cảnh tượng trong phòng, nàng lập tức rụt đầu về, trong lòng xấu hổ xen lẫn tức giận:
Sao các ngươi vẫn còn hôn nhau thế, hóa ra có thể lâu như vậy sao? Không biết không thở nổi sao!
Lại chờ thêm hai lần mười giây, nàng lại thò đầu ra.
Vậy mà vẫn chưa xong!
Nàng che mặt.
Đợi nàng lần thứ ba thăm dò, hai người trẻ tuổi cuối cùng cũng tách ra, tuy nhiên, cảnh tượng trong phòng càng khiến nàng kinh ngạc hơn.
Chỉ thấy con trai nhà mình ngồi trên giường, chăn đắp ngang đùi, còn cô gái kia thì cởi dép lê bông, đi tất trắng bước lên giường.
Các ngươi định làm gì vậy! Cửa còn chưa đóng kìa!
Minami Haruka nhìn cửa phòng, trong lòng do dự: Có nên đóng cửa giúp không? Thế nhưng tiếng đóng cửa sẽ làm lộ sự tồn tại của nàng, có thể sẽ phá hỏng chuyện tốt của con trai.
Không đúng, chính là muốn phá hỏng chuyện tốt của cậu, hơn nữa còn phải dạy dỗ cậu một trận! Sao có thể tùy tiện như thế! Đây là ở nhà, nếu là ở nơi khác thì sao!
Vừa nghĩ tới đền thờ trong rừng cây, ghế đá trong công viên, ban công của tòa nhà, não của Minami Haruka liền bốc hỏa.
Nàng tiến lên một bước, muốn ngăn cản bọn họ, lại phát giác có gì đó không đúng.
Cô gái leo lên giường là để lấy quần áo ở giữa cạnh giường. Nàng cầm chiếc áo len màu xám, trùm lên đầu con trai nhà mình, lại nắm lấy tay con trai nhà mình, luồn qua tay áo, cuối cùng chỉnh lại áo len cho ngay ngắn. Con trai nhà mình nheo mắt, ánh mắt nhìn về phía cô gái tràn ngập tình ý.
Hóa ra là giúp mặc quần áo.
Thế nhưng mặc quần áo thôi cũng kỳ quái quá! Sao con lại giống như con nít vậy! Học sinh tiểu học bây giờ đều tự mặc quần áo được rồi mà!
Minami Haruka không nhìn nổi nữa, trừ sự ngượng ngùng, còn có chút đố kỵ.
Yuki cự tuyệt việc nàng mặc quần áo giúp từ năm lớp một, bây giờ là năm nhất cao trung, lại rất phối hợp với cô gái kia!
Nàng bỗng nhiên cảm thấy bản thân không phải là mẹ của Yuki, mà cô gái kia mới là.
Cẩn thận lui xuống lầu một, nàng đi vào bếp cạnh chồng. Nỗi đố kỵ vừa mới nảy sinh, chồng nàng chưa từng giúp nàng mặc quần áo, càng chưa từng hôn nàng lâu như vậy.
"Sao vậy?" Minami Ryōta bỏ món ăn trong nồi ra đĩa, nhìn về phía vợ.
Minami Haruka liếc chồng một cái, hừ nhẹ một tiếng, rồi đi ra khỏi bếp.
"Lại làm sao nữa?" Minami Ryōta nhìn xung quanh, nhớ lại những sai lầm trong ba ngày gần đây, nhưng không thể tìm ra vấn đề.
Anh lắc đầu, tiếp tục nấu ăn. Vợ anh tuy thích gây chuyện một chút, nhưng đều là quay đầu liền quên.
Quả nhiên, không đợi anh làm xong món đậu phụ Mapo tiếp theo, vợ anh đã hớn hở quay lại tìm anh.
"Anh có biết không, em nhìn thấy bọn chúng đang hôn nhau đấy! Hơn nữa cô gái kia còn giúp Yuki mặc quần áo. Em vừa mới lên xem, cô bé còn đang giúp Yuki lau mặt! Không ngờ cô bé trông như một đứa trẻ, lại chu đáo đến vậy! Nếu bọn chúng có thể thuận lợi kết hôn, em có thể yên tâm về Yuki rồi!"
"Thằng nhóc này ngược lại là có mắt nhìn." Minami Ryōta nghe vậy, khóe miệng cũng không khỏi cong lên, "Chỉ là không biết gia đình cô bé kia ra sao."
"Còn có thể ra sao nữa? Trước đó Yuki không phải đã nói rồi sao, ngày lễ quan trọng như năm mới, người nhà lại bỏ mặc con bé. Như thế cũng tốt, bảo con bé sau khi tốt nghiệp cùng Yuki đến chỗ chúng ta."
Hai vợ chồng thì thầm trong bếp, rất nhanh từ chuyện tốt nghiệp và làm việc của hai đứa trẻ, chuyển sang chuyện khi nào muốn có con, muốn có mấy đứa, khi sinh thì đến bệnh viện nào, mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh ở đâu, làm thế nào để cháu gái hoặc cháu trai thân thiết với mình hơn. . .
Nếu không phải trời lạnh, thức ăn đã nấu không thể để lâu, bọn họ còn có thể trò chuyện rất lâu nữa.
Đến lúc ăn cơm, Minami Haruka bỗng nhiên lo lắng không biết quan hệ của hai đứa trẻ đã đến mức nào, có dùng biện pháp bảo vệ hay không.
Nàng không ngừng nhìn vào bụng của Ibuki Yuuko đang mặc áo len trắng. Độ dày của chiếc áo len trắng, khi ôm sát vào người cô gái, gần như không thể nhìn ra bất kỳ sự nhấp nhô nào.
Minami Haruka lại bắt đầu lo lắng về vấn đề ăn uống của cháu gái và cháu trai.
Minami Yuki nhận ra sự lo lắng của mẹ, mặc dù không biết nàng đang lo lắng điều gì, nhưng vẫn đưa ra một chủ đề để chuyển hướng sự chú ý của nàng.
"Mẹ, cho con thêm một muỗng cơm nữa." Cậu giơ bát lên.
Ibuki Yuuko và Minami Haruka đồng loạt đứng dậy, hai người đồng thời đưa tay về phía bát cơm trên tay Minami Yuki, đầu ngón tay chạm vào nhau.
Minami Ryōta: ". . . ?"
Minami Kokoa: ". . . ?"
Minami Haruka: ". . . !"
【Ngươi không che giấu sự thân thiết với Ibuki Yuuko, mẹ ngươi là người đầu tiên phát giác được điều này, sau đó là cha và em gái ngươi.】 【Em gái ngươi lại giận dỗi, một ngày không nói chuyện với ngươi và Ibuki Yuuko. Cho đến ngày thứ hai, khi nhìn trộm phòng ngươi, em ấy phát hiện Ibuki Yuuko mặc trang phục hầu gái, lập tức đẩy cửa đòi tham gia.】 【Vóc dáng em gái ngươi không khác Ibuki Yuuko là bao, em ấy lấy ra một đống quần áo của mình, mặc cho Ibuki Yuuko, em ấy cảm thấy vui vẻ, còn ngươi thì được dịp chiêm ngưỡng thỏa thích, quan hệ của ba người các ngươi tiến triển vượt bậc.】 【Cha ngươi ban đầu còn có chút lo lắng, liệu ngươi, đang mải mê yêu đương, có thực sự nghiêm túc học hành không? Nếu ngươi không thi đậu đại học, sẽ ảnh hưởng đến con đường an nhàn mà bọn họ đã vạch sẵn cho ngươi.】 【Ông gọi điện cho bạn bè ở trường cấp ba Gekkan Sato, biết được thành tích mà ngươi nói với bọn họ không hề giả dối, thành tích của Ibuki Yuuko còn đứng đầu khối, nên hoàn toàn yên tâm.】 【Mẹ ngươi mua cho Ibuki Yuuko một bộ kimono, vào dịp năm mới, thiếu nữ mặc nó cùng ngươi đi lễ chùa, ngươi cầu nguyện, hy vọng tình cảm của các ngươi có thể thuận buồm xuôi gió.】
Xem đến đây, Minami Yuki, vốn đang chìm đắm trong ngọt ngào, vỗ trán một cái, cảm thấy chuyện lớn không ổn.
Sao lại ước nguyện kiểu này chứ! Thông thường mà nói, những câu kiểu như "Hy vọng mọi sự thuận lợi" hay "Chúc quân võ vận hưng thịnh" đều đại diện cho việc chắc chắn sẽ có biến cố xảy ra tiếp theo!
【Nhìn thấy Ibuki Yuuko vào phòng ngươi, mẹ của ngươi, Minami Haruka, hưng phấn đi xuống lầu, chia sẻ tin tức này với chồng.】 【Minami Ryōta, đang làm việc tại đồn cảnh sát, ngoài mặt không chút rung động, nhưng trong lòng lại vui mừng tột độ.】 【Minami Haruka bảo chồng thi triển kỹ năng nhìn trộm đã luyện thành trong lúc làm việc, xem hai người trẻ tuổi đang làm gì, nhưng bị chồng thẳng thừng từ chối. Nàng đành phải tự mình lén lút đi lên xem xét.】
Khung cảnh ký ức hiện lên.
Phòng mà hôm nay Minami Yuki ngủ là một căn phòng trống bình thường, vô cùng đơn sơ, còn chất đống một ít tạp chí cùng đồ đạc bỏ không. Mẹ của cậu, Minami Haruka, đã nhường căn phòng vốn dĩ của Minami Yuki cho Ibuki Yuuko. Nàng không đành lòng để một cô gái hiểu chuyện như vậy phải ngủ trong căn phòng đơn sơ như thế.
Sự sắp xếp này đã cho nàng một cái cớ tuyệt vời, bởi vì điện thờ trong nhà nằm ngay trong phòng khác.
Nàng cầm một nén hương để ngụy trang, lặng lẽ mò lên lầu. Lưng nàng dán vào tường cạnh cửa, thò đầu vào trong nhìn.
Trời đã xế chiều, sương mù mông lung tựa hồ như sắp có tuyết rơi. Rèm cửa chỉ kéo một nửa, ánh sáng mỏng manh xuyên vào từ nửa còn lại của cửa sổ.
Ibuki Yuuko lay bả vai Minami Yuki, có chút bối rối.
"Dậy đi." Giọng nói thanh lệ của nàng vang lên bên tai thiếu niên.
Minami Yuki đã tỉnh từ lâu, cậu cố ý trêu chọc thiếu nữ, giả bộ ngủ rất say.
"Thúc thúc đang nấu cơm, mau dậy đi." Ibuki Yuuko lại lay Minami Yuki.
"Ta buồn ngủ quá, không muốn dậy. Bất quá, nếu có một nụ hôn chào buổi sáng, nói không chừng ta sẽ tỉnh táo lại."
Minami Yuki hé mở mắt trái, lén nhìn thiếu nữ bên giường.
Ibuki Yuuko sớm đã quen với những yêu cầu kiểu này của Minami Yuki. Kể từ lần đầu tiên khi cậu sốt cao, những ngày sau đó, thiếu niên đều đòi hỏi phần thưởng như vậy.
Điều khiến nàng bối rối không phải là việc thiếu niên đưa ra yêu cầu như vậy, mà là việc thiếu niên cố ý không nghe lời một lúc, hoặc là lại nằm ì trên giường, hoặc nằm trên mặt đất giả bộ không có sức, hoặc ôm lấy tim nói rất đau lòng, sau đó lại đòi phần thưởng.
Rõ ràng chỉ cần nói thẳng là được.
Nàng nhìn đôi môi Minami Yuki, hất mái tóc cắt ngang trán, cúi người xuống.
Ngoài cửa, Minami Haruka ban đầu thấy con trai mãi không chịu dậy, vừa định tiến lên giúp Ibuki Yuuko gọi cậu, không ngờ lại nghe được những lời khiến người ta đỏ mặt tía tai như thế. Cô gái có vẻ rất ngoan ngoãn kia, vậy mà lại đồng ý yêu cầu này!
Điều này quá kích thích đối với một bà mẹ bảo thủ như Minami Haruka. Nàng lùi về sau bức tường, chờ đợi hơn mười giây.
Thăm dò nhìn cảnh tượng trong phòng, nàng lập tức rụt đầu về, trong lòng xấu hổ xen lẫn tức giận:
Sao các ngươi vẫn còn hôn nhau thế, hóa ra có thể lâu như vậy sao? Không biết không thở nổi sao!
Lại chờ thêm hai lần mười giây, nàng lại thò đầu ra.
Vậy mà vẫn chưa xong!
Nàng che mặt.
Đợi nàng lần thứ ba thăm dò, hai người trẻ tuổi cuối cùng cũng tách ra, tuy nhiên, cảnh tượng trong phòng càng khiến nàng kinh ngạc hơn.
Chỉ thấy con trai nhà mình ngồi trên giường, chăn đắp ngang đùi, còn cô gái kia thì cởi dép lê bông, đi tất trắng bước lên giường.
Các ngươi định làm gì vậy! Cửa còn chưa đóng kìa!
Minami Haruka nhìn cửa phòng, trong lòng do dự: Có nên đóng cửa giúp không? Thế nhưng tiếng đóng cửa sẽ làm lộ sự tồn tại của nàng, có thể sẽ phá hỏng chuyện tốt của con trai.
Không đúng, chính là muốn phá hỏng chuyện tốt của cậu, hơn nữa còn phải dạy dỗ cậu một trận! Sao có thể tùy tiện như thế! Đây là ở nhà, nếu là ở nơi khác thì sao!
Vừa nghĩ tới đền thờ trong rừng cây, ghế đá trong công viên, ban công của tòa nhà, não của Minami Haruka liền bốc hỏa.
Nàng tiến lên một bước, muốn ngăn cản bọn họ, lại phát giác có gì đó không đúng.
Cô gái leo lên giường là để lấy quần áo ở giữa cạnh giường. Nàng cầm chiếc áo len màu xám, trùm lên đầu con trai nhà mình, lại nắm lấy tay con trai nhà mình, luồn qua tay áo, cuối cùng chỉnh lại áo len cho ngay ngắn. Con trai nhà mình nheo mắt, ánh mắt nhìn về phía cô gái tràn ngập tình ý.
Hóa ra là giúp mặc quần áo.
Thế nhưng mặc quần áo thôi cũng kỳ quái quá! Sao con lại giống như con nít vậy! Học sinh tiểu học bây giờ đều tự mặc quần áo được rồi mà!
Minami Haruka không nhìn nổi nữa, trừ sự ngượng ngùng, còn có chút đố kỵ.
Yuki cự tuyệt việc nàng mặc quần áo giúp từ năm lớp một, bây giờ là năm nhất cao trung, lại rất phối hợp với cô gái kia!
Nàng bỗng nhiên cảm thấy bản thân không phải là mẹ của Yuki, mà cô gái kia mới là.
Cẩn thận lui xuống lầu một, nàng đi vào bếp cạnh chồng. Nỗi đố kỵ vừa mới nảy sinh, chồng nàng chưa từng giúp nàng mặc quần áo, càng chưa từng hôn nàng lâu như vậy.
"Sao vậy?" Minami Ryōta bỏ món ăn trong nồi ra đĩa, nhìn về phía vợ.
Minami Haruka liếc chồng một cái, hừ nhẹ một tiếng, rồi đi ra khỏi bếp.
"Lại làm sao nữa?" Minami Ryōta nhìn xung quanh, nhớ lại những sai lầm trong ba ngày gần đây, nhưng không thể tìm ra vấn đề.
Anh lắc đầu, tiếp tục nấu ăn. Vợ anh tuy thích gây chuyện một chút, nhưng đều là quay đầu liền quên.
Quả nhiên, không đợi anh làm xong món đậu phụ Mapo tiếp theo, vợ anh đã hớn hở quay lại tìm anh.
"Anh có biết không, em nhìn thấy bọn chúng đang hôn nhau đấy! Hơn nữa cô gái kia còn giúp Yuki mặc quần áo. Em vừa mới lên xem, cô bé còn đang giúp Yuki lau mặt! Không ngờ cô bé trông như một đứa trẻ, lại chu đáo đến vậy! Nếu bọn chúng có thể thuận lợi kết hôn, em có thể yên tâm về Yuki rồi!"
"Thằng nhóc này ngược lại là có mắt nhìn." Minami Ryōta nghe vậy, khóe miệng cũng không khỏi cong lên, "Chỉ là không biết gia đình cô bé kia ra sao."
"Còn có thể ra sao nữa? Trước đó Yuki không phải đã nói rồi sao, ngày lễ quan trọng như năm mới, người nhà lại bỏ mặc con bé. Như thế cũng tốt, bảo con bé sau khi tốt nghiệp cùng Yuki đến chỗ chúng ta."
Hai vợ chồng thì thầm trong bếp, rất nhanh từ chuyện tốt nghiệp và làm việc của hai đứa trẻ, chuyển sang chuyện khi nào muốn có con, muốn có mấy đứa, khi sinh thì đến bệnh viện nào, mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh ở đâu, làm thế nào để cháu gái hoặc cháu trai thân thiết với mình hơn. . .
Nếu không phải trời lạnh, thức ăn đã nấu không thể để lâu, bọn họ còn có thể trò chuyện rất lâu nữa.
Đến lúc ăn cơm, Minami Haruka bỗng nhiên lo lắng không biết quan hệ của hai đứa trẻ đã đến mức nào, có dùng biện pháp bảo vệ hay không.
Nàng không ngừng nhìn vào bụng của Ibuki Yuuko đang mặc áo len trắng. Độ dày của chiếc áo len trắng, khi ôm sát vào người cô gái, gần như không thể nhìn ra bất kỳ sự nhấp nhô nào.
Minami Haruka lại bắt đầu lo lắng về vấn đề ăn uống của cháu gái và cháu trai.
Minami Yuki nhận ra sự lo lắng của mẹ, mặc dù không biết nàng đang lo lắng điều gì, nhưng vẫn đưa ra một chủ đề để chuyển hướng sự chú ý của nàng.
"Mẹ, cho con thêm một muỗng cơm nữa." Cậu giơ bát lên.
Ibuki Yuuko và Minami Haruka đồng loạt đứng dậy, hai người đồng thời đưa tay về phía bát cơm trên tay Minami Yuki, đầu ngón tay chạm vào nhau.
Minami Ryōta: ". . . ?"
Minami Kokoa: ". . . ?"
Minami Haruka: ". . . !"
【Ngươi không che giấu sự thân thiết với Ibuki Yuuko, mẹ ngươi là người đầu tiên phát giác được điều này, sau đó là cha và em gái ngươi.】 【Em gái ngươi lại giận dỗi, một ngày không nói chuyện với ngươi và Ibuki Yuuko. Cho đến ngày thứ hai, khi nhìn trộm phòng ngươi, em ấy phát hiện Ibuki Yuuko mặc trang phục hầu gái, lập tức đẩy cửa đòi tham gia.】 【Vóc dáng em gái ngươi không khác Ibuki Yuuko là bao, em ấy lấy ra một đống quần áo của mình, mặc cho Ibuki Yuuko, em ấy cảm thấy vui vẻ, còn ngươi thì được dịp chiêm ngưỡng thỏa thích, quan hệ của ba người các ngươi tiến triển vượt bậc.】 【Cha ngươi ban đầu còn có chút lo lắng, liệu ngươi, đang mải mê yêu đương, có thực sự nghiêm túc học hành không? Nếu ngươi không thi đậu đại học, sẽ ảnh hưởng đến con đường an nhàn mà bọn họ đã vạch sẵn cho ngươi.】 【Ông gọi điện cho bạn bè ở trường cấp ba Gekkan Sato, biết được thành tích mà ngươi nói với bọn họ không hề giả dối, thành tích của Ibuki Yuuko còn đứng đầu khối, nên hoàn toàn yên tâm.】 【Mẹ ngươi mua cho Ibuki Yuuko một bộ kimono, vào dịp năm mới, thiếu nữ mặc nó cùng ngươi đi lễ chùa, ngươi cầu nguyện, hy vọng tình cảm của các ngươi có thể thuận buồm xuôi gió.】
Xem đến đây, Minami Yuki, vốn đang chìm đắm trong ngọt ngào, vỗ trán một cái, cảm thấy chuyện lớn không ổn.
Sao lại ước nguyện kiểu này chứ! Thông thường mà nói, những câu kiểu như "Hy vọng mọi sự thuận lợi" hay "Chúc quân võ vận hưng thịnh" đều đại diện cho việc chắc chắn sẽ có biến cố xảy ra tiếp theo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận