Tướng Quân Đại Nhân, Không Cần Lột Ta Cái Đuôi!

Tướng Quân Đại Nhân, Không Cần Lột Ta Cái Đuôi! - Chương 7: Ai? Ngươi nói ngươi muốn cưới ai? (length: 8180)

Thẩm thái phó tâm tư bay loạn, hơi chút chần chờ.
Chẳng lẽ Nhạn Nam Phi coi trọng Nguyệt Nga?
Vậy thì khó làm, Nguyệt Nga đã gả Lục gia.
Mặc dù chưa qua lễ hỏi gặp mặt, nhưng hai nhà trưởng bối đã đáp ứng.
Vừa rồi Nhạn Nam Phi đối Nguyệt Nga thái độ, cũng không giống là coi trọng.
Thẩm thái phó lại nghĩ tới Thẩm Tinh Độ còn đang hôn mê, lập tức lắc đầu, bỏ đi cái ý tưởng hoang đường này.
Thẩm Tinh Độ tuy dung mạo xuất chúng, nhưng lại ngũ âm không thông, thơ phú không biết.
Ngày thường nhân duyên cũng không tệ, nhưng nơi này phần nhiều là nhìn mặt mũi phủ Thái Phó.
Bây giờ danh dự hủy hết, ngay cả Lục Thiệu cũng chỉ nguyện nạp nàng làm th·i·ế·p.
Nhạn Nam Phi là ai?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Thẩm thái phó trăm mối vẫn không có cách giải, đành phải chắp tay đáp lễ lại.
"Không dám không dám, Nhạn tướng quân chính là cánh tay đắc lực của ta, có gì yêu cầu cứ nói thẳng, hạ quan làm được, nhất định hết sức đi làm, không chối từ."
Thẩm Tinh Độ rất ít thấy phụ thân cung kính như thế với người nào, không ngờ Nhạn Nam Phi lại lớn lối như vậy.
Nàng vùi trong n·g·ự·c Nhạn Nam Phi cảm thấy an toàn đến lạ.
Nhất định là Phúc Phúc không muốn rời xa chủ nhân nên mới lưu lại ký ức trong thân thể này, nên nàng mới có cảm giác cùng cảnh ngộ.
Ấn giám đã tới tay, trong lòng Thẩm Tinh Độ an định hơn phân nửa, đợi hắn rời khỏi phủ Thái Phó, liền nghĩ cách sắp xếp người đánh t·r·ộ·m thân thể của mình ra.
Nàng sẽ không tùy ý cha mẹ đưa nàng bán tới nhà bà con xa cho Thẩm Nguyệt Nga đổi đồ cưới!
Nghe được phụ thân hỏi dò ý đồ đến của Nhạn Nam Phi, Thẩm Tinh Độ cũng tò mò ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đáng tiếc nàng trợn trắng mắt cũng chỉ có thể thấy hầu kết và cằm của Nhạn Nam Phi, hoàn toàn không nhìn thấy biểu lộ.
Chỉ nghe hắn nói: "Thật ra cũng không phải việc gì khó, Nhạn mỗ năm nay hai mươi ba tuổi, ở nhà đứng thứ ba, trong nhà tổng cộng có sáu anh chị em, bên tr·ê·n có hai anh trai, phía dưới còn có..."
Hai vợ chồng Thẩm thái phó vẻ mặt hoang mang nghe Nhạn Nam Phi thao thao bất tuyệt kể về tình hình nhà mình, chỉ thiếu điều mang cả gia phả nhà họ Nhạn ba đời ra đọc.
Hai người càng nghe càng không hiểu ra sao.
Nhưng lại không dám tùy tiện c·ắ·t ngang vị đại phật này, đành phải nhẫn nại nghe hắn nói.
Đến khi Thẩm Tinh Độ cũng bắt đầu lắc đầu ngáp, mới nghe Nhạn Nam Phi nói:
"Ta cùng Thẩm Tinh Độ tiểu thư của quý phủ vừa gặp đã yêu, tâm đầu ý hợp, hy vọng có thể cầu hôn Thẩm tiểu thư, không biết Thẩm đại nhân và phu nhân nghĩ thế nào?"
Thẩm thái phó không kịp phản ứng.
Thẩm phu nhân không tin hỏi lại:
"Ai?
Ngươi nói ngươi muốn cưới ai?
Thẩm Tinh Độ? Không phải Thẩm Nguyệt Nga sao?"
Ngay từ khi Nhạn Nam Phi bắt đầu tự giới t·h·iệ·u, Thẩm phu nhân đã đoán hắn có phải là để ý tới khuê nữ nhà mình.
Trong lòng đã nghĩ ra mấy cách làm sao để từ hôn nhà Lục gia mà vẫn không mất hòa khí.
Ai ngờ Nhạn Nam Phi muốn cưới lại là cái thứ t·ạ·p· ·c·h·ủ·n·g kia!
Nhà họ Nhạn ở Kinh Thành không có tai mắt sao?
Thanh danh của Thẩm Tinh Độ đều thối nát, Nhạn Nam Phi một chút tin tức cũng không nghe được sao?
Nhạn Nam Phi vẫn mỉm cười lễ phép đáp lại:
"Thẩm phu nhân, bản tướng quân muốn cưới Thẩm Tinh Độ tiểu thư.
Không phải Thẩm Nguyệt Nga tiểu thư."
Cửa thư phòng "Ba" một tiếng bị đẩy ra.
Thẩm Nguyệt Nga xông vào, không để ý tới cha mẹ, lao thẳng về phía Nhạn Nam Phi k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g nói:
"Thẩm Tinh Độ không thể gả cho ngươi!
Hôm trước nàng trắng đêm không về, sáng sớm bị tiều phu p·h·át hiện trong rừng.
Đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh!
Hơn nữa nàng đã đính hôn với biểu ca họ xa của ta, cha mẹ đều đồng ý!
Nàng nhất định phải đến Mương Châu! Không gả là bất tr·u·ng bất tín!"
Thẩm Nguyệt Nga nói hổn hển.
Nàng nghe lén bên ngoài thư phòng đã lâu.
Vốn là tò mò về một người đàn ông uy hùng được cha mẹ cung kính như Nhạn Nam Phi, muốn nghe xem hắn bàn chuyện gì với phụ thân.
Ai ngờ vô tình nghe được tường tận gia cảnh Nhạn Nam Phi.
Hắn chính là Nhạn Văn Viễn tể tướng đương triều, hơn nữa còn là đại tướng quân chiến c·ô·ng hiển h·á·c·h!
Thế giới của Thẩm Nguyệt Nga chưa từng có cơ hội tiếp xúc với người như vậy.
Vừa gặp mặt đã thấy trong lòng nai con xao động, nói năng lắp bắp.
Đó là điều chưa từng có khi ở cùng Lục Thiệu.
Mà hắn lại muốn cưới Thẩm Tinh Độ!
Nàng tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!
Thẩm Tinh Độ nhất định phải gả cho người biểu ca vừa già vừa x·ấ·u xí ở Mương Châu!
Bao nhiêu năm qua Thẩm Nguyệt Nga luôn sống dưới cái bóng của Thẩm Tinh Độ, khó khăn lắm mới được phụ thân chú ý, cướp được Lục Thiệu.
Cuối cùng cũng đạp được tỷ tỷ xuống chân, Thẩm Nguyệt Nga sao có thể để Thẩm Tinh Độ gả cho đại tướng quân được!
Đại tướng quân chẳng lẽ lại cần một người không thanh không bạch lại còn hôn mê bất tỉnh sao?
Nên trước khi đẩy cửa vào, nàng đã nghĩ đi nghĩ lại những lời muốn nói, để khi vừa vào đã có thể bêu xấu Thẩm Tinh Độ.
Tốc độ nói nhanh chóng, sợ bị cha mẹ ngăn lại, không để Nhạn Nam Phi nghe thấy hết.
Ai ngờ nói xong, nhìn Nhạn Nam Phi, hắn vẫn mặt không biểu cảm, bất động như núi.
Thậm chí còn nhàn nhã lấy chén trà trên bàn uống, tiện tay cho con Hồ Ly có vẻ tức giận trong n·g·ự·c một miếng mứt, lại xoa đầu nó.
Hồ Ly... Ăn mứt sao?
Con Hồ Ly vốn đang giận dỗi, được cho miếng mứt vào càng thêm má phúng phính, nhìn thôi đã thấy gh·ét.
Thẩm Nguyệt Nga nghĩ, nàng cũng không t·h·í·c·h ánh mắt Hồ Ly này nhìn mình... Nếu sau này để nàng gả cho Nhạn Nam Phi, nhất định sẽ lột da con Hồ Ly này làm thành khăn quàng cổ!
Nhạn Nam Phi dỗ ngon dỗ ngọt con Hồ Ly xù lông trong n·g·ự·c, mới chậm rãi mở miệng:
"Xin hỏi Nhị tiểu thư, Tinh Độ có đồng ý cuộc hôn sự này không?"
Câu này vẫn là hỏi Thẩm thái phó, coi Thẩm Nguyệt Nga như không khí.
Thẩm thái phó trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt Nga, nàng lập tức cúi đầu nhìn mũi chân.
Vẫn còn bình tĩnh hỏi Tinh Độ có đồng ý hôn sự Mương Châu không, chứng tỏ hoặc là Nhạn Nam Phi đã biết chuyện b·ê bối của Tinh Độ từ trước, hoặc là hắn yêu Tinh Độ sâu đậm đến mức không để ý gì cả.
Thẩm thái phó sắc mặt tái mét, đè nén lửa giận với Thẩm Nguyệt Nga, cung kính đáp lời:
"Hạ quan dạy con không nghiêm, hết lần này đến lần khác quấy rầy Nhạn tướng quân, mong tướng quân rộng lượng tha thứ.
Việc hôn nhân Mương Châu mà Nguyệt Nga vừa nhắc đến, chỉ là do mẫu thân Thẩm Tinh Độ và ta nói vu vơ.
Chúng ta làm cha mẹ còn chưa quyết định, sao có thể coi là định rồi?
Chắc chắn Nguyệt Nga đã tin nhầm lời đồn đại của hạ nhân."
Thẩm Nguyệt Nga chắc mẩm phụ thân lại muốn giống như trước đây thiên vị Thẩm Tinh Độ.
Bướng bỉnh đứng lì trong thư phòng, ngẩng đầu lên nói với Nhạn Nam Phi:
"Coi như việc hôn nhân là ta nghe nhầm!
Thẩm Tinh Độ hiện giờ hôn mê bất tỉnh, đại phu nói e là về sau không tỉnh lại nữa!
Một người c·h·ế·t s·ố·n·g thì sao có thể gả cho Nhạn đại tướng quân ngài được?
Nàng hiện giờ đang nằm trong phòng!
Không tin ta dẫn ngài đi xem!"
"Ngươi! Ngươi cái nghiệt chướng này!" Thẩm thái phó tức giận đến nóng cả người, chỉ vào Thẩm Nguyệt Nga mắng.
Nhạn Nam Phi đã ôm Thẩm Tinh Độ đứng dậy, thật muốn theo Thẩm Nguyệt Nga đến phòng xem xét sự tình.
Mới vừa bước một chân ra khỏi thư phòng, một thân hình nhỏ nhắn mềm mại đã va vào người hắn.
Thẩm Nguyệt Nga kinh hô: "Ngươi... Ngươi tỉnh rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận