Từ Mạt Thế Xuyên Đến Năm Loạn Lạc Mất Mùa, Ta Chỉ Muốn An Ổn Làm Ruộng

Chương 30

Lâm Thu Đào bước nhanh đến bên khe suối, thấy Tô Uẩn Chi đang xách hai con thỏ.
“Tô công tử, ngươi thật lợi hại, có thể bắt được thỏ, đúng là vừa có thể văn lại có thể võ.” Ánh mắt Tô Uẩn Chi cưng chiều nhìn về phía Lâm Diệc Nam, nhẹ giọng nói: “Là A Nam đưa cho ta.” Lâm Thu Đào trông như bị táo bón, lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng. Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Tô Uẩn Chi, nàng gượng gạo nói: “A Nam đúng là lợi hại.” Lâm Diệc Nam mặt không biểu cảm, ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên. Nàng dùng chủy thủ vài ba nhát đã lột da con chồn chó, ném sang bên cạnh, cảnh tượng máu me khiến Lâm Thu Đào sợ nhảy dựng lên.
“A Nam, sao ngươi có thể thô tục như vậy!” “Ta làm gì thì liên quan quái gì đến ngươi, đừng ở đây ‘chó bắt chuột’, lo chuyện bao đồng.” Lâm Diệc Nam chẳng hề kiêng dè.
Lâm Thu Đào vốn định nổi giận nhưng hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói: “Ta cũng là muốn tốt cho ngươi thôi. Tô công tử sau này muốn thi cử làm quan, ngươi đừng làm hắn mất thể diện.” “Ta làm ngươi mất thể diện?” Lâm Diệc Nam nghe vậy liền nhìn về phía Tô Uẩn Chi.
“Không có, A Nam ưu tú như vậy, sao có thể để ta mất thể diện được.” Tô Uẩn Chi nói.
Nghe những lời buồn nôn như thế, Lâm Diệc Nam nổi hết da gà.
Không ngờ Tô Uẩn Chi còn rất biết cách trêu gái, nàng khiêu khích nhìn Lâm Thu Đào: “Muốn ‘khiêu góc tường’ thì cứ nói thẳng.” Nàng nhất định sẽ chắp tay nhường lại.
“Ta không có, ngươi đừng nói bậy!” Lâm Thu Đào vội vàng thề thốt phủ nhận.
Lâm Diệc Nam cười lạnh một tiếng: “Có hay không, trong lòng ngươi tự rõ.” Lớn từng này tuổi, đây là lần đầu tiên bị người ta mắng thẳng mặt như vậy, hai má Lâm Thu Đào đỏ bừng, nàng xách cái rổ lên rồi quay đầu bỏ chạy.
Vân Nhị cũng không nhịn được nữa mà cười phá lên.
Lâm Diệc Nam vơ một cục bùn ném thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, khiến hắn sợ đến nhảy lùi ra xa ba trượng.
Hắn oa oa kêu lớn: “Tiểu cô nương, ta với ngươi không oán không thù, người muốn giành vị hôn phu của ngươi cũng không phải ta, ngươi đừng có trút giận lên người ta chứ.” Lâm Diệc Nam hừ lạnh một tiếng, cái tên này xem trò vui còn cười to tiếng như vậy, coi nàng chết rồi sao?
Không thèm để ý đến bọn họ nữa, tay chân nàng nhanh chóng lột nốt da lông con chồn chó còn lại, rửa sạch thịt, rồi đào một cái hố chôn nội tạng đi.
Khi nàng xử lý xong xuôi mọi việc, Lâm Diệc Dong đã giặt sạch tấm da lông vừa lột.
Tô Uẩn Chi xách thùng nước, còn muốn xách hộ rổ cho nàng, nhưng Lâm Diệc Nam bước nhanh hai bước, giữ khoảng cách với hắn.
Lâm Diệc Nam quyết định tìm cơ hội nói rõ ràng với hắn, tốt nhất là để hắn hủy hôn sự này đi, cứ kéo dài cũng không tốt cho tất cả mọi người.
Triệu Lão Thái Thái và mọi người vẫn đang bận rộn. Lâm Diệc Nam lấy một cái nồi trống, đập dập gừng tỏi, chặt một con chồn chó bỏ vào, còn thỏ và dã kê thì dùng muối ướp sẵn.
Nàng bảo Triệu Diệc Tùng trông lửa, còn mình thì định đi xung quanh xem có tìm được chút hương liệu nào không.
“Tỷ tỷ, cho muội đi theo với.” Lâm Diệc Án và Lỗ Trường Thanh dẫn theo Lâm Diệc Xuân, mắt long lanh nhìn nàng.
“Vậy thì đi thôi.” Dù sao cũng không đi xa, Lâm Diệc Nam liền đồng ý.
Chu Cẩm Tuệ thấy con trai đi gánh nước về còn mang theo hai con thỏ rừng thì cười tít cả mắt, khen con trai bà thật là lợi hại.
“Mẹ, cái này là A Nam hiếu kính người.” Tô Uẩn Chi nói.
“Chỉ là hai con thỏ thôi mà, nhìn con vui chưa kìa. Người ta còn chưa vào cửa mà con đã bênh nàng như thế rồi.” Chu Cẩm Tuệ thu lại nụ cười trên mặt, có chút ý hưng lan san.
“Mẹ, con thấy A Nam rất tốt.” Tô Uẩn Chi cảm nhận rõ ràng rằng mẹ dường như không còn vui vẻ với A Nam như trước nữa.
“Con bé nó cho thì bà cứ nhận lấy đi. Nay không như xưa, ở bên ngoài đừng để người ta cười chê.” Tô Khôn Lương đúng lúc lên tiếng.
“Mẹ, con muốn ăn thịt thỏ.” Tô Uẩn Ngôn ôm một bó củi trở về nói.
Hồ Nhân đánh tới, người hầu trong nhà cũng đã về nhà trốn nạn hết cả, bây giờ mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều phải tự tay bọn họ làm.
May mắn là bọn họ cũng không phải dạng công tử thiếu gia được nuông chiều từ bé (kiều sinh quen dưỡng).
Vân Nhị cùng hộ vệ mang con chồn chó đã xử lý xong trở lại doanh trại, liền không thể chờ đợi mà chạy tới hóng chuyện (bát quái) với Vân Mạc.
“Chủ tử, không hổ là tiểu cô nương ngài để mắt tới, không chỉ thân thủ tốt mà miệng lưỡi cũng lợi hại thật.” Vân Mạc nghe lời Vân Nhị nói, khóe miệng cong lên thành một đường cong.
Vân Nhị thấy vẻ mặt hắn có chút ý vị, liền đem phỏng đoán trong lòng nói ra với hắn.
“Ta thấy tiểu cô nương kia cũng không ưa gì vị hôn phu của nàng đâu, chủ tử muốn chia rẽ bọn họ thì chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Vân Mạc nghe vậy liếc nhìn khuôn mặt tươi cười gian xảo (tiện hề hề) của Vân Nhị: “Ngươi rảnh rỗi lắm sao?” “Có chứ, sao lại không. Ta đi nướng thịt đây.” Vân Nhị lập tức phản ứng lại, co cẳng chuồn mất (dưới chân bôi mỡ).
Vân Mạc ngồi trên một tảng đá lớn, mắt nhìn về phía đám người Lâm Gia Thôn đang bận rộn. Ánh mắt sắc bén của hắn lập tức khóa chặt vào bóng lưng mảnh khảnh kia.
Nàng dẫn ba đứa trẻ vào rừng làm gì? Không biết bọn nhỏ đang nói gì, nhưng khóe miệng nàng lúc này thoáng nét cười như có như không, vẻ mặt trông vừa hư ảo lại vừa xa xăm (hư không lại xa thăm thẳm).
“Để ý con gái nhà người ta rồi à?” Vân Mạc bị giọng nói đột ngột vang lên làm giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy là mẫu thân mình.
“Mẹ.” Hắn vội vươn tay đỡ lấy cái rổ trên tay bà, bên trong đựng nửa rổ rau dại. “Sao mẹ lại đi hái rau dại vậy?” Lục Tuyết Anh ngồi xuống bên cạnh hắn, bà nói: “Nghe mẹ con bé nói, phụ thân nàng từ nhỏ đã định cho nàng một mối hôn sự từ trong bụng mẹ (bé con thân), bây giờ vị hôn phu kia cũng đi cùng tới đây.” “Mẹ, người nghĩ nhiều rồi, con đối với cô nương kia hoàn toàn không có ý nghĩ không đứng đắn.” Vân Mạc nghe ra ý tứ trong lời nói của mẫu thân mình.
Hắn chẳng qua chỉ nhìn tiểu cô nương kia thêm vài lần thôi, sao ai cũng nghĩ là hắn để ý người ta vậy?
“Đợi biên giới phía nam (nam biên) yên ổn rồi, mẹ sẽ bảo Nhị thúc của con giới thiệu cho con cô nương khác.” Lục Tuyết Anh nói xong thì đứng dậy, lấy lại cái rổ từ tay Vân Mạc: “Lý Thị nói rau dại này nấu canh là ngon nhất đó.” “Mẹ, con đã cho người đi dò la tin tức của Lưu ma ma và các thị nữ (chúng nữ) rồi.” Trong lòng Vân Mạc có chút áy náy, trước kia mẫu thân vì hắn, phụ thân và đại ca mà chịu bao kinh sợ (gánh vác kinh thụ sợ), bây giờ lại vì anh chị em bọn họ mà phải tự mình làm những công việc nặng nhọc này (thô trọng sống kế).
“Cứ thuận theo duyên phận (Tùy duyên) đi, nói không chừng Lưu ma ma và các thị nữ đã gặp được người tốt rồi.” “Đợi đến được thành trì rồi, con sẽ đi mua hai nha đầu trung hậu thật thà (trung hậu trung thực) về.” Lục Tuyết Anh vốn định nói bọn họ bây giờ đang trốn nạn (trốn khó), nhưng khi nhìn thấy con dâu cả và hai cháu gái đang trông mấy đứa trẻ nhỏ tuổi, bà liền gật đầu đồng ý.
“Được rồi, con xem mà sắp xếp.” Lâm Diệc Nam đi một vòng quanh bìa rừng, đã thành công tìm được một gốc Thiên kim thụ.
Thiên kim thụ còn có tên là Hương diệp thụ, cành lá hoặc vỏ cây có công hiệu kiện tỳ khai vị, khử phong trừ thấp, hành khí giảm đau, có thể dùng làm dược liệu.
Nghe nói lá cây này dùng để hầm thịt (đôn thịt) ăn đặc biệt ngon. Ba đứa trẻ phụ giúp hái không ít, còn Lâm Diệc Nam thì lén bỏ phần mình hái được vào không gian.
Trở về, nàng bỏ mấy miếng lá vào nồi thịt đang hầm. Không bao lâu sau, mùi thịt đậm đà lan tỏa ra, khiến các thôn dân phải nuốt nước bọt ừng ực.
Dư Tố Cầm đang nhóm lửa, bà ta tiện tay bẻ gãy cành cây khô to bằng cổ tay, lẩm bẩm: “Đám người chỉ biết hưởng thụ. Ngày nào cũng ăn thịt, không sợ nghẹn chết à.” Vân Nhị ngửi thấy mùi thơm, chặt một cái đùi chồn chó, mặt dày mày dạn (dày lấy da mặt) chạy tới tìm Lâm Diệc Nam đổi lấy ít lá thơm (hương diệp).
Nhìn mấy chiếc lá cây trên tay, Vân Nhị lâm vào trầm tư, hắn cảm thấy hình như đã thấy loại lá này ở đâu đó rồi.
Vân Ngũ cầm lấy một mảnh lá, rồi quay người tiện tay hái một chiếc lá trên cái cây nhỏ bên cạnh ném trả lại cho hắn.
Hình dạng, mùi vị hoàn toàn giống hệt.
Nhìn những chiếc lá vừa đổi được từ chỗ Lâm Diệc Nam, rồi lại nhìn cả cái cây nhỏ ngay đó, Vân Nhị nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận (thẹn quá hóa giận).
Bạn cần đăng nhập để bình luận