Vô Địch Thiên Mệnh

Chương 46: : Đừng để bọn hắn vũ nhục ta!

Mọi người nhìn Cố Khởi, vẻ mặt đều vô cùng cổ quái, cách nói này của hắn, sao lại có cảm giác tìm được người đồng điệu thế?
Lần này Cố Khởi không tiếp tục để ý ánh mắt của mọi người xung quanh, thân là kẻ chiến bại, hắn vốn dĩ không có quyền lên tiếng. Hơn nữa đối phương còn cho hắn tận hai bậc thang để xuống, thật là quá rộng lượng. Nếu hắn thật sự không chịu xuống nước, thì đơn giản là muốn dùng thế lực phía sau để ép người.
Nhưng nếu làm như vậy, không nghi ngờ gì, hắn sẽ trở thành nỗi ô nhục của toàn bộ văn minh Bỉ Ngạn, gia tộc hắn cũng sẽ không ngẩng đầu lên được trong toàn bộ văn minh Bỉ Ngạn.
Thua trận không đáng xấu hổ, không chịu thua mới là đáng xấu hổ.
Còn bây giờ, hắn có bậc thang để xuống, chẳng phải người ta nói sao? Nếu không phải tự mình hạ thấp cảnh giới, thì không thể nào thua được, vậy nên, nghiêm chỉnh mà nói, hắn không có bại!
Ở phía xa, Diệp Thiên Mệnh dừng lại, hắn vẫn nhìn xung quanh. Người xung quanh càng lúc càng đông, lúc này đã từ hơn bốn trăm người biến thành hơn sáu trăm người, không chỉ thế, số lượng còn đang không ngừng tăng lên.
Trước đó, hắn không có một khái niệm xác thực nào về siêu cấp thần linh văn minh, nhưng giờ phút này, hắn đã ý thức được. Đồng thời, hắn cũng hiểu rõ, Mạc Ung rất có thể sẽ không dẫn người tới.
Diệp Thiên Mệnh tự giễu cười một tiếng, sau đó nói: "Tháp tổ, ta cần ngài giúp ta một chút, ta biết ngài không biết đánh nhau, ta chỉ cần ngài phối hợp ta một chút thôi."
Tiểu Tháp nói: "Phối hợp thế nào?"
Diệp Thiên Mệnh đột nhiên quay đầu nhìn về phía người đàn ông mặc cẩm bào, "Xin hỏi huynh xưng hô thế nào?"
Người đàn ông mặc cẩm bào cười nói: "Ta tên Chu Vân."
Diệp Thiên Mệnh nói: "Chu huynh, ta tự biết hôm nay nếu không giao ra truyền thừa siêu phàm văn minh, ta hẳn phải chết không nghi ngờ. Vì vậy, ta muốn đem truyền thừa siêu phàm văn minh giao cho Chu huynh, để đổi lấy một con đường sống."
Nói xong, hắn tháo Tiểu Tháp bên hông xuống, "Đây là truyền thừa siêu phàm văn minh."
Tiểu Tháp: "..."
Giữa sân, ánh mắt của mọi người trong nháy mắt đổ dồn vào Tiểu Tháp, có nóng bỏng, có nghi ngờ, cũng có hoài nghi.
Lúc này, một người đàn ông đột nhiên nói: "Diệp Thiên Mệnh, ngươi nói cái tháp rách này là truyền thừa siêu phàm văn minh?"
Tiểu Tháp: "..."
Diệp Thiên Mệnh nhìn người đàn ông nói kia, gật đầu, "Đúng vậy."
Người đàn ông kia cười nói: "Ngươi nói nó là truyền thừa siêu phàm văn minh, có chứng minh gì không?"
Diệp Thiên Mệnh bình tĩnh nói: "Đương nhiên là có."
Người đàn ông nói: "Vậy ngươi chứng minh cho chúng ta xem đi."
Diệp Thiên Mệnh nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi gọi ta một tiếng cha, ta liền chứng minh cho ngươi xem."
Mọi người: "..."
Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thiên Mệnh, ánh mắt đã trở nên băng lãnh, "Ngươi biết ta là ai không?"
Diệp Thiên Mệnh nói: "Ta không phải cha ngươi, cho nên ta không có nghĩa vụ chứng minh gì cho ngươi, ngươi tin thì tin, không tin thì thôi."
Nói xong, hắn nhìn về phía Chu Vân ở cách đó không xa, Chu Vân thì cười nói: "Ngươi đem cái này cho ta, là muốn g·iết ta à."
Diệp Thiên Mệnh nói: "Gan nhỏ chết đói, gan lớn ăn no."
Nụ cười của Chu Vân dần dần biến mất, "Tháp này của ngươi thật sự là văn minh truyền thừa siêu phàm văn minh?"
Diệp Thiên Mệnh gật đầu.
Chu Vân nhìn hắn, không nói gì.
Mọi người xung quanh cũng đều đang nhìn Diệp Thiên Mệnh, rõ ràng, bọn họ hoài nghi Tiểu Tháp này, bởi vì trông thế nào Tiểu Tháp cũng hết sức bình thường.
Diệp Thiên Mệnh biết, mình nhất định phải chứng minh, nếu không những người này sẽ không tin hắn. Dù sao, người có thể vào đây, đầu óc đều không quá kém, không thể dễ tin hắn được.
Diệp Thiên Mệnh quyết định nói bừa một chút, vì vậy nói: "Tháp này, tên thật là Siêu Phàm Hồng Mông Tháp!"
Tiểu Tháp: "???"
Diệp Thiên Mệnh lại nói: "Nó đao thương bất nhập, vạn pháp bất xâm, có thể miễn dịch hết thảy đạo và pháp trên thế gian... Các ngươi nếu không tin, cứ việc thử một lần."
Sau khi nói xong, trong lòng hắn lại nói: "Tháp tổ, vất vả ngài gánh một chút."
Tiểu Tháp nghe được chữ "gánh" này, vô số chuyện cũ lập tức hiện lên trong lòng, mà đó đã là chuyện của hơn một ngàn năm trước.
"Chém gió hả?"
Đúng lúc này, có người đột nhiên nói: "Cái tháp rách của ngươi, có thể miễn dịch hết thảy đạo và pháp?"
Tiểu Tháp: "..."
Diệp Thiên Mệnh gật đầu, "Mọi người có thể thử xem."
Nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, Tiểu Tháp chậm rãi bay ra ngoài.
Hắn cũng không sợ người khác cướp, lúc này ai cướp, người đó chắc chắn sẽ bị vây đánh. Hơn nữa, khi chưa chứng thực được tính chân thực của Tiểu Tháp này, ai cướp người đó là kẻ ngu, nhỡ đâu cướp phải hàng giả, chẳng phải là ngu xuẩn sao.
"Ta đến thử xem!"
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, ngay sau đó, một thiếu niên đi ra, hắn đột nhiên bóp một cái quyết, trên chân trời, một mảng mây đen lặng yên ngưng tụ, sau một khắc, một đạo thần lôi to bằng cột nhà phá mây mà ra, thẳng tắp giáng xuống, đánh vào Tiểu Tháp.
Ầm ầm!
Theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, không gian nơi Tiểu Tháp đứng trực tiếp rung chuyển từng đợt, vô số lôi điện chi lực bắn tung tóe ra, vô cùng hùng vĩ.
Mọi người hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào trung tâm khu vực lôi điện kia.
Diệp Thiên Mệnh cũng đang nhìn, hắn vẫn còn có chút khẩn trương, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Rất nhanh, lôi điện tan đi, Tiểu Tháp vẫn hoàn hảo.
Diệp Thiên Mệnh trong lòng lập tức thở phào một hơi.
Thiếu niên thi pháp kia thấy Tiểu Tháp vẫn như lúc ban đầu, hiện tại lại lẩm bẩm vài chục lần chú ngữ, ngay sau đó, mấy chục đạo lôi trụ lớn thẳng tắp giáng xuống, hung hăng hướng phía Tiểu Tháp đánh tới...
Ầm ầm.
Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng vang vọng, khu vực Tiểu Tháp đứng trực tiếp bị ánh chớp bao trùm, lực lượng cường đại thậm chí còn làm không gian nơi đó bị đánh rách tả tơi một chút, thanh thế cực kỳ dọa người.
Trên mặt Diệp Thiên Mệnh lộ ra nụ cười thản nhiên, hết sức tự tin, nhưng trong lòng kỳ thật cũng rất khẩn trương, hắn có lòng tin với Tháp tổ, nhưng vẫn khẩn trương như cũ.
Rất nhanh, vô số lôi điện tan đi, Tiểu Tháp vẫn như cũ hoàn hảo như lúc ban đầu.
Nhìn thấy một màn này, thiếu niên thi pháp đánh giá Tiểu Tháp, "Lại có thể vượt qua 'Thiên Lôi Thần Thuật', Tiểu Tháp này có chút đồ vật."
Tiểu Tháp: "..."
"Ta đến thử xem."
Lúc này, lại một người đàn ông đi ra, hắn vung tay áo lên, một tấm bùa trực tiếp bay ra, bay thẳng đến Tiểu Tháp, mà trong quá trình bay, tấm bùa kia đột nhiên bốc cháy lên, lập tức hóa thành một con cự mãng lửa dài trăm trượng, cự mãng lửa kia một ngụm nuốt Tiểu Tháp vào bụng. Lập tức, ngọn lửa bùng lên như phun dầu, nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt tăng vọt, phảng phất như muốn hòa tan cả không gian.
Thần Giả cảnh đỉnh phong thuật pháp!
Mọi người chăm chú nhìn con cự mãng lửa kia. Lúc này, người đàn ông thi pháp kia đột nhiên lớn tiếng nói: "Diệt!"
Thanh âm vừa dứt, cự mãng lửa trực tiếp hóa thành một đám lửa bùng cháy dữ dội. Chỉ trong nháy mắt, không gian xung quanh đám lửa bắt đầu tan chảy, rõ ràng uy lực của nó khủng bố đến mức nào.
Nhưng, khi đám lửa bùng cháy gần hết, Tiểu Tháp vẫn bình yên vô sự.
Mọi người đều có chút chấn kinh.
Người đàn ông thi pháp giờ phút này vẻ mặt có chút trắng bệch, rõ ràng vừa rồi hắn đã tiêu hao rất nhiều. Hắn quan sát tỉ mỉ Tiểu Tháp, sau đó gật đầu, "Tiểu Tháp này lại có thể kháng lại 'Hỏa Mãng Thần Thuật' của ta, quả thật có chút đồ vật..."
Tiểu Tháp: "..."
"Ta đến thử xem!"
Lúc này, một người đàn ông đột nhiên xông ra, tay phải hắn nắm một thanh siêu cấp đại đao, hắn xông lên liền chém mạnh vào Tiểu Tháp một trận, đao pháp của hắn cực kỳ sắc bén, đao nào đao nấy đều mang theo đao mang, tia lửa văng khắp nơi...
Chém gần một khắc đồng hồ sau, hắn dừng lại, hắn nhìn thoáng qua con đao của mình, đao đã xuất hiện lỗ hổng và vết rạn.
Người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiểu Tháp, "Có ít đồ..."
Tiểu Tháp: "..."
"Để ta!"
Lúc này, lại một người đàn ông đột nhiên đi ra, người đàn ông mặc một bộ đạo bào màu xanh, trông như là người Đạo gia. Tay hắn cầm phất trần vung lên, đọc khẩu quyết: "Yểu yểu minh minh, thiên địa đồng trâu, tán thì thành khí, tụ thì thành hình, ngũ hành chi tổ, lục giáp chi tinh, binh theo đạo chiến, thời theo lệnh đi... Cho ta phong!"
Thanh âm vừa dứt, hắn chỉ tay về phía Tiểu Tháp, một vệt kim quang đột nhiên từ chân trời phá không mà ra, ngay sau đó, đạo kim quang kia trong nháy mắt bao phủ Tiểu Tháp, rồi một pháp trận cổ xưa bao trùm lên, muốn phong ấn nó hoàn toàn...
Nhưng rất nhanh, pháp trận cổ xưa bắt đầu trở nên ảm đạm, Tiểu Tháp lại không hề bị hư hại chút nào...
Người thi pháp vẻ mặt có chút tái nhợt, không thể chống đỡ thêm được nữa, vội vàng thu lại phong ấn đại trận, hắn thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm Tiểu Tháp, "Tiểu Tháp này có chút môn đạo, đáng tiếc, huyền khí của ta không đủ, nếu không, toàn lực có lẽ có thể phong ấn nó triệt để."
Tiểu Tháp: "..."
Giữa sân lại có người đi lên thử....
Nhưng không ai có thể làm gì được Tiểu Tháp kia, thế là, mọi người đã đạt thành một nhận thức chung, đó là Tiểu Tháp này quả thật có chút đồ vật.
Khi không còn ai thử nữa, Diệp Thiên Mệnh vội vàng ôm Tiểu Tháp vào lòng, sau đó nói: "Tháp tổ, ngài không sao chứ?"
Tiểu Tháp im lặng một lát sau, nói: "Tiểu tử, ta cầu ngươi một chuyện."
Diệp Thiên Mệnh vội nói: "Ngài nói đi."
Tiểu Tháp nói: "Lần sau ngươi đừng để bọn hắn vũ nhục ta như vậy, có được không? Ta theo mấy đời chủ rồi, chưa từng bị vũ nhục như vậy bao giờ, thật đấy!"
Diệp Thiên Mệnh: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận