Yêu Đương Muốn Tại Sau Mô Phỏng
Chương 213: Tự do mô phỏng kết thúc
**Chương 213: Tự do mô phỏng kết thúc**
Bước vào phòng ngủ trên lầu, Minami Yuki và Mizuki không tiếp tục lửa nóng trên ghế sofa nữa.
Minami Mizuki biết rõ, trong phòng ngủ chắc chắn không lắp đặt camera, Kokoa hôm qua không hề đến phòng ngủ. Ở đây, nàng không cần phải "ngụy trang".
Nàng hối hận, vừa rồi tại sao phải nói rèm cửa không kéo, nếu như nàng không đề cập đến chuyện kia, bọn họ liền có thể ở trên ghế sofa, dưới ánh mặt trời...
Nàng khép lại đôi chân thẳng tắp, nàng hối hận vì mặc quần short, quần short quá ngắn, quá mỏng, không thể che hết màu lam.
"Đang nghĩ gì vậy?" Minami Yuki vuốt ve mái tóc vàng của nàng, trong mắt hắn nhu tình làm Minami Mizuki khó hiểu, rõ ràng bọn họ đã đến phòng ngủ rồi.
"Muốn làm việc liên quan đến phương diện kia." Mizuki đưa ra câu trả lời phổ thông.
"Rõ ràng ở cùng với ta, em vẫn đang suy nghĩ đến công việc sao? Ta không bằng công việc cuốn hút hơn à?"
Lời nói của Minami Yuki khiến gò má Mizuki nóng bừng, nàng cố gắng đè xuống nhiệt độ gò má, xua tan ngượng ngùng trong lòng, nàng không biết làm vậy có hữu dụng hay không, trong phòng ngủ không có gương, nàng không nhìn thấy mặt mình, nàng chỉ có thể nhìn Minami Yuki, trên mặt trượng phu không có nghi ngờ, nàng không đỏ mặt sao?
Khi nàng đang bối rối, Minami Yuki kề sát mặt nàng.
Nàng lại một lần nữa chạm đến bờ môi nóng bỏng, khiến mình nhớ thương của trượng phu.
Nụ hôn này rất ngắn, sau khi tách ra, trong mắt nàng mang theo không hài lòng cùng oán trách.
"Trong phòng ngủ nói không chừng cũng có camera." Minami Yuki ghé vào bên tai nàng, khẽ nói.
Minami Mizuki giật mình trong lòng, nàng mải xem xét chuyện hôn, nhất thời quên mất bọn họ thật ra là vì đề phòng Kokoa quay phim.
Nàng nghi hoặc Kokoa làm thế nào đặt camera trong phòng ngủ, tối hôm qua nàng và Yuki vẫn ngủ ở chỗ này, buổi sáng khi bọn họ ra ngoài, Kokoa đã ở trong phòng khách, em gái kia hẳn không có thời cơ gây án.
Bất quá, Yuki không phải là người có tính cách nói dối vô duyên vô cớ, hắn nói có thể có camera, vậy thì ắt hẳn là có khả năng. Nàng không hiểu nhiều lắm về mấy thứ đồ điện tử này, có thể camera được đặt kín đáo và tiện lợi hơn so với nàng tưởng tượng.
Nàng lại nghĩ tới tối hôm qua, bởi vì Kokoa ở đó, nàng và Yuki hiếm khi ngủ cùng một chỗ. Rõ ràng bọn họ đã kết hôn nhiều năm như vậy, đừng nói cùng phòng, chính là số lần ngủ chung một gian phòng, cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Kỹ xảo hôn của nàng còn không có, vừa rồi còn cần trượng phu chỉ dẫn.
Ngẩng đầu, nàng nhìn về phía gương mặt tuấn lãng của Minami Yuki, gương mặt này vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng mỗi một chỗ trên gương mặt này, đều làm nàng vui vẻ, làm nàng say đắm.
Trong lòng nàng sinh ra một luồng khát vọng nồng đậm, nàng chuyển động đôi mắt sáng ngời, ánh mắt đảo qua tủ quần áo, một bên mấy cái cùng tủ TV, nàng nghĩ, nếu trong phòng ngủ cũng có thể là cố tình có camera, như vậy, trong phòng ngủ cũng muốn tiến thêm một bước thân mật chứ?
Có thể làm đến bước nào đây?
Khát vọng sinh ra vội vàng xao động, giáng xuống trên người nàng, làm nàng khô nóng, làm nàng ngứa ngáy trong lòng, chọc giận nàng khó nhịn.
Nàng mong muốn tiếp tục chuyện trên ghế sofa, nếu không được, thì cũng cùng mức độ như trên ghế sofa, nhưng mà, trượng phu chỉ là nằm trên đùi nàng, cùng nàng nói chuyện phiếm.
Sợi tóc cứng cáp của trượng phu đâm vào trên da thịt nàng, ngưa ngứa lại hơi đau, giọng nói trong trẻo của hắn bởi vì lười biếng mà có chút khàn khàn.
Mizuki dần dần bình thản trở lại, nội tâm cuồn cuộn tình dục hóa thành ấm áp yên bình, giọng nói trầm thấp của trượng phu giống tiếng ve kêu sau giờ ngọ ngày hè, nàng bởi vậy mà trở nên mệt mỏi.
Nàng đặt tay lên trên mặt Minami Yuki, ngón tay nàng chạm đến môi trượng phu, cảm nhận môi hắn khép mở lúc chạm vào.
Nàng hàn huyên đến Komori Ai, hàn huyên đến lần đầu tiên các nàng gặp mặt.
Nàng đang nói dối, nàng nói lần đầu tiên gặp mặt cùng trượng phu, trong lòng nàng liền có yêu thích, rồi trong những lần hẹn hò sau đó chỉ có tăng lên chứ không giảm đi. Có lẽ nàng không nói dối.
Nàng bảo Minami Yuki hàn huyên đến Nao, Yuuko và Reina, nàng muốn tìm hiểu một chút về ba nữ nhân kia.
Giữa trưa, bọn họ xuống dưới lầu, cùng nhau chuẩn bị cơm trưa ở phòng bếp, nàng phụ trách nấu nướng, trượng phu giúp đỡ chút, lại đảo quấy rối. Ở giữa, nàng rút sạch đổi một chiếc quần short khác.
Buổi chiều, nàng nằm trên đùi trượng phu, bọn họ ở trên ghế sofa xem mấy bộ phim điện ảnh, trượng phu vẽ cho nàng một bức phác họa.
Ánh nắng, phòng ốc, không khí cùng âm thanh, cũng giống như thấm qua Lão Diếu, mang theo mùi rượu, bị bao bọc nàng thế là say khướt, nàng tựa vào bên hông trượng phu, nàng nghĩ đến yêu đương, đây là tình yêu cuồng nhiệt, đây là tình yêu cuồng nhiệt muộn hơn mười năm, lại có lẽ chỉ có một lần, bất quá, cũng chưa muộn lắm, còn không tính thiếu.
Trời dần dần tối, trong bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ngôi sao lóe ánh sáng trong suốt, không nhìn thấy bóng dáng mặt trăng, đèn đường phát ra ánh sáng vượt xa ánh trăng.
"9 giờ, ngủ đi." Minami Yuki buông cánh tay ôm eo nàng ra, hướng trên lầu đi.
Chín giờ tối, một ngày sắp trôi qua, hơn nửa ngày đã qua, chỉ có hơn nửa ngày lượng điện camera, hẳn là đã vô dụng.
Phải kết thúc sao?
Nàng không muốn kết thúc, nàng nghĩ, vẫn chưa kết thúc.
Nàng đi theo sau lưng Minami Yuki.
"Camera có thể là buổi sáng đã đặt, đến bây giờ còn chưa được hơn nửa ngày."
Nàng nói như vậy, cầm y phục của mình vào phòng ngủ chính.
"Trong phòng tắm cũng có thể đặt camera."
Nàng nói như vậy, đi theo Minami Yuki vào bể tắm phòng ngủ chính.
"Có thể là camera nhìn ban đêm."
Trong bóng tối, nàng ôm lấy Minami Yuki.
"Có thể còn có tác dụng ghi âm."
Nàng giải thích cho thanh âm của mình.
Đêm nhanh đến phần cuối, bình minh sắp đến, Mizuki ngủ thật say, Minami Yuki xoa thắt lưng đau nhức của mình, ấn ấn bụng dưới có chút đau đau vì đụng bị thương, chậm đợi bình minh.
Hắn ngồi ở đầu giường, dùng ánh sáng ban ngày xuyên thấu vào, bị màn cửa loại bỏ mà trở nên dịu nhẹ, nhìn thê tử bên cạnh. Trên sàn nhà bên cạnh thân thê tử, một chiếc khăn mặt nhuốm chút đỏ nhét vào đó.
Thê tử ngủ rất an bình, cánh tay nàng ôm thật chặt eo Minami Yuki, thân thể mềm mại dán trên đùi Minami Yuki.
Nàng cảm thấy hạnh phúc sao? Minami Yuki vuốt mái tóc vàng của nàng, làm sợi tóc vàng lướt qua giữa ngón tay mình.
【 Tự do mô phỏng kết thúc 】
Ngồi dậy, Minami Yuki nhìn bức tường trước mặt, hắc ám như là điểm rè, trải rộng thế giới hắn.
Vạch tới đánh khung, hắn nhìn mô phỏng tiếp tục vận hành, nội dung mô phỏng giống hệt trước đó.
【 Mô phỏng kết thúc 】
【 Bởi vì tình cảm tiến triển quá mức tương tự, không cho tổng kết 】
Mizuki bên kia thế nào? Nàng sẽ thích món quà ngoại lệ này chứ?
...
Asagiri Mizuki tỉnh lại từ trong mộng, nhất thời không phân biệt được trước mặt đen là đêm hiện thực, hay là quá độ mộng cảnh, nàng đưa tay che trái tim, cảm giác nhịp tim mười phần rõ ràng.
Đây là hiện thực, nàng có thể thao túng hành động của mình.
Nàng đưa tay sờ về phía vạt áo váy ngủ, đau nhức tan đi, nhưng ấn tượng trong đầu vẫn còn đó.
Minami Yuki. Trượng phu của ta, công thức chứng minh của ta, người yêu của ta.
Nàng tìm tòi đầu giường, bắt lấy điện thoại di động của mình.
"Asagiri Mizuki: Senpai đã ngủ chưa?"
"Minami Yuki: Ngủ."
Ngón tay đánh chữ của nàng dừng một chút, nàng suy nghĩ, muốn làm sao mới có thể cùng thiếu niên đạt thành quan hệ thân mật.
Lúc này thiếu niên, đã cùng Nao, Yuuko và Reina tốt đẹp rồi sao?
"Asagiri Mizuki: Là ngủ ở bên cạnh Asano, hay là Ibuki, hay là Nakajima đây?"
"Minami Yuki: Sao em lại trống rỗng làm dơ người trong sạch!"
"Asagiri Mizuki: Bên này của em thế nhưng là nghe được đồn đại không hay đâu, Senpai nếu là hiện tại cho em qua kiểm tra phòng, em nói không chừng sẽ tin tưởng Senpai."
"Minami Yuki: Em không phải là có gác cổng sao? Trễ thế này còn có thể ra ngoài?"
"Asagiri Mizuki: Có thể vì Senpai chạy ra khỏi nhà."
"Minami Yuki: Tạm biệt, em không tin ta thì thôi."
"Asagiri Mizuki: Em hiện tại chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng nha!"
"Minami Yuki: Nếu em mặc hoàng kim thánh y, chúng ta nói không chừng còn có thể thương lượng một chút."
"Asagiri Mizuki: Asano các nàng chính là như vậy thu hút Senpai sao?"
"Minami Yuki: ... Ta ngủ, ngủ ngon."
"Asagiri Mizuki: Ân, ngủ ngon."
Bước vào phòng ngủ trên lầu, Minami Yuki và Mizuki không tiếp tục lửa nóng trên ghế sofa nữa.
Minami Mizuki biết rõ, trong phòng ngủ chắc chắn không lắp đặt camera, Kokoa hôm qua không hề đến phòng ngủ. Ở đây, nàng không cần phải "ngụy trang".
Nàng hối hận, vừa rồi tại sao phải nói rèm cửa không kéo, nếu như nàng không đề cập đến chuyện kia, bọn họ liền có thể ở trên ghế sofa, dưới ánh mặt trời...
Nàng khép lại đôi chân thẳng tắp, nàng hối hận vì mặc quần short, quần short quá ngắn, quá mỏng, không thể che hết màu lam.
"Đang nghĩ gì vậy?" Minami Yuki vuốt ve mái tóc vàng của nàng, trong mắt hắn nhu tình làm Minami Mizuki khó hiểu, rõ ràng bọn họ đã đến phòng ngủ rồi.
"Muốn làm việc liên quan đến phương diện kia." Mizuki đưa ra câu trả lời phổ thông.
"Rõ ràng ở cùng với ta, em vẫn đang suy nghĩ đến công việc sao? Ta không bằng công việc cuốn hút hơn à?"
Lời nói của Minami Yuki khiến gò má Mizuki nóng bừng, nàng cố gắng đè xuống nhiệt độ gò má, xua tan ngượng ngùng trong lòng, nàng không biết làm vậy có hữu dụng hay không, trong phòng ngủ không có gương, nàng không nhìn thấy mặt mình, nàng chỉ có thể nhìn Minami Yuki, trên mặt trượng phu không có nghi ngờ, nàng không đỏ mặt sao?
Khi nàng đang bối rối, Minami Yuki kề sát mặt nàng.
Nàng lại một lần nữa chạm đến bờ môi nóng bỏng, khiến mình nhớ thương của trượng phu.
Nụ hôn này rất ngắn, sau khi tách ra, trong mắt nàng mang theo không hài lòng cùng oán trách.
"Trong phòng ngủ nói không chừng cũng có camera." Minami Yuki ghé vào bên tai nàng, khẽ nói.
Minami Mizuki giật mình trong lòng, nàng mải xem xét chuyện hôn, nhất thời quên mất bọn họ thật ra là vì đề phòng Kokoa quay phim.
Nàng nghi hoặc Kokoa làm thế nào đặt camera trong phòng ngủ, tối hôm qua nàng và Yuki vẫn ngủ ở chỗ này, buổi sáng khi bọn họ ra ngoài, Kokoa đã ở trong phòng khách, em gái kia hẳn không có thời cơ gây án.
Bất quá, Yuki không phải là người có tính cách nói dối vô duyên vô cớ, hắn nói có thể có camera, vậy thì ắt hẳn là có khả năng. Nàng không hiểu nhiều lắm về mấy thứ đồ điện tử này, có thể camera được đặt kín đáo và tiện lợi hơn so với nàng tưởng tượng.
Nàng lại nghĩ tới tối hôm qua, bởi vì Kokoa ở đó, nàng và Yuki hiếm khi ngủ cùng một chỗ. Rõ ràng bọn họ đã kết hôn nhiều năm như vậy, đừng nói cùng phòng, chính là số lần ngủ chung một gian phòng, cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Kỹ xảo hôn của nàng còn không có, vừa rồi còn cần trượng phu chỉ dẫn.
Ngẩng đầu, nàng nhìn về phía gương mặt tuấn lãng của Minami Yuki, gương mặt này vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng mỗi một chỗ trên gương mặt này, đều làm nàng vui vẻ, làm nàng say đắm.
Trong lòng nàng sinh ra một luồng khát vọng nồng đậm, nàng chuyển động đôi mắt sáng ngời, ánh mắt đảo qua tủ quần áo, một bên mấy cái cùng tủ TV, nàng nghĩ, nếu trong phòng ngủ cũng có thể là cố tình có camera, như vậy, trong phòng ngủ cũng muốn tiến thêm một bước thân mật chứ?
Có thể làm đến bước nào đây?
Khát vọng sinh ra vội vàng xao động, giáng xuống trên người nàng, làm nàng khô nóng, làm nàng ngứa ngáy trong lòng, chọc giận nàng khó nhịn.
Nàng mong muốn tiếp tục chuyện trên ghế sofa, nếu không được, thì cũng cùng mức độ như trên ghế sofa, nhưng mà, trượng phu chỉ là nằm trên đùi nàng, cùng nàng nói chuyện phiếm.
Sợi tóc cứng cáp của trượng phu đâm vào trên da thịt nàng, ngưa ngứa lại hơi đau, giọng nói trong trẻo của hắn bởi vì lười biếng mà có chút khàn khàn.
Mizuki dần dần bình thản trở lại, nội tâm cuồn cuộn tình dục hóa thành ấm áp yên bình, giọng nói trầm thấp của trượng phu giống tiếng ve kêu sau giờ ngọ ngày hè, nàng bởi vậy mà trở nên mệt mỏi.
Nàng đặt tay lên trên mặt Minami Yuki, ngón tay nàng chạm đến môi trượng phu, cảm nhận môi hắn khép mở lúc chạm vào.
Nàng hàn huyên đến Komori Ai, hàn huyên đến lần đầu tiên các nàng gặp mặt.
Nàng đang nói dối, nàng nói lần đầu tiên gặp mặt cùng trượng phu, trong lòng nàng liền có yêu thích, rồi trong những lần hẹn hò sau đó chỉ có tăng lên chứ không giảm đi. Có lẽ nàng không nói dối.
Nàng bảo Minami Yuki hàn huyên đến Nao, Yuuko và Reina, nàng muốn tìm hiểu một chút về ba nữ nhân kia.
Giữa trưa, bọn họ xuống dưới lầu, cùng nhau chuẩn bị cơm trưa ở phòng bếp, nàng phụ trách nấu nướng, trượng phu giúp đỡ chút, lại đảo quấy rối. Ở giữa, nàng rút sạch đổi một chiếc quần short khác.
Buổi chiều, nàng nằm trên đùi trượng phu, bọn họ ở trên ghế sofa xem mấy bộ phim điện ảnh, trượng phu vẽ cho nàng một bức phác họa.
Ánh nắng, phòng ốc, không khí cùng âm thanh, cũng giống như thấm qua Lão Diếu, mang theo mùi rượu, bị bao bọc nàng thế là say khướt, nàng tựa vào bên hông trượng phu, nàng nghĩ đến yêu đương, đây là tình yêu cuồng nhiệt, đây là tình yêu cuồng nhiệt muộn hơn mười năm, lại có lẽ chỉ có một lần, bất quá, cũng chưa muộn lắm, còn không tính thiếu.
Trời dần dần tối, trong bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ngôi sao lóe ánh sáng trong suốt, không nhìn thấy bóng dáng mặt trăng, đèn đường phát ra ánh sáng vượt xa ánh trăng.
"9 giờ, ngủ đi." Minami Yuki buông cánh tay ôm eo nàng ra, hướng trên lầu đi.
Chín giờ tối, một ngày sắp trôi qua, hơn nửa ngày đã qua, chỉ có hơn nửa ngày lượng điện camera, hẳn là đã vô dụng.
Phải kết thúc sao?
Nàng không muốn kết thúc, nàng nghĩ, vẫn chưa kết thúc.
Nàng đi theo sau lưng Minami Yuki.
"Camera có thể là buổi sáng đã đặt, đến bây giờ còn chưa được hơn nửa ngày."
Nàng nói như vậy, cầm y phục của mình vào phòng ngủ chính.
"Trong phòng tắm cũng có thể đặt camera."
Nàng nói như vậy, đi theo Minami Yuki vào bể tắm phòng ngủ chính.
"Có thể là camera nhìn ban đêm."
Trong bóng tối, nàng ôm lấy Minami Yuki.
"Có thể còn có tác dụng ghi âm."
Nàng giải thích cho thanh âm của mình.
Đêm nhanh đến phần cuối, bình minh sắp đến, Mizuki ngủ thật say, Minami Yuki xoa thắt lưng đau nhức của mình, ấn ấn bụng dưới có chút đau đau vì đụng bị thương, chậm đợi bình minh.
Hắn ngồi ở đầu giường, dùng ánh sáng ban ngày xuyên thấu vào, bị màn cửa loại bỏ mà trở nên dịu nhẹ, nhìn thê tử bên cạnh. Trên sàn nhà bên cạnh thân thê tử, một chiếc khăn mặt nhuốm chút đỏ nhét vào đó.
Thê tử ngủ rất an bình, cánh tay nàng ôm thật chặt eo Minami Yuki, thân thể mềm mại dán trên đùi Minami Yuki.
Nàng cảm thấy hạnh phúc sao? Minami Yuki vuốt mái tóc vàng của nàng, làm sợi tóc vàng lướt qua giữa ngón tay mình.
【 Tự do mô phỏng kết thúc 】
Ngồi dậy, Minami Yuki nhìn bức tường trước mặt, hắc ám như là điểm rè, trải rộng thế giới hắn.
Vạch tới đánh khung, hắn nhìn mô phỏng tiếp tục vận hành, nội dung mô phỏng giống hệt trước đó.
【 Mô phỏng kết thúc 】
【 Bởi vì tình cảm tiến triển quá mức tương tự, không cho tổng kết 】
Mizuki bên kia thế nào? Nàng sẽ thích món quà ngoại lệ này chứ?
...
Asagiri Mizuki tỉnh lại từ trong mộng, nhất thời không phân biệt được trước mặt đen là đêm hiện thực, hay là quá độ mộng cảnh, nàng đưa tay che trái tim, cảm giác nhịp tim mười phần rõ ràng.
Đây là hiện thực, nàng có thể thao túng hành động của mình.
Nàng đưa tay sờ về phía vạt áo váy ngủ, đau nhức tan đi, nhưng ấn tượng trong đầu vẫn còn đó.
Minami Yuki. Trượng phu của ta, công thức chứng minh của ta, người yêu của ta.
Nàng tìm tòi đầu giường, bắt lấy điện thoại di động của mình.
"Asagiri Mizuki: Senpai đã ngủ chưa?"
"Minami Yuki: Ngủ."
Ngón tay đánh chữ của nàng dừng một chút, nàng suy nghĩ, muốn làm sao mới có thể cùng thiếu niên đạt thành quan hệ thân mật.
Lúc này thiếu niên, đã cùng Nao, Yuuko và Reina tốt đẹp rồi sao?
"Asagiri Mizuki: Là ngủ ở bên cạnh Asano, hay là Ibuki, hay là Nakajima đây?"
"Minami Yuki: Sao em lại trống rỗng làm dơ người trong sạch!"
"Asagiri Mizuki: Bên này của em thế nhưng là nghe được đồn đại không hay đâu, Senpai nếu là hiện tại cho em qua kiểm tra phòng, em nói không chừng sẽ tin tưởng Senpai."
"Minami Yuki: Em không phải là có gác cổng sao? Trễ thế này còn có thể ra ngoài?"
"Asagiri Mizuki: Có thể vì Senpai chạy ra khỏi nhà."
"Minami Yuki: Tạm biệt, em không tin ta thì thôi."
"Asagiri Mizuki: Em hiện tại chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng nha!"
"Minami Yuki: Nếu em mặc hoàng kim thánh y, chúng ta nói không chừng còn có thể thương lượng một chút."
"Asagiri Mizuki: Asano các nàng chính là như vậy thu hút Senpai sao?"
"Minami Yuki: ... Ta ngủ, ngủ ngon."
"Asagiri Mizuki: Ân, ngủ ngon."
Bạn cần đăng nhập để bình luận