Tướng Quân Đại Nhân, Không Cần Lột Ta Cái Đuôi!
Tướng Quân Đại Nhân, Không Cần Lột Ta Cái Đuôi! - Chương 99: Ngươi nghĩ ta duy trì ai? (length: 8946)
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Tinh Độ vì trong lòng nhớ chuyện về nhà, nên dậy sớm hơn thường ngày.
Vừa ngồi dậy, đã bị Nhạn Nam Phi nửa nhắm mắt dang tay kéo về trong l·ồ·ng n·g·ự·c, vò rối cả mái tóc đen của nàng.
Trong m·iệ·n·g lẩm bẩm: "Ngủ với ta một lát nữa, buồn ngủ quá."
Sao có thể không buồn ngủ cho được?
Vốn Nhạn Nam Phi có thói quen mỗi sáng sớm luyện k·i·ế·m, từ khi có Thẩm Tinh Độ thì một ngày ngon giấc cũng không có, ngay cả luyện c·ô·ng buổi sáng cũng rối tung lên cả.
Đêm qua lại càng vất vả, đến tận rạng sáng gà gáy mới tạm nghỉ, chợp mắt được một chút.
Thẩm Tinh Độ còn đang do dự về nhà nên vào cung bái kiến Hoàng Đế, người cha t·i·ệ·n nghi kia, trước hay là nên về Thẩm gia diễn màn kịch chặn cửa.
Thì nha hoàn đã đến báo tin Thánh thượng phái xe tới đón c·ô·ng chúa điện hạ hồi cung, đang chờ sẵn bên ngoài rồi.
Nhạn Nam Phi bực bội trở mình, lại vùi đầu vào n·g·ự·c Thẩm Tinh Độ cọ tới cọ lui.
Thẩm Tinh Độ vuốt mái tóc rối bù của Nhạn Nam Phi, với tay qua màn bảo nha hoàn:
"Biết rồi.
Ngươi đi tìm quản sự đưa chút bạc cho vị quan đến từ trong cung, nói là ta cần trang điểm, e là phải đợi lâu.
Trà nước điểm tâm mang ra nhiều một chút, đừng để người ta đợi lâu."
Tiểu nha hoàn vâng lời, lui xuống.
Thẩm Tinh Độ lại nằm xuống, ngắm hàng mi dài, sống mũi cao, khuôn mặt đẹp của Nhạn Nam Phi.
Thầm trách bản thân trước đây sao có thể hết lần này đến lần khác bỏ lỡ một khuôn mặt tuấn tú như vậy?
Hắn còn từng nhặt khăn cho nàng sao?
Sao nàng không có chút ấn tượng nào vậy?
"c·ô·ng chúa điện hạ từ nhỏ đã dễ dàng bị bề ngoài mê hoặc, đến giờ vẫn chứng nào tật ấy."
Nhạn Nam Phi như có t·h·i·ê·n nhãn, rõ ràng đang nhắm mắt, nhưng vẫn biết Thẩm Tinh Độ đang nhìn hắn ngẩn ngơ.
"Lần đầu gặp mặt đã khen ta đẹp trai, đòi gả cho ta, còn nhỏ mà không biết x·ấ·u hổ.
Đồ vô lương tâm!
Nói xong là quên ta sạch trơn!"
Thẩm Tinh Độ bị hắn nói đến đỏ mặt tía tai, giận dỗi nắm bàn tay trắng nõn đấm qua.
Đương nhiên là bị hắn bắt lại trêu chọc một phen.
Thẩm Tinh Độ lúc này hai chân bủn rủn, xương hông cũng mỏi nhừ, cuối cùng có chút hối h·ậ·n vì sự bốc đồng tối qua.
Nếu sớm biết phong thái của Nhạn đại tướng quân như vậy, nên thừa dịp hắn đi Nam Nhạc luyện c·ô·ng phu mà rèn luyện lại cái thân thể bé nhỏ này mới phải.
Nếu cứ giày vò thế này hàng đêm, hắn chưa cần đi Nam Nhạc, nàng đã muốn tan thành từng mảnh rồi.
"Đừng ồn ào, lát nữa còn phải đi bái kiến phụ hoàng, còn phải về Thẩm phủ nữa, dậy muộn sợ không kịp.
Để quan viên trong cung chờ lâu cũng không hay."
Thẩm Tinh Độ lấy chân đá vào l·ồ·ng n·g·ự·c rắn chắc của Nhạn Nam Phi, nhưng lại bị bắt lấy bắp chân, cả người bị kéo vào trong l·ồ·ng n·g·ự·c nóng hổi.
"Ngươi mới là người ồn ào đấy, đúng là đồ Hồ Ly tinh, rõ ràng tự mình quyến rũ người khác còn trách ngược lại, coi ta là ghế ngựa hả?"
Đối diện với lời lên án của Nhạn Nam Phi, Thẩm Tinh Độ vừa nhướn mày không phục, vừa nghe thấy "Ghế ngựa" lập tức run bắn cả người, hờn dỗi:
"Ngươi vu oan, ta có quyến rũ ngươi bao giờ?"
"Mỗi tấc da t·h·ị·t, mỗi hơi thở của ngươi đều quyến rũ ta, còn dám cãi bướng, nếu còn giảo biện thì hôm nay đừng hòng về nhà."
Thẩm Tinh Độ không c·ã·i chày c·ã·i cối, mặc hắn muốn mấy nụ hôn dài đến nghẹt thở, mới thỏa mãn đẩy người ra.
"Ta phải trang điểm, không đi nữa là mặt trời lên cao, người ta cười cho!"
Thẩm Tinh Độ lấy lược định chải tóc, lại bị Nhạn Nam Phi giành lấy, nhẹ nhàng chải cho nàng.
Thẩm Tinh Độ soi mình trong gương đánh giá hắn, cái người múa đ·a·o, cầm k·i·ế·m này có biết chải tóc không đây?
Nhạn Nam Phi cười với nàng một tiếng, động tác dứt khoát chải tóc.
Thẩm Tinh Độ đành mặc kệ, cùng lắm thì chải không xong thì bảo nha hoàn chải lại.
Đầu óc Thẩm Tinh Độ trống rỗng, chợt nhớ ra một chuyện, nhân lúc trong phòng không có ai khác, bèn nói với Nhạn Nam Phi:
"Trước đây Hạnh Nhi từng kể với ta một chuyện.
Lúc đó ta nghĩ không có chứng cứ, mà ngươi lại che chở Đỗ Nhược Lam, chắc chắn sẽ không tin ta, nên cũng không nhắc với ngươi.
Định bụng nếu có ngày điều tra rõ ràng thì sẽ nói cho ngươi nghe.
Bây giờ đã nói ra rồi, không ngại kể cho ngươi để tham khảo.
Ngươi còn nhớ trong phủ từng có một nha hoàn tên là Tiểu Đào, cùng vào phủ với Hạnh Nhi không?
Sau đó Tiểu Đào bị đày đến trang t·ử, không bao lâu thì t·ự t·ử."
Nhạn phủ này Nhạn Nam Phi ít khi về, cũng không có tình cảm gì.
Đám nha hoàn bà đỡ trong phủ, chắc chắn hắn không nhớ ai với ai.
Mỗi lần có việc sai bảo, cũng chỉ tùy ý chỉ đại một người, gặp ai thì dùng người đó.
Hắn cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ ra ai tên Đào, ai tên Hạnh Nhi cả.
Chỉ lắc đầu.
"Không nhớ thì cũng không cần lo, Tiểu Đào là vì nhìn thấy Đỗ Nhược Lam cùng một người đàn ông tư tình ở phía tây khu rừng.
Hôm sau đã bị vu oan tội t·r·ộ·m đồ trang sức của Đỗ Nhược Lam, bị đày đến trang t·ử.
Chuyện này ngươi tra một chút là ra ngay thôi.
Người mà Tiểu Đào nhìn thấy, có lẽ là nhân vật rất quan trọng.
Nếu không, cũng sẽ không nhanh chóng bị g·i·ế·t người diệt khẩu như vậy."
"Chuyện này ta sẽ phái người đi điều tra, sau khi ta đi, nàng Đỗ Nhược Lam ngươi không cần để bụng.
Nếu nàng chọc giận ngươi không vừà lòng, ngươi muốn giày vò nàng thế nào cũng được, miễn là còn sống là được.
Ta giữ nàng lại có việc.
Ngươi biết lúc này Thái t·ử chỉ bị phạt bổng lộc, tước quan, nhốt trong phủ chờ ngày tỉnh ngộ thôi.
Tứ c·ô·ng chúa cũng chỉ bị c·ấ·m túc, chờ ngày đi Bắc Khương.
Lần này không thể một lần nhổ cỏ tận gốc là vì Hoàng Đế vẫn còn chút tình phụ t·ử với Thái t·ử, hơn nữa tội của Thái t·ử chỉ là ăn hối lộ, Hoàng Đế chỉ cảm thấy hắn tham lam chứ không hề thấy nguy hiểm gì.
Thái t·ử vẫn là đứa con hiếu thảo của ông, giống như Tứ c·ô·ng chúa hôm trước lên núi d·ậ·p đầu mấy cái là được xá tội vậy."
Thẩm Tinh Độ là một thương nhân, chuyện triều chính cũng phải biết chút ít, bằng không thì khó làm ăn lắm.
Một quốc gia nếu có biến động, các mặt hàng cần thiết cũng sẽ thay đổi.
Những người làm thương như nàng, phải luôn nhạy bén với những biến động trong triều đình.
Tỉ như lúc này, Thẩm Tinh Độ ngước mắt, từ trong gương nhìn Nhạn Nam Phi đang nghiêm túc chải tóc cho nàng, hỏi:
"Vì sao ngươi lại muốn c·ắ·n c·h·ặ·t Thái t·ử không buông?
Ngươi có t·h·ù o·á·n gì với hắn sao?
Không đúng... Ngươi không phải là người cố chấp chuyện ân oán cá nhân, nếu có ân oán gì thì chỉ sợ đã báo ngay tại chỗ rồi.
Vậy là ngươi đang đứng về phía vị hoàng t·ử nào?
Tần Vương? Hay Khang Vương?"
Nhạn Nam Phi nheo mắt lại, trong lòng dâng lên một cỗ bực bội khó hiểu.
"Ngươi muốn ta ủng hộ ai?"
Trong triều đình, Nhạn Nam Phi luôn là đối tượng tranh giành của các phe phái.
Thái t·ử cũng từng lôi k·é·o Nhạn Nam Phi, đương nhiên là bao gồm cả Tần Vương và Khang Vương.
Các phe phái trong triều, bí mật có vô số tiểu xảo.
Càng lôi k·é·o, lại càng không thể hiểu lập trường của Nhạn Nam Phi.
Rốt cuộc hắn là người của ai, không chỉ Thẩm Tinh Độ tò mò, mà gần như cả triều đình đều đang suy đoán.
Cứ như chỉ cần Nhạn Nam Phi ủng hộ ai, Nhạn gia ủng hộ ai, người đó sẽ leo lên được vị trí kia vậy.
Mà lần này Thái t·ử gặp chuyện, triều đình đã ngửi thấy mùi gió tanh mưa m·á·u.
Mặc kệ Nhạn gia ủng hộ ai, giờ nhìn lại, tóm lại là không ủng hộ Thái t·ử.
Thẩm Tinh Độ đột nhiên bị hỏi, thật sự chưa nghĩ đến chuyện này.
Không khỏi lộ vẻ mờ mịt.
"Ngươi ủng hộ ai cũng được, bây giờ ngươi là người của ta, ta chỉ muốn những điều tốt nhất cho ngươi.
Cho dù ngươi thất bại cũng không sao, nương t·ử ta có tiền mà.
Chỉ cần ngươi đừng lăng nhăng bên ngoài, khắp nơi nạp t·h·i·ế·p, ta có thể bảo đảm ngươi ở Kinh Thành không có quan nhân nào giàu hơn ngươi.
Ta cũng không sợ người ngoài chê ta ghen tuông không hiền, vì ta vốn dĩ không hiền thật.
Lúc nhỏ ta đọc Nữ Đức Nữ Huấn đã thấy tức rồi.
Cái gì t·h·i·ê·n cố bất khả t·r·ố·n, phu cố bất khả ly?
Nếu trượng phu ở ngoài trăng hoa ong bướm, đạo đức suy đồi thì ta t·r·ố·n cũng được, ly cũng được.
Ngươi mà dám vụng t·r·ộ·m cưới vợ bé, ta sẽ..."
Nhạn Nam Phi t·h·í·c·h ngắm những biểu cảm phong phú tr·ê·n mặt nàng, vừa kiêu ngạo, vừa đe dọa.
Tiểu thê t·ử của hắn cuối cùng cũng chịu lộ nanh vuốt trước mặt hắn, những biểu cảm ấy thật sống động biết bao.
Hắn âu yếm hỏi: "Ngươi sẽ thế nào?"
Vừa ngồi dậy, đã bị Nhạn Nam Phi nửa nhắm mắt dang tay kéo về trong l·ồ·ng n·g·ự·c, vò rối cả mái tóc đen của nàng.
Trong m·iệ·n·g lẩm bẩm: "Ngủ với ta một lát nữa, buồn ngủ quá."
Sao có thể không buồn ngủ cho được?
Vốn Nhạn Nam Phi có thói quen mỗi sáng sớm luyện k·i·ế·m, từ khi có Thẩm Tinh Độ thì một ngày ngon giấc cũng không có, ngay cả luyện c·ô·ng buổi sáng cũng rối tung lên cả.
Đêm qua lại càng vất vả, đến tận rạng sáng gà gáy mới tạm nghỉ, chợp mắt được một chút.
Thẩm Tinh Độ còn đang do dự về nhà nên vào cung bái kiến Hoàng Đế, người cha t·i·ệ·n nghi kia, trước hay là nên về Thẩm gia diễn màn kịch chặn cửa.
Thì nha hoàn đã đến báo tin Thánh thượng phái xe tới đón c·ô·ng chúa điện hạ hồi cung, đang chờ sẵn bên ngoài rồi.
Nhạn Nam Phi bực bội trở mình, lại vùi đầu vào n·g·ự·c Thẩm Tinh Độ cọ tới cọ lui.
Thẩm Tinh Độ vuốt mái tóc rối bù của Nhạn Nam Phi, với tay qua màn bảo nha hoàn:
"Biết rồi.
Ngươi đi tìm quản sự đưa chút bạc cho vị quan đến từ trong cung, nói là ta cần trang điểm, e là phải đợi lâu.
Trà nước điểm tâm mang ra nhiều một chút, đừng để người ta đợi lâu."
Tiểu nha hoàn vâng lời, lui xuống.
Thẩm Tinh Độ lại nằm xuống, ngắm hàng mi dài, sống mũi cao, khuôn mặt đẹp của Nhạn Nam Phi.
Thầm trách bản thân trước đây sao có thể hết lần này đến lần khác bỏ lỡ một khuôn mặt tuấn tú như vậy?
Hắn còn từng nhặt khăn cho nàng sao?
Sao nàng không có chút ấn tượng nào vậy?
"c·ô·ng chúa điện hạ từ nhỏ đã dễ dàng bị bề ngoài mê hoặc, đến giờ vẫn chứng nào tật ấy."
Nhạn Nam Phi như có t·h·i·ê·n nhãn, rõ ràng đang nhắm mắt, nhưng vẫn biết Thẩm Tinh Độ đang nhìn hắn ngẩn ngơ.
"Lần đầu gặp mặt đã khen ta đẹp trai, đòi gả cho ta, còn nhỏ mà không biết x·ấ·u hổ.
Đồ vô lương tâm!
Nói xong là quên ta sạch trơn!"
Thẩm Tinh Độ bị hắn nói đến đỏ mặt tía tai, giận dỗi nắm bàn tay trắng nõn đấm qua.
Đương nhiên là bị hắn bắt lại trêu chọc một phen.
Thẩm Tinh Độ lúc này hai chân bủn rủn, xương hông cũng mỏi nhừ, cuối cùng có chút hối h·ậ·n vì sự bốc đồng tối qua.
Nếu sớm biết phong thái của Nhạn đại tướng quân như vậy, nên thừa dịp hắn đi Nam Nhạc luyện c·ô·ng phu mà rèn luyện lại cái thân thể bé nhỏ này mới phải.
Nếu cứ giày vò thế này hàng đêm, hắn chưa cần đi Nam Nhạc, nàng đã muốn tan thành từng mảnh rồi.
"Đừng ồn ào, lát nữa còn phải đi bái kiến phụ hoàng, còn phải về Thẩm phủ nữa, dậy muộn sợ không kịp.
Để quan viên trong cung chờ lâu cũng không hay."
Thẩm Tinh Độ lấy chân đá vào l·ồ·ng n·g·ự·c rắn chắc của Nhạn Nam Phi, nhưng lại bị bắt lấy bắp chân, cả người bị kéo vào trong l·ồ·ng n·g·ự·c nóng hổi.
"Ngươi mới là người ồn ào đấy, đúng là đồ Hồ Ly tinh, rõ ràng tự mình quyến rũ người khác còn trách ngược lại, coi ta là ghế ngựa hả?"
Đối diện với lời lên án của Nhạn Nam Phi, Thẩm Tinh Độ vừa nhướn mày không phục, vừa nghe thấy "Ghế ngựa" lập tức run bắn cả người, hờn dỗi:
"Ngươi vu oan, ta có quyến rũ ngươi bao giờ?"
"Mỗi tấc da t·h·ị·t, mỗi hơi thở của ngươi đều quyến rũ ta, còn dám cãi bướng, nếu còn giảo biện thì hôm nay đừng hòng về nhà."
Thẩm Tinh Độ không c·ã·i chày c·ã·i cối, mặc hắn muốn mấy nụ hôn dài đến nghẹt thở, mới thỏa mãn đẩy người ra.
"Ta phải trang điểm, không đi nữa là mặt trời lên cao, người ta cười cho!"
Thẩm Tinh Độ lấy lược định chải tóc, lại bị Nhạn Nam Phi giành lấy, nhẹ nhàng chải cho nàng.
Thẩm Tinh Độ soi mình trong gương đánh giá hắn, cái người múa đ·a·o, cầm k·i·ế·m này có biết chải tóc không đây?
Nhạn Nam Phi cười với nàng một tiếng, động tác dứt khoát chải tóc.
Thẩm Tinh Độ đành mặc kệ, cùng lắm thì chải không xong thì bảo nha hoàn chải lại.
Đầu óc Thẩm Tinh Độ trống rỗng, chợt nhớ ra một chuyện, nhân lúc trong phòng không có ai khác, bèn nói với Nhạn Nam Phi:
"Trước đây Hạnh Nhi từng kể với ta một chuyện.
Lúc đó ta nghĩ không có chứng cứ, mà ngươi lại che chở Đỗ Nhược Lam, chắc chắn sẽ không tin ta, nên cũng không nhắc với ngươi.
Định bụng nếu có ngày điều tra rõ ràng thì sẽ nói cho ngươi nghe.
Bây giờ đã nói ra rồi, không ngại kể cho ngươi để tham khảo.
Ngươi còn nhớ trong phủ từng có một nha hoàn tên là Tiểu Đào, cùng vào phủ với Hạnh Nhi không?
Sau đó Tiểu Đào bị đày đến trang t·ử, không bao lâu thì t·ự t·ử."
Nhạn phủ này Nhạn Nam Phi ít khi về, cũng không có tình cảm gì.
Đám nha hoàn bà đỡ trong phủ, chắc chắn hắn không nhớ ai với ai.
Mỗi lần có việc sai bảo, cũng chỉ tùy ý chỉ đại một người, gặp ai thì dùng người đó.
Hắn cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ ra ai tên Đào, ai tên Hạnh Nhi cả.
Chỉ lắc đầu.
"Không nhớ thì cũng không cần lo, Tiểu Đào là vì nhìn thấy Đỗ Nhược Lam cùng một người đàn ông tư tình ở phía tây khu rừng.
Hôm sau đã bị vu oan tội t·r·ộ·m đồ trang sức của Đỗ Nhược Lam, bị đày đến trang t·ử.
Chuyện này ngươi tra một chút là ra ngay thôi.
Người mà Tiểu Đào nhìn thấy, có lẽ là nhân vật rất quan trọng.
Nếu không, cũng sẽ không nhanh chóng bị g·i·ế·t người diệt khẩu như vậy."
"Chuyện này ta sẽ phái người đi điều tra, sau khi ta đi, nàng Đỗ Nhược Lam ngươi không cần để bụng.
Nếu nàng chọc giận ngươi không vừà lòng, ngươi muốn giày vò nàng thế nào cũng được, miễn là còn sống là được.
Ta giữ nàng lại có việc.
Ngươi biết lúc này Thái t·ử chỉ bị phạt bổng lộc, tước quan, nhốt trong phủ chờ ngày tỉnh ngộ thôi.
Tứ c·ô·ng chúa cũng chỉ bị c·ấ·m túc, chờ ngày đi Bắc Khương.
Lần này không thể một lần nhổ cỏ tận gốc là vì Hoàng Đế vẫn còn chút tình phụ t·ử với Thái t·ử, hơn nữa tội của Thái t·ử chỉ là ăn hối lộ, Hoàng Đế chỉ cảm thấy hắn tham lam chứ không hề thấy nguy hiểm gì.
Thái t·ử vẫn là đứa con hiếu thảo của ông, giống như Tứ c·ô·ng chúa hôm trước lên núi d·ậ·p đầu mấy cái là được xá tội vậy."
Thẩm Tinh Độ là một thương nhân, chuyện triều chính cũng phải biết chút ít, bằng không thì khó làm ăn lắm.
Một quốc gia nếu có biến động, các mặt hàng cần thiết cũng sẽ thay đổi.
Những người làm thương như nàng, phải luôn nhạy bén với những biến động trong triều đình.
Tỉ như lúc này, Thẩm Tinh Độ ngước mắt, từ trong gương nhìn Nhạn Nam Phi đang nghiêm túc chải tóc cho nàng, hỏi:
"Vì sao ngươi lại muốn c·ắ·n c·h·ặ·t Thái t·ử không buông?
Ngươi có t·h·ù o·á·n gì với hắn sao?
Không đúng... Ngươi không phải là người cố chấp chuyện ân oán cá nhân, nếu có ân oán gì thì chỉ sợ đã báo ngay tại chỗ rồi.
Vậy là ngươi đang đứng về phía vị hoàng t·ử nào?
Tần Vương? Hay Khang Vương?"
Nhạn Nam Phi nheo mắt lại, trong lòng dâng lên một cỗ bực bội khó hiểu.
"Ngươi muốn ta ủng hộ ai?"
Trong triều đình, Nhạn Nam Phi luôn là đối tượng tranh giành của các phe phái.
Thái t·ử cũng từng lôi k·é·o Nhạn Nam Phi, đương nhiên là bao gồm cả Tần Vương và Khang Vương.
Các phe phái trong triều, bí mật có vô số tiểu xảo.
Càng lôi k·é·o, lại càng không thể hiểu lập trường của Nhạn Nam Phi.
Rốt cuộc hắn là người của ai, không chỉ Thẩm Tinh Độ tò mò, mà gần như cả triều đình đều đang suy đoán.
Cứ như chỉ cần Nhạn Nam Phi ủng hộ ai, Nhạn gia ủng hộ ai, người đó sẽ leo lên được vị trí kia vậy.
Mà lần này Thái t·ử gặp chuyện, triều đình đã ngửi thấy mùi gió tanh mưa m·á·u.
Mặc kệ Nhạn gia ủng hộ ai, giờ nhìn lại, tóm lại là không ủng hộ Thái t·ử.
Thẩm Tinh Độ đột nhiên bị hỏi, thật sự chưa nghĩ đến chuyện này.
Không khỏi lộ vẻ mờ mịt.
"Ngươi ủng hộ ai cũng được, bây giờ ngươi là người của ta, ta chỉ muốn những điều tốt nhất cho ngươi.
Cho dù ngươi thất bại cũng không sao, nương t·ử ta có tiền mà.
Chỉ cần ngươi đừng lăng nhăng bên ngoài, khắp nơi nạp t·h·i·ế·p, ta có thể bảo đảm ngươi ở Kinh Thành không có quan nhân nào giàu hơn ngươi.
Ta cũng không sợ người ngoài chê ta ghen tuông không hiền, vì ta vốn dĩ không hiền thật.
Lúc nhỏ ta đọc Nữ Đức Nữ Huấn đã thấy tức rồi.
Cái gì t·h·i·ê·n cố bất khả t·r·ố·n, phu cố bất khả ly?
Nếu trượng phu ở ngoài trăng hoa ong bướm, đạo đức suy đồi thì ta t·r·ố·n cũng được, ly cũng được.
Ngươi mà dám vụng t·r·ộ·m cưới vợ bé, ta sẽ..."
Nhạn Nam Phi t·h·í·c·h ngắm những biểu cảm phong phú tr·ê·n mặt nàng, vừa kiêu ngạo, vừa đe dọa.
Tiểu thê t·ử của hắn cuối cùng cũng chịu lộ nanh vuốt trước mặt hắn, những biểu cảm ấy thật sống động biết bao.
Hắn âu yếm hỏi: "Ngươi sẽ thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận