Võ Đạo Phong Thần, Quan Sát Liền Có Thể Thêm Điểm!

Chương 374: Thưởng thức!

**Chương 374: Thưởng thức!**
Hai phút đồng hồ sau.
Ngô Thu Sắc liền mang Giang Biệt Ly cùng Ngô Nam Phong xuất hiện ở trước cửa chính nhà Đinh Bách Sinh.
Nhìn tòa nhà không quá thu hút trước mắt.
Giang Biệt Ly thực sự có chút im lặng.
Đối phương thế mà thật sự ở tại Kim Hà Thành, một nơi nhỏ bé như vậy, lại còn là một tòa nhà bình thường, diện tích chiếm chưa tới 800 mét vuông, không hiển sơn, không lộ thủy.
So sánh với những địa đầu xà được gọi là ở Kim Hà Thành thì hoàn toàn không có cách nào sánh bằng.
Cái này mẹ nó, có quỷ mới tìm được.
Thực lực mạnh mà còn điệu thấp như vậy, chẳng phải rõ ràng là đang giả heo ăn thịt hổ sao?
Cái tâm tính này cũng thực sự là đủ khiến người ta buồn nôn.
Giang Biệt Ly âm thầm oán thầm không thôi.
Bất quá lúc này, cũng không dám nói gì, hắn đã theo Ngô Thu Sắc mà biết, Đinh Bách Sinh kia căn bản không phải là Thiên Nhân Chí Tôn như hắn đã nghĩ, mà là Đạo Chủng Cảnh cùng một cấp bậc với Ngô Thu Sắc.
Ngô Thu Sắc đến cũng không phải vì tìm lại thể diện, mà là mang theo Ngô Nam Phong chuẩn bị chủ động đến tận nhà xin lỗi, tính toán biến chiến tranh thành tơ lụa.
Trong trường hợp này, hắn mà dám lung tung lên tiếng, thì đắc tội chính là hai vị Đạo Chủng Cảnh.
Chết cũng không biết vì chuyện gì.
Nhưng Giang Biệt Ly lại ủng hộ lựa chọn này của Ngô Thu Sắc, đổi lại là hắn thì cũng sẽ làm ra lựa chọn này.
Chỉ là tranh đấu giữa đám tiểu bối mà thôi.
Lại không phải đối phương trước gây chuyện, chính mình gây chuyện lại tài nghệ không bằng người, bị nhục nhã, thì vốn là cũng không có gì đáng nói, không chết đã tính là may mắn.
Vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà kết thù với một vị cường giả Đạo Chủng Cảnh, sau đó còn làm gì được?
Đầu óc có vấn đề sao?
Thật sự muốn cứ như vậy mà đánh nhau, thì những kẻ và thế lực trong bóng tối ở Cửu Dương Thành vẫn luôn nhìn chằm chằm Ngô Thu Sắc, chẳng phải sẽ vỗ đùi reo hò kích thích hay sao?
Chỉ có kẻ ngu mới đi làm những chuyện tổn hại bản thân để cho kẻ địch ẩn tàng vui vẻ như vậy.
Nhưng ngược lại, Ngô Nam Phong lại buồn bực.
Đường đường là thiếu công tử Ngô thị ở Cửu Dương Thành, một thiên kiêu đỉnh cấp nổi danh, chẳng biết tại sao chịu cái tát lại không thể tìm lại thể diện, còn phải chủ động tới cửa xin lỗi.
Cái này mẹ nó... Nghĩ thế nào cũng thấy biệt khuất.
Loại chuyện này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ hắn sau này ở Cửu Dương Thành đều không ngẩng đầu lên được, không biết bao nhiêu người sẽ trong bóng tối cười nhạo hắn, tuyệt đối là cười trên nỗi đau của người khác.
Có điều hắn không có lựa chọn.
Chủ động tới cửa nói xin lỗi là quyết định do đích thân Ngô Thu Sắc, gia gia và cũng là chỗ dựa lớn nhất của hắn đưa ra, hơn nữa trước đó cũng đã đích thân làm rõ mối quan hệ lợi hại trong đó với hắn.
Hắn dám không phục sao?
Nếu dám không phục, sợ rằng lập tức sẽ khiến hắn mất đi tất cả.
Ngô Thu Sắc thương hắn, nhưng không có nghĩa là Ngô Thu Sắc không thương yêu những đứa cháu khác.
Xuất thân từ hào môn đại tộc thiên kiêu như hắn, trong mắt người khác chỉ thấy được hào quang, nhưng chỉ có chính hắn mới biết, sau lưng hắn cũng phải đối mặt với đủ loại áp lực.
Dưới loại áp lực này.
Ngô Nam Phong cho dù có phiền muộn đến đâu, cũng không có bất kỳ biện pháp nào, đành phải tự mình vượt qua.
Cốc cốc cốc ——
Ngô Thu Sắc liếc mắt ra hiệu, Giang Biệt Ly liền chủ động tiến lên gõ cửa lớn.
"Ha ha, Đinh đạo hữu, tại hạ Ngô Thu Sắc, chuyên tới để thăm hỏi."
Két!
Cửa lớn mở.
Nhưng là Lý Vân mở cửa, ánh mắt quét qua ba người ngoài cửa, rõ ràng mang theo một tia nghiền ngẫm.
Thời gian qua đi hơn mười ngày.
Giang Biệt Ly lần thứ hai nhìn thấy Lý Vân, chẳng hiểu tại sao, tâm thần lập tức cũng chấn động không rõ.
Cảm giác Lý Vân dường như mạnh hơn so với lúc trước gặp ở Vạn Thanh Sơn.
Thế mà lại khiến hắn cảm thấy một tia uy hiếp.
Mà Ngô Thu Sắc thì càng chấn động mạnh trong lòng.
Trong mắt hắn.
Lý Vân quả thực là quá trẻ tuổi, giống hệt như tin tức mà Thiên Địa Lâu cung cấp, tuổi mới mười sáu, mười bảy, so với Ngô Nam Phong còn nhỏ hơn mấy tuổi.
Nhưng đáng sợ chính là, khí tức của người này kéo dài, sâu xa như biển.
Tuổi còn trẻ mà gần như đạt tới một loại cảnh giới trong ngoài hợp nhất, hình thần tụ hợp, gần như vô cấu vô lậu.
Ngô Nam Phong, tôn nhi của hắn, đã được xem là đủ thiên tài, nhưng so với Lý Vân trước mắt, thì quả thực chẳng là gì, ngay cả xách giày cho đối phương cũng không xứng.
Lý Vân như vậy quả thực ngang hàng với một số thiên kiêu đỉnh cấp bất thế xuất thân từ các Đại Chủ Thành xếp hạng trước mười.
Đều là những người chắc chắn trở thành Thiên Nhân Chí Tôn dự bị.
Không, quả thực có thể nói, đã một chân bước vào cánh cửa của thông thiên cửu cảnh, chỉ thiếu một cơ hội, thời cơ vừa đến, liền có thể dễ dàng bước vào cánh cửa thông thiên mà vô số võ giả theo đuổi.
"Lợi hại!"
"Một thiên kiêu nhân vật như vậy, lại chỉ là xuất thân từ một tông phái nhỏ ở nơi như Huyền Nguyệt Quốc, quả thực không thể tin nổi."
"Nhân vật như vậy nếu như không chết, tương lai toàn bộ Huyền Nguyệt Quốc sợ rằng đều phải lấy hắn làm vinh."
"Có hắn, thì không ai dám đối với Huyền Nguyệt Quốc mà động ý đồ xấu."
Vào giờ phút này.
Tâm thái của Ngô Thu Sắc đều có chút thay đổi.
Cho dù không cân nhắc đến phân lượng của thiên địa linh căn, chỉ dựa vào tư chất này của Lý Vân, hắn đều cảm thấy có nhu cầu kết giao.
"Tiểu hữu chính là Lý Vân?"
"Ha ha, lão phu Ngô Thu Sắc, ngày trước Ngô Nam Phong, tôn nhi của lão phu, đã từng có một ít hiểu lầm với tiểu hữu ở Vạn Thanh Sơn, lão phu đã tìm hiểu rõ ràng, tất cả đều là lỗi của tôn nhi lão phu."
"Hôm nay đặc biệt mang theo tôn nhi đến tạ lỗi."
"Ngô Nam Phong, còn không mau tới đây tạ lỗi với Lý Vân tiểu hữu."
Ngô Thu Sắc hòa nhã nói mấy câu, liền gọi Ngô Nam Phong tới, ngữ khí cực kỳ nghiêm khắc.
Thân hình Ngô Nam Phong khẽ run lên.
Trong lòng cho dù có đủ kiểu không muốn, cảm thấy mình đã bị nhục nhã mãnh liệt, nhưng cũng không thể không ngoan ngoãn tiến lên.
Hướng về phía Lý Vân cúi người:
"Lý. . . Lý Vân, trước đó ở Vạn Thanh Sơn là ta làm sai, ta không nên tự cho là đúng mà khiêu khích ngươi, hôm nay ta chuyên tới để xin lỗi, ngươi nếu có bất kỳ yêu cầu gì đều có thể nói ra, ta cam đoan cũng có thể làm được."
Nói đến đây, Ngô Nam Phong cũng tự cảm thấy, thanh âm của mình đều có chút phát run.
Bị người ta đánh cho một bạt tai, còn phải chủ động đến tận nhà xin lỗi.
Loại chuyện này, hắn lớn như vậy, đã từng bắt người khác làm không ít, đến khi thật sự đến phiên chính mình làm, hắn mới cảm nhận được cái gì gọi là khó khăn.
Đến cả Giang Biệt Ly cũng có chút không đành lòng nhìn, lặng lẽ quay đầu sang chỗ khác.
Trong lòng thầm than, đây có lẽ chính là cái gọi là nhân quả luân hồi báo ứng xác đáng, thường đi bên bờ sông làm sao có thể không ướt giày, lần này Ngô Nam Phong xem như đã gặp được nhân vật ngoan độc thật sự.
Hôm nay sợ cũng là trốn không thoát việc phải tiếp nhận thêm một lần nhục nhã nữa.
Chỉ là, không ai ngờ rằng.
Lý Vân chỉ cười cười: "Xin lỗi thì không cần, võ giả giao đấu với nhau một phen cũng không tính là gì, trước đó ở Vạn Thanh Sơn, ta cũng có chỗ hơi quá, chúng ta coi như đã qua đã lại, hòa nhau."
Nói xong.
Liền nhìn về phía Ngô Thu Sắc.
"Đã từng nghe qua đại danh của Ngô thành chủ Cửu Dương Thành, tất nhiên đã đến, vậy chính là khách, không bằng cùng vào uống chén trà?"
"Mời!"
Lý Vân dời bước chân, đặc biệt vì ba người nhường ra vị trí.
Ngô Thu Sắc lập tức hai mắt sáng lên, trong lòng càng khiếp sợ, tiến thoái có độ, không đúng lý lẽ không tha người, khá lắm, đây thật sự là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi sao?
Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi bình thường, có được thực lực như Lý Vân, chẳng phải nên vênh váo, đắc ý, tự cho mình là siêu phàm hay sao, sao đến lượt Lý Vân, lại hoàn toàn không nhìn thấy một chút dấu vết nào?
Lợi hại!
Ngô Thu Sắc càng cảm thấy, tương lai của Lý Vân này có chút khó mà lường được.
Ánh mắt nhìn Lý Vân, không khỏi cũng thêm một tia thưởng thức, mà còn không hề che giấu.
"Tốt!"
"Vậy lão phu liền xin làm phiền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận