Từ Mạt Thế Xuyên Đến Năm Loạn Lạc Mất Mùa, Ta Chỉ Muốn An Ổn Làm Ruộng

Chương 226

"Trong thành hôm nay là có thể thu hoạch xong.” Mặc dù không đích thân thu hoạch, nhưng việc đồng áng Ngô Nguyên ngày nào cũng đi xem.
Trần Cố không tin: “Ngươi lừa ta phải không?” (Bởi vì mãi đến khi hắn đi rồi, ruộng nhà hắn mới bắt đầu gặt.)
Ngô Nguyên chỉ tay về ruộng lúa phía sau huyện nha: “Trần Đại thiếu không tin, có thể tự mình đi xem một chút.”
“Nhìn thì nhìn.”
Trần Cố dặn dò thuộc hạ một tiếng rồi trực tiếp đi xem tình hình thu hoạch lúa.
Hắn vừa nhìn đã phát hiện trên ruộng có các hán tử đang dùng chân đạp một cái máy tuốt lúa. “Đó là cái gì vậy?”
“A, đó là cởi hạt cơ do thành chủ đại nhân của chúng ta phát minh.” Ngô Nguyên nói.
Trần Cố đến gần nhìn xem, liền học theo các hán tử cầm lấy một bó lúa nhỏ chưa tuốt hạt, bỏ vào cởi hạt cơ để đập.
Hắn đập rồi thì không muốn dừng lại, mãi cho đến khi cánh tay mỏi nhừ, hắn mới có chút tiếc nuối mà dừng lại, vén tay áo lên lau mồ hôi.
“Cái máy này dùng tốt thật, nhìn lúa này tốt quá, sản lượng trên mỗi mẫu chắc là không ít đâu nhỉ?” Trần Cố vừa nhìn vừa hỏi.
Nhắc đến sản lượng mỗi mẫu, mặt Ngô Nguyên lộ vẻ kiêu ngạo: “Hôm qua lão nông nhiều kinh nghiệm đã tính qua rồi, sản lượng mỗi mẫu dự đoán khoảng 200 cân.”
“200 cân?”
Trần Cố thiếu chút nữa kinh ngạc rơi cả cằm, nhiều như vậy sao? Ruộng tốt nhất của bọn hắn, sản lượng 180 cân đã được xem là cực hạn rồi.
“Đúng vậy, chỉ trong hai ngày này, chờ chỗ lúa hôm nay phơi khô là có thể biết con số cụ thể.”
“Sao các ngươi có thể trồng được năng suất cao như vậy?”
Ngô Nguyên kiêu ngạo hất cằm lên: “Chúng ta cũng là làm theo phương pháp trồng trọt mới mà thành chủ đại nhân đã nói.”
Trần Cố trầm mặc, phương pháp mới gì mà tốt như vậy, xem ra lát nữa phải tìm thành chủ hỏi thử mới được.
Nhìn thêm một lúc nữa, hắn mới đi theo Ngô Nguyên trở về huyện nha.
Lâm Diệc Nam sớm đã cho người đem canh đậu xanh nấu xong để nguội, Trần Cố một hơi uống hết năm bát mới dừng lại.
“Thành chủ, cái cởi hạt cơ của các ngươi thật sự là dùng quá tốt, có thể bán mấy cái cho chúng ta không?”
Trần Cố ngồi phịch xuống, không hề giữ hình tượng, cầm lấy quạt lá cọ trên bàn tự quạt mát cho mình.
Lâm Diệc Nam ngồi thẳng thớm, cằm hơi nhếch lên, nét mặt không chút biến đổi, ngữ khí thản nhiên nói: “Không bán.”
“Chúng ta đều là người quen cũ, ta cho ngươi giá cao hơn một chút.”
Đã thử qua, biết cởi hạt cơ dùng rất tốt, Trần Cố có chút sốt ruột, nếu là có cái máy này, nông dân ở trang trại thu hoạch sẽ đỡ tốn công sức không ít.
Lâm Diệc Nam lắc lắc đầu, đưa tay chỉ về góc tường nơi có hai giỏ muối ăn chưa cất đi.
“Ngươi đi xem thử cái kia đi.”
Trần Cố nghe vậy đứng dậy, nhíu mày nhìn vật bên trong sọt, đưa tay vê một ít bỏ vào trong miệng.
“Muối?”
“Đúng vậy, muối này là do chúng ta sản xuất ra. Còn về cái cởi hạt cơ mà ngươi coi trọng, ta muốn hợp tác với Trần gia các ngươi để cùng nhau tiêu thụ hai thứ này, không biết ý của Trần Đại thiếu gia thế nào?”
Lâm Diệc Nam gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên một đường cong, biểu lộ nhàn nhạt, nhưng lời nói lại giống như một tiếng sét đánh nổ vang trong đầu Trần Cố.
Đầu óc Trần Cố có một thoáng trống rỗng, khó khăn nuốt nước bọt, hắn hỏi một cách khô khốc: “Các ngươi ở Long Đàm có muối?”
“Đúng vậy, mỗi tháng có thể sản xuất khoảng hai mươi vạn cân.”
Sau một thoáng kinh ngạc, Trần Cố nhanh chóng hoàn hồn, chắp tay nói với Lâm Diệc Nam: “Việc này hệ trọng, ta cần trở về bẩm báo phụ thân rồi mới quyết định được. Thành chủ đại nhân, không biết có thể để tại hạ lấy một ít muối mang về không?”
“Tất nhiên là không vấn đề.” Lâm Diệc Nam quay đầu nói với Lâm Phúc: “A Phúc, ngươi đi lấy hai cái bình sạch đến đây.”
Tiếp theo lại dặn dò Lâm Diệc Hành: “Ca, ngươi cho người mang một cái cởi hạt cơ đến đây, để Trần thiếu gia mang về.”
Mọi thứ rất nhanh được chuẩn bị xong, Trần Cố đứng dậy cáo từ.
“Thành chủ đại nhân, tại hạ bây giờ liền trở về bẩm báo phụ thân.”
Lâm Diệc Nam khẽ gật đầu với hắn: “Ta ở đây chờ tin tốt.”
Trần Cố cho người thắng ba con ngựa khỏe vào xe ngựa, dẫn theo mấy tên hộ vệ rời khỏi thành Long Đàm Huyền liền một mạch phi ngựa về thành Vĩnh Thanh.
Chỉ dùng một nửa thời gian so với lúc đi, Trần Cố liền trở về Trần gia.
Trần Hiển Minh đang ung dung ngồi dựa trên ghế uống trà, nghe quản gia báo cáo tình hình thu hoạch ở các trang trại.
Năm nay lại là một năm được mùa, tâm tình hắn tốt nên ngâm nga khúc hát nhỏ.
“Gia gia, thiếu gia về rồi!” Có hạ nhân vội vã đi vào bẩm báo.
Hắn mở to mắt nhìn hạ nhân, tưởng người đó đang trêu mình cho vui, căn bản không tin lời hắn nói.
“Thiếu gia không phải đã đi Long Đàm Huyền sao? Sao lại về nhanh như vậy?”
Hạ nhân sốt ruột đến nhíu mày: “Thật mà, ngài ấy đang chỉ huy người khiêng một cái vật gì đó kỳ quái đi về phía này.”
Đang nói chuyện, liền thấy Trần Cố được hạ nhân dìu vào đại sảnh, phía sau có hộ vệ khiêng một vật gì đó.
“Đó là cái gì?” Trần Hiển Minh vội vàng ngồi thẳng người dậy hỏi hạ nhân.
“Thiếu gia chưa nói, nô tài không biết.” Hạ nhân vừa nói vừa lui sang một bên.
Trần Cố bước vào trong sảnh, đứng thẳng người hành lễ với Trần Hiển Minh: “Cha.”
Hành lễ xong hắn liền dặn dò quản gia: “Quản gia, ông cho người đi lấy hai bó lúa chưa tuốt hạt vào đây.”
Quản gia đi ra đại sảnh dặn người đi làm, đối với mệnh lệnh của thiếu gia, ông chưa bao giờ hỏi nhiều một câu.
Do chuyến đi gấp gáp vừa rồi, Trần Cố vừa mệt vừa khát, hắn chẳng để ý đến lễ nghi, cầm lấy ấm trà của lão cha nhà mình liền rót thẳng vào miệng.
Trần Hiển Minh nheo mắt dò xét, thấy quần áo trên người Trần Cố vẫn là bộ đồ mặc lúc đi, áo bị dính đầy bùn đất, quần áo vừa bẩn vừa nhàu, trên giày toàn là bùn, búi tóc rối loạn, dưới mắt thâm quầng một mảng, râu ria lởm chởm, cả người tỏa ra mùi mồ hôi chua khó ngửi.
Thật muốn cho người đuổi hắn ra ngoài. Nhi tử của hắn sao lại thế này, nửa đường bị người ta đánh cướp sao?
Trần Hiển Minh ghét bỏ dùng quạt che mũi: “Cố nhi, ngươi xuống dưới rửa mặt nghỉ ngơi đi.”
Cả ấm nước đổ vào bụng, Trần Cố thoải mái ợ một cái, một chút cũng không để ý ánh mắt ghét bỏ của cha hắn, ngồi phịch xuống bên cạnh ông.
Không để ý đến lời cha hắn nói, hắn tự mình cởi cái bao vải trên lưng xuống, lấy ra hai cái bình, đẩy đến trước mặt Trần Hiển Minh.
“Cha, người xem thử cái này.” Vừa nói hắn còn túm lấy búi tóc bết dầu của mình.
Trần Hiển Minh càng thêm ghét bỏ, nhưng thấy nhi tử hai mắt sáng lấp lánh nhìn mình, không đành lòng phụ ý tốt của hắn, mở ra xem thì thấy hai bình muối, một loại hạt thô một loại hạt mịn.
Hắn nhìn kỹ rồi ngửi thử, ngẩng mắt nhìn về phía nhi tử nhà mình: “Là muối?”
Trần Cố hưng phấn gật đầu lia lịa: “Cha, người nếm thử một chút đi.”
Trần Hiển Minh không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, nghe lời nếm thử hai loại muối, không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Phẩm chất không tệ, mua ở đâu vậy?”
Lúc này, quản gia dẫn một hạ nhân gánh lúa đi vào.
Hạ nhân đặt gánh lúa xuống, Trần Cố nói với quản gia: “Quản gia, cho tất cả mọi người lui ra ngoài.”
Quản gia nhìn Trần Hiển Minh, thấy ông không phản đối, liền vẫy tay cho hạ nhân lui ra, thuận tiện đóng cửa đại sảnh lại, rồi mới đi đến bên cạnh Trần Hiển Minh.
Trần Cố đứng dậy, cầm lấy một bó lúa nhỏ: “Cha, người nhìn kỹ đây!”
Vừa nói hắn vừa ở trước mặt hai người làm mẫu cách dùng cởi hạt cơ.
Hắn tuốt vài cái, Trần Hiển Minh ngồi không yên, kinh ngạc đứng bật dậy, cầm lấy một bó lúa nhỏ tự mình thao tác thử.
“Cái này từ đâu ra vậy?” Sau khi thử vài cái, Trần Hiển Minh đã biết chỗ tốt của thứ này.
Trần Cố ngồi trên ghế vắt chân lên, dương dương đắc ý nói: “Cha, cái này gọi là cởi hạt cơ, là do Long Đàm phát minh ra.”
Trong lòng Trần Hiển Minh nhất thời sáng tỏ, hiểu ra vì sao nhi tử vội vã trở về từ Long Đàm như vậy. Ông lại chỉ vào hai bình muối trên bàn: “Còn muối kia?”
“Sản vật của Long Đàm.” Trần Cố không còn úp mở nữa.
“Long Đàm có hồ muối, sao trước kia chúng ta không biết?”
Ông nhìn về phía quản gia, quản gia lắc lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.
Quản gia nghe nói hai bình trên bàn là muối, vội vàng tiến lên chấm một ít để nếm thử. Nếm xong, đôi mắt hơi đục của ông lóe lên tinh quang.
“Gia gia, muối này đều là thượng phẩm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận