Trồng Rau Khô Lâu Dị Vực Khai Hoang

Trồng Rau Khô Lâu Dị Vực Khai Hoang - Chương 1251: Cái này Vạn Giới Thần Thụ có chút không đứng đắn (length: 8940)

Để Tinh Duệ chi Chủ thả nó ra, Thương chi Thần Tinh đã ký kết khế ước với hắn, cam đoan sẽ không làm hại hắn, và cũng hỗ trợ hắn ấp trứng Thần Tinh.
Trong khoảng thời gian ấp trứng Thần Tinh này, nó phải nghe theo tất cả mệnh lệnh liên quan đến việc ấp trứng Thần Tinh, cho đến khi Thần Tinh nở ra, hoặc là hết thời hạn 100 nghìn năm.
Nhưng liệu Thương chi Thần Tinh, kẻ đã bị giam cầm không biết bao nhiêu vạn năm, có chịu ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của Tinh Duệ chi Chủ? Liệu nó có nghĩ cách lách luật sau đó báo thù kẻ đã phản bội và giam cầm mình không?
Dù không biết có cách nào lách luật hay không, nhưng theo kết quả hiện tại, Thương chi Thần Tinh có lẽ đã dùng phương pháp tương tự như chuyển sinh.
Nó đã tạo ra một ý thức mới, rồi chuyển ký ức sang ý thức mới này, đạt được hiệu quả tương tự như việc chuyển sinh của hộp sinh mệnh, nên mới xuất hiện ý thức thứ hai.
Trong không gian ý thức, Negris vỗ vào hông nói: “Quả nhiên là như vậy, trách sao Thâm Uyên chi Kiều nuốt chửng nó rồi thả ra cũng chỉ còn lại một ý thức trống rỗng, may mà ngươi phản ứng nhanh đấy.”
Vừa nói, Negris vừa nhìn về phía đốm lửa nhỏ đang nhấp nháy trong không gian ý thức. Đó là ý thức của Thương chi Thần Tinh, nhưng lúc này nó đã trở nên trống rỗng, không còn gì cả, không có bản ngã, không có ký ức, không có cảm giác, chỉ là một đốm lửa ý thức trống rỗng.
Sau khi Thâm Uyên chi Kiều bắt được ý thức của Thương chi Thần Tinh, Ank đã lập tức chuyển nó vào không gian ý thức của mình, định mang ra để tra hỏi. Ai ngờ khi thả ra lại chỉ còn một đốm lửa ý thức trống rỗng.
Nhìn đốm lửa ý thức đã trống rỗng, Antony lập tức nhận thấy có gì đó không ổn. Thâm Uyên chi Kiều không hề thất bại, vì bên trong vẫn còn một đốm lửa ý thức, nếu thất bại thì thứ này đã không tồn tại.
Thế nhưng, đốm lửa ý thức bên trong lại hoàn toàn trống rỗng: “Chẳng phải giống như việc chuyển sinh của hộp sinh mệnh sao?”
Antony chỉ hỏi vậy thôi, mọi người đều hiểu ra. Quả nhiên, sau khi Vạn Giới Thần Thụ tách một phần mười của Thần Tinh ra, phần một phần mười đó đột nhiên nổ tung.
Vụ nổ hóa thành sương mù lửa vỡ tan, không bỏ sót chỗ nào, tựa như một dòng lũ vô tận, càn quét tứ phía. Vạn Giới Thần Thụ đứng mũi chịu sào dần bị bóc tróc rồi thiêu rụi, trông như bị hòa tan, đến cả cặn cũng không còn.
Quân Vương đưa tay lên che chắn trước mặt, chuẩn bị nghênh đón đòn tấn công.
Thân thể Hỗn Độn Hắc Tinh có thể kháng cự được ngọn lửa, điều này đã được chứng minh từ trước, ngay cả ngọn lửa bản thân nó phun ra còn chịu được, thì loại sương mù lửa này càng không đáng lo.
Thế nhưng, chống chọi được vài giây, Quân Vương liền thấy không ổn, sương mù lửa tuy không đặc như ngọn lửa của bản thể, nhưng tốc độ lại nhanh hơn, nhiệt lượng tác động lên người hắn trong một đơn vị thời gian lớn hơn, hắn có thể cảm giác thấy xương cốt mình nhanh chóng nóng lên, có phần nóng rực.
Quân Vương vội vàng sử dụng sức mạnh bản nguyên, bao phủ lên xương cốt, ngăn cản sự tấn công của sương mù lửa, đồng thời nhanh chóng làm mát cho mình.
Quân Vương thở ra một hơi thật dài, một luồng khí tức t·ử vong nóng bỏng từ tai mắt, miệng mũi và các lỗ trên cơ thể phun ra ngoài, giống như kiểu động cơ hơi nước cổ xưa, nhanh chóng mang theo nhiệt lượng.
Sức mạnh bản nguyên tiêu hao rất nhanh khi chống chọi với sương mù lửa. Quân Vương kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, trong tình huống này đương nhiên phải tiết kiệm sức, chờ xương cốt hạ nhiệt độ rồi, hắn lập tức thu hồi sức mạnh bản nguyên, để ngọn lửa trực tiếp tấn công vào thân thể, làm đi làm lại như vậy.
Kiên trì mấy chục giây, sóng xung kích từ vụ nổ cuối cùng cũng ngừng lại, Quân Vương tranh thủ thời gian phun ra khí tức t·ử vong, hạ nhiệt độ cho mình, rồi dùng bản nguyên thân thể, cảnh giác nhìn xung quanh. Chuyện chưa kết thúc, đây tuyệt đối không phải là thủ đoạn cuối cùng của Thương chi Thần Tinh.
Quả nhiên không sai, những làn sương mù lửa đã nổ tung bắt đầu cuộn xoáy về một điểm, hợp thành một khối lớn, rồi lao về phía Quân Vương.
Quân Vương ba chân bốn cẳng chạy trối chết.
Bản thể Thần Tinh nổi lên một khuôn mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào Quân Vương, hai luồng Thần Tinh bắn ra.
Quân Vương đột nhiên tránh sang một bên, lăn lộn, nhảy nhót, xoay tròn, nói chung là không dừng lại ở một chỗ để Thần Tinh bắn trúng. Đôi khi bị quét trúng cũng không làm tổn thương được thân thể hắn.
Thương chi Thần Tinh lại một lần nữa rơi vào tình cảnh bối rối khi đối đầu với Vạn Giới Thần Thụ, sự tổn thương gây ra không đáng kể.
Dù vậy, Thương chi Thần Tinh đã từng có kinh nghiệm, tia Thần Tinh không phải để phá hoại, mà là để trì hoãn. Sau khi trì hoãn được một hồi, sương mù lửa lại xông đến.
Tái diễn lại tình huống trước, bị sương mù lửa cọ rửa, nóng dần lên, sử dụng sức mạnh bản nguyên che chắn, hạ nhiệt độ, rồi lại thu hồi sức mạnh bản nguyên tiếp tục giáp chiến.
Hai đỉnh cao chiến đấu, đánh thành một trận nát bét, không ai làm gì được ai.
Nhưng tình hình rõ ràng bất lợi cho Quân Vương, bởi Thần Tinh có sức mạnh vô tận để tiêu hao, còn sức mạnh bản nguyên của Quân Vương lại không phải vô tận.
“Cứ tiếp tục như thế không được, lão bất t·ử không chịu được quá lâu đâu, Ank, ngươi nhanh nghĩ cách đi.” Negris không nhịn được nói.
Ank không thèm để ý đến nó, vì ngoài tấn công Quân Vương, Thương chi Thần Tinh cũng đang tấn công Shamara, tất cả sự chú ý của Ank lúc này đều đổ dồn vào Shamara.
Thương chi Thần Tinh không còn dám tập trung công kích vào tường ánh bình minh nữa, vì sợ Thâm Uyên chi Kiều, mà chỉ dám điều động lực lượng trong cơ thể, liều m·ạ·n·g cọ rửa lên tường ánh bình minh, cố dùng năng lượng khổng lồ phá rào chắn.
Tường ánh bình minh là thần kỹ của nữ thần Thự Quang, là thần kỹ mà Ank cũng có thể dùng. Tường ánh bình minh trong tay nữ thần Thự Quang chỉ là thần kỹ, nhưng trong tay Ank, nó có thể chặn được hàng rào bản nguyên nhiệt độ cao áp bên trong Thần Tinh. Dù Thương chi Thần Tinh cọ rửa kiểu gì cũng không hề lay chuyển.
Nếu không thể phá tan rào chắn trong một lần, chỉ còn cách từ từ tiêu hao.
Thương chi Thần Tinh sao có thể ngờ được mình lại có một ngày bất lực như vậy, bình thường lửa của nó có thể dễ dàng phá hủy một vị diện vật chất chủ đạo, nhưng giờ lại trở nên vô hiệu trước hai kẻ thù cả bên trong và bên ngoài cơ thể.
Một kẻ đã là quá đủ, đây lại là một đòn giáng đôi với Thương chi Thần Tinh, không gian hư vô này sao lại sinh ra những kẻ mạnh như vậy?
Cuộc chiến lâm vào bế tắc, đối với cuộc chiến cấp bậc này thì bế tắc chính là sự trì trệ. Thay đổi một chút góc nhìn đến gần mặt trời, Luthor và Tia Chớp đang nấp trong bóng tối của tiểu thiên sứ, buồn chán đánh bài Goblin, ai thắng có thể mắng chửi người, Luthor bị chửi thê thảm.
Tiểu thiên sứ bị giao nhiệm vụ đứng tại chỗ, tiểu cương thi kiên định chấp hành mệnh lệnh của Ank, nên cô bé không thể đi đâu cả, đành dang cánh phơi nắng.
Không biết từ sau khi đến thế giới này, tiểu thiên sứ đã phát sinh dị biến gì, biến thành một loại năng lượng mặt trời, phơi nắng lại có thể tăng cường sức mạnh cho cô bé.
Trước kia ở Thần Quang Đồng Minh và Vô Ngần Đại Không Động, cường độ ánh sáng mặt trời rất thấp, hiện tại chạy đến gần như trước mặt trời, cường độ ánh sáng đã tăng lên gấp mấy chục lần, hiệu quả phơi nắng cực kỳ rõ ràng.
Sức mạnh tăng lên rất nhanh, cứ đà này tiểu cương thi sắp không khống chế được cô bé nữa.
Cứ thế đứng yên phơi nắng, tiểu thiên sứ đột nhiên nghiêng đầu, lắng nghe cẩn thận gì đó, sau một khắc, cô bé nhanh chóng lùi lại phía sau, dang rộng cánh ra bao lấy tiểu cương thi, Tia Chớp và Luthor vào trong.
“Tình huống thế nào? Xảy ra chuyện gì? Có kẻ thù à? Để ta đi chém nó.” Luthor hưng phấn ném lá bài trên tay, tay nắm lấy chuôi k·i·ế·m, thấp giọng nói.
Quá nhàm chán, hắn thà đi chém người còn hơn ở đây đánh bài, thắng cũng không dám chửi, thua lại bị mắng thê thảm. Sớm biết vậy đã không cá cược vụ chửi người với Tia Chớp rồi.
Tiểu thiên sứ đứng im không nhúc nhích, chờ đến vài chục giây sau, một dây leo đen sì dài cỡ vài trăm kilomet, từ khoảng không xa hàng trăm nghìn km quét ngang qua, như một con rắn trườn vào không gian rồi biến mất rất nhanh.
Toàn thân Luthor cứng đờ, im lặng buông tay khỏi chuôi k·i·ế·m, dùng mu bàn tay lau mồ hôi lạnh.
Tia Chớp cũng thở phào, yếu ớt nói: “Vừa nãy thứ gì vừa lướt qua thế? Là dây leo hay rắn vậy? Là Nagusta sao? Cái Vạn Giới Thần Thụ này sao trông không đứng đắn lắm vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận