Vô Địch Thiên Mệnh

Chương 202: Dương Diệp đạo tâm!

Chương 202: Đạo tâm của Dương Diệp!
"Ngươi làm cái gì?"
Đang hát Lão Dương thấy Diệp T·hiên M·ệnh cầm kiếm chém tới, lập tức giật mình, vội vàng né sang một bên, hoảng hốt nói: "Ngươi bình tĩnh một chút..."
Diệp T·hiên M·ệnh dừng lại, hắn nhìn chằm chằm Lão Dương, chân thành nói: "Tiền bối, bài hát này, chúng ta có thể không hát được không? Ta rất tôn trọng ngươi, thật đấy."
Lão Dương ngượng ngùng cười cười, "Có thể, có thể!"
Diệp T·hiên M·ệnh im lặng thu hồi Thanh Huyền kiếm.
Lão Dương trong lòng thở phào một hơi, xem ra không thể dùng sức quá mạnh, lần sau đổi bài hát khác.
Tr·ên đường đi.
Bởi vì chuyện vừa rồi, hai người đều im lặng, nhưng rất nhanh, Lão Dương chủ động tìm chủ đề, "Ngươi là đang mượn Giám Tông Võ nói, hay là đang kế thừa đạo của hắn?"
Hắn không dám tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Diệp T·hiên M·ệnh nói: "Hợp Đạo."
Lão Dương hơi ngẩn ra, "Chủ đường của T·hiên Đình sơ đại?"
Diệp T·hiên M·ệnh gật đầu, "Đúng."
Lão Dương im lặng, cổ quái nhìn hắn một cái.
Thấy Lão Dương có ánh mắt kỳ lạ, Diệp T·hiên M·ệnh hỏi, "Tiền bối, có vấn đề gì sao?"
Lão Dương trầm ngâm một lát rồi nói: "Không có vấn đề gì cả, ta chỉ là có chút cảm khái, tên yêu nghiệt như ngươi có chút quá mức, có lẽ đây không phải là chuyện tốt. Thôi được, không nói chuyện này nữa. Nói một chút về chuyện Hợp Đạo của ngươi đi, ý tưởng này thì được đấy, nhưng ngươi phải rõ ràng, Hợp Đạo phải có chủ có thứ, ai là chủ, ai là thứ, không được lẫn lộn."
Diệp T·hiên M·ệnh gật đầu, "Ta hiểu rõ, tiền bối yên tâm, ta sẽ không lạc mất bản thân, càng không đánh m·ấ·t những gì thuộc về ta."
Lão Dương cười nói: "Cái này ta tự nhiên yên tâm, ngươi có biết ta lo lắng điều gì không? Ta lo lắng cảnh giới của ngươi tăng lên quá nhanh, tuy dựng lên thuyết đạo, nhưng đạo của ngươi, căn cơ lại bất ổn."
Diệp T·hiên M·ệnh khẽ gật đầu, "Ta biết."
"Ngươi không biết!"
Lão Dương nhìn chằm chằm Diệp T·hiên M·ệnh, "Ngươi chỉ biết đạo căn của ngươi không ổn định, nhưng ngươi không biết nó không ổn định đến mức nào, chân chính Đại Đạo không chỉ cần lý thuyết c·h·ố·n·g đỡ, còn cần không ngừng thực tiễn để luận chứng, càng nhiều thực tiễn càng c·h·ố·n·g đỡ căn cơ Đại Đạo của ngươi, nhưng ngươi không có, một chút cũng không có, đó là lý do Đại Đạo bảng không tín nhiệm ngươi!"
Diệp T·hiên M·ệnh im lặng một lát rồi nhìn Lão Dương, chân thành nói: "Vãn bối biết trên con đường này vãn bối còn rất nhiều thiếu sót, mong tiền bối chỉ bảo."
Nói xong, hắn cúi người làm lễ thật sâu.
Lão Dương lắc đầu, "Tiểu gia hỏa, ngươi thực ra đã vô cùng ưu tú rồi, còn trẻ như vậy đã có lý niệm của mình, điều này ở toàn vũ trụ đều là phượng mao lân giác, chính vì vậy ta mới quá khắt khe với ngươi."
Nói xong, hắn thở dài khe khẽ, "Vô tận tuế nguyệt, ta gặp quá nhiều người kinh tài tuyệt diễm, nhưng số người thực sự có thể đi đến cuối cùng lại rất ít. Vì sao? Bởi vì những t·hiên tài này đường đi ban đầu quá thuận lợi, một khi gặp phải vấn đề thì đó chính là trí m·ạ·n·g, ví dụ như đạo tâm sụp đổ, một khi đã vỡ thì muốn k·é·o nó trở lại là điều không thể, ta đã từng gặp một người như vậy."
Diệp T·hiên M·ệnh tò mò hỏi, "Ai vậy?"
Lão Dương cười nói: "Dương gia, người kia cũng hiếm thấy, tự mình l·ừ·a d·ố·i đạo tâm của mình trở về...Thật sự là kỳ tài!"
Diệp T·hiên M·ệnh khẽ nói: "Quá thuận?"
Lão Dương gật đầu, "Nhiều khi quá thuận không phải là chuyện tốt, mặc kệ là Dương Gia hay là ngươi, các ngươi đều quá thuận, những khổ nạn mà các ngươi gặp phải chẳng là gì so với khổ nạn thật sự. Nhất là những trắc trở giữa s·i·n·h và t·ử, lại càng ít ỏi..."
Nói xong, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Có biết vì sao Dương Diệp của Dương gia l·ạ·i đ·á·n·h nhau giỏi nhất không?"
Diệp T·hiên M·ệnh nhìn Lão Dương, Lão Dương cười nói: "Bởi vì hắn đ·á·n·h mà thành, đạo tâm Niết Bàn không biết bao nhiêu lần, dù sau này đối đầu với người kia, đạo tâm vẫn vững chắc, không hề sụp đổ..."
Nói xong, hắn thở dài khe khẽ, "Người tài giỏi như thế là đáng sợ nhất, tiểu gia hỏa, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, lý luận dù cao siêu đến đâu, nếu không thực hành thì cũng chỉ là hư vô. Dương Diệp không có lý luận, nhưng hắn đều thực hành, ngươi hiểu chưa?"
Diệp T·hiên M·ệnh cười khổ, "Đạo lý ta hiểu."
Lão Dương cười nói: "Nhưng không thực hành, cho nên, không tính là hiểu thật sự, đúng không?"
Diệp T·hiên M·ệnh gật đầu.
Lão Dương cười ha hả một tiếng, "Đừng nghĩ nhiều, ta vừa không phải đã nói sao? Hiện giờ ta quá khắt khe với ngươi thôi, thực ra ngươi đã vô cùng yêu nghiệt rồi."
Diệp T·hiên M·ệnh nói: "Ta biết tiền bối tốt với ta, sợ ta quá thuận lợi, sau này gặp nghịch cảnh thì đạo tâm không ổn định."
Lão Dương nhìn chằm chằm hắn, thâm ý nói: "Còn có điều đáng sợ hơn thế này."
Diệp T·hiên M·ệnh có chút hiếu kỳ, "Cái gì?"
Lão Dương lại lắc đầu, "T·hiên cơ bất khả lộ, tâm tính của ngươi bây giờ rất tốt, cứ tiếp tục giữ vững, còn về sau này 'Kiếp số', vậy thì phải xem chính ngươi lúc đó thôi."
Diệp T·hiên M·ệnh liếc nhìn hắn, không hỏi nữa.
Rất nhanh, hai người tới một vùng tinh hà mênh m·ô·n·g, ở cách đó không xa có một tòa đại điện cổ xưa, đại điện lẻ loi trơ trọi tọa lạc tại đó, trên đỉnh c·h·óp lơ lửng một thanh kiếm đen kịt.
Diệp T·hiên M·ệnh hỏi: "Tiền bối, đây là?"
Lão Dương cười nói: "Nơi này là đường tắt thứ hai dẫn đến vũ trụ khác, đường tắt thứ nhất ở Tiên Bảo Các, mẹ nó, phải nói rằng Tiên Bảo Các thật giàu có, người tên Tần Quan đó thật sự rất ghê gớm, đế chế thương mại của nàng đã t·r·ải rộng khắp vũ trụ."
Diệp T·hiên M·ệnh tò mò hỏi: "Tiền bối, vũ trụ khác?"
Lão Dương cười ha hả một tiếng, "Ngươi cho rằng vũ trụ chỉ có vậy thôi sao?"
Diệp T·hiên M·ệnh lắc đầu, "Đương nhiên không, không biết nó lớn đến mức nào."
Lão Dương khẽ nói: "Đứng trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên, bất cứ ngôi sao nhỏ nhất nào mà ngươi thấy cũng đều lớn đến mức ngươi không thể tưởng tượng được."
Nói xong, hắn cười cười, "Nhiều khi người như ta còn cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé."
Diệp T·hiên M·ệnh ngẩng đầu nhìn sâu vào Tinh Hà, "Hi vọng có một ngày ta có thể đo đạc toàn bộ vũ trụ."
Lão Dương nh·e·o mắt, mẹ nó, tên này đúng là không bình thường.
Như nghĩ ra điều gì, Lão Dương đột nhiên nói: "Nếu bây giờ ngươi muốn biết vũ trụ lớn bao nhiêu, có thể hỏi một người, chắc chắn nàng biết."
Diệp T·hiên M·ệnh tò mò hỏi, "Ai?"
Lão Dương nói: "Chính là nữ t·ử váy trắng mà ngươi đã từng gặp, nàng ấy..."
Diệp T·hiên M·ệnh lắc đầu, "Không quen."
Nói xong, hắn hướng về phía cung điện xa xa mà đi tới.
Biểu cảm của Lão Dương c·ứ·n·g đờ, một lát sau hắn hung hăng tự tát mình một cái.
Mẹ nó!
Lão t·ử sao lúc đó lại lắm lời như vậy?
Mẹ kiếp!
Lắm lời là phải t·r·ả giá đắt!
Lão Dương nhìn Diệp T·hiên M·ệnh đang đi về phía cung điện, khe khẽ thở dài, gánh nặng đường xa của nhiệm vụ mình đây mà!
Mẹ nó!
Nhất định phải thay đổi gia hỏa này, không thể để gia hỏa này quá lý trí, phải khiến gia hỏa này cảm nh·ậ·n được tình yêu!
Mình phải đối tốt với gia hỏa này hơn nữa.
Hắn vội vàng đi theo.
Rất nhanh, hai người tới trước cung điện, Lão Dương tiến đến cửa đại điện ra sức gõ, "Mở cửa, nhanh mẹ nó mở cửa, ba ba tới đây."
Diệp T·hiên M·ệnh: "..."
Cửa đại điện mở ra, một lão giả đi ra, khi lão giả thấy Lão Dương thì lông mày lập tức nhíu lại, "Ngươi còn chưa c·hết à?"
Lão Dương cười ha hả một tiếng, "Ngươi còn chưa c·hết thì sao ta lại c·hết?"
Lão giả mặt không b·iể·u t·ình, "M·ấ·t hứng."
Lão Dương cười nói: "Đừng nói nhảm, đi, vào uống chút rượu của ngươi."
Nói xong, hắn mặc kệ lão giả mà xông thẳng vào trong.
Lão giả lập tức nổi giận mắng: "Mẹ nhà hắn, lão t·ử thiếu ngươi à!"
Nói xong, hắn đ·u·ổ·i theo.
Diệp T·hiên M·ệnh lắc đầu cười một tiếng rồi vội vàng đi theo, x·u·y·ê·n qua đại môn là một khoảng sân nhỏ, trong sân trồng một chút hoa cỏ, còn có mấy con mèo c·h·ó, đều là mèo c·h·ó bình thường, nhưng trông có vẻ không bình thường lắm.
"Ngon quá! !"
Từ phía xa đột nhiên vọng đến tiếng của Lão Dương, thanh âm vô cùng say mê và thỏa mãn.
Diệp T·hiên M·ệnh ngẩng đầu nhìn lại, ở phía xa, Lão Dương đang đứng trước một cái vạc rượu, cầm bầu uống thỏa thích.
Lão giả đang đứng cách đó không xa gh·é·t bỏ nhìn hắn.
Lão Dương lại uống một bầu, rồi tham lam hít hà hương rượu trong vạc, sau đó nhìn về phía lão giả, "Lão Châu, rượu của ngươi lần này ngon hơn lần trước đấy."
Lão Châu mặt không b·iể·u t·ình, "Nếu ta biết ngươi còn chưa c·hết và sẽ đến đây, ta đã sớm đập vỡ vạc rượu rồi."
Lão Dương cười ha hả một tiếng, "Lão Châu, ngươi lại gian xảo rồi."
Nói xong, hắn đột nhiên nhìn về phía Diệp T·hiên M·ệnh, "Đến, uống nhanh lên, đây có thể là đồ tốt đấy."
Diệp T·hiên M·ệnh nhìn thoáng qua Lão Châu rồi lắc đầu.
Lão Dương lại lấy một cái bình đựng đầy rượu rồi ném thẳng cho Diệp T·hiên M·ệnh, "Uống thử một ngụm, đây chính là cơ duyên lớn."
Diệp T·hiên M·ệnh vừa nhìn về phía Lão Châu, Lão Dương đã nói: "Đừng nhìn hắn, người này miệng lưỡi cay độc nhưng lòng dạ Bồ Tát, rất hiền lành."
Lão Châu lập tức tức giận mắng: "Ta hiền cái đầu mẹ ngươi!"
Lão Dương nghiêm mặt nói: "Lão Châu, phải có tố chất, ngươi phải giảng tố chất."
Lão Châu nghiến răng nhìn chằm chằm hắn, "Nói chuyện với ngươi thì không thể có tố chất được."
Lão Dương cười ha hả một tiếng, "Ta thích cái tính nóng nảy này của ngươi."
Diệp T·hiên M·ệnh: "..."
Lão Dương nhìn về phía Diệp T·hiên M·ệnh, "Uống một ngụm đi."
Diệp T·hiên M·ệnh do dự một chút, thấy Lão Châu không nói gì thêm, thế là hắn uống một ngụm, rượu vừa vào bụng thì đồng t·ử hắn bỗng nhiên co lại, hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể phảng phất có một ngọn lửa b·ốc c·háy, trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân.
Ngay sau đó, hắn cảm giác được chiến ý của mình như bị nhen nhóm, không tự chủ trào dâng từ trong cơ thể.
Diệp T·hiên M·ệnh có chút mộng mị.
"Ha ha!"
Lão Dương cười lớn nói: "Thế nào? Cảm giác không tệ chứ?"
Diệp T·hiên M·ệnh hơi nghi hoặc một chút, "Tiền bối, đây là?"
Lão Dương nói: "Đây là cực phẩm thần t·ửu, một ngụm có thể tăng cường chiến ý, kích p·h·át đấu chí trên diện rộng, lúc chiến đấu mà uống một ngụm thì chiến lực có thể tăng thêm mấy phần, ngay cả Tiên Bảo Các cũng không mua được loại rượu này, chỉ ở đây mới có."
Diệp T·hiên M·ệnh sắc mặt ngưng trọng, hắn nhìn thoáng qua bình rượu trong tay, lúc này hắn mới biết bình rượu này trân quý đến nhường nào.
Lúc này, tầm mắt của Lão Châu cũng rơi vào người hắn, "Trông ngươi còn trẻ thế kia thì biết ngay, chắc hẳn là người không tệ, sao lại mù quáng lẫn lộn với loại người như hắn? Ngươi không biết hắn ăn chơi cờ bạc gái gú đều giỏi cả sao?"
Diệp T·hiên M·ệnh: ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận